200- PHÁP ĐI KINH HÀNH CHỐNG HÔN TRẦM
(1:51:43) Phật
tử: Dạ, mô Phật, cho con hỏi cái câu. Con có mấy đêm ngủ không được, mấy
đêm sau ngủ cứ nhức mỏi. Con cũng có đi kinh hành, tự đi kinh hành. Thì mặc dù
người khó chịu thì con nghỉ để chừng nào con khỏe rồi con mới đi lại. Với lại
mà nghe Thầy nói mình có cái gì mình đi theo cái vòng, mình tự đọc, tự hiểu nên
không biết nó có sai không? Con kính nhờ Thầy chỉnh lại?
Trưởng
lão: Được rồi
Thầy sẽ chỉnh lại.
Phật tử: Mà con cũng hay quên nữa.
Trưởng
lão: Được rồi,
con ngồi xuống đi, Thầy chỉ tóm tắt để cho dễ dàng thôi. Khi nào buồn ngủ đó
con đứng dậy con đi kinh hành. Buồn ngủ đó, …
Phật tử: Nó không có buồn ngủ mới ác chứ.
Trưởng
lão: Mà không
buồn ngủ thì không đi.
Phật tử: Nó nhắm mắt, mà nó không có chịu
ngủ, nó sáng đêm luôn.
Trưởng
lão: Nó không
chịu ngủ càng tốt, “Cho mày sáng đêm không cần ngủ”. Mình người tu
mà, đâu cần ngủ, phải không? “Cho mày thức…” Nhưng mình phải ở
cái tâm mà mình như vậy, trong khi nó không ngủ, nó không phải nghĩ ngợi mà lo
lắng cái này, cái kia đâu. Muốn cho được vậy thì mình thường nhắc tâm. Bây giờ
nó thức thì mình nằm đó, mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”. Rồi mình yên lặng, mình xem cái tâm bất động của mình. Thì mình mắc
bận lo công chuyện thì nó đâu có nghĩ nhớ chuyện này, chuyện kia. Còn con nằm
đó mà không ngủ, cứ nhớ cái chuyện này, chuyện kia nó lại mệt mỏi con, phải
không?
Phật tử: Ngủ không được đó Thầy?
Trưởng
lão: Thì ngủ
không được, không có lo. Ông Phật ông đâu có ngủ. Thầy đâu có ngủ đâu mà đâu có
ốm yếu.
Phật tử: Con mở mắt con thấy nó không có
rõ, nó cứ mù mờ mờ.
Trưởng
lão: Bắt đầu
bây giờ đó, con mắt mù mờ đó, bảo: “Con mắt phải sáng, không được mù mờ
nữa”. Con cứ tác ý bảo nó đi, ít bữa nữa nó không có mù mờ. Mình có cái lực
để làm cho thân mình nó phục hồi mà không biết.
Phật tử: Mà sao ngộ, mấy bữa nó ngủ
không được, mấy bữa thì ngủ ba bốn ngày vậy đó.
Trưởng
lão: Rồi rồi.
Ngủ không được, mai mốt nó ngủ được. Ba bốn ngày mà nó ngủ: “Không có
ngủ, thức như mấy ngày đó”, không có cho nó ngủ nữa. “Phật không ngủ
thì mày cũng không ngủ, mày theo Phật chứ bộ mày theo súc sanh sao mà ngủ?”.
Ngủ là si, con có hiểu không? Đừng có cho nó ngủ.
Phật tử: Thầy cho hỏi. Con muốn xin hỏi
Thầy khi nào mới có lớp Bát Chánh Đạo cho tu tập Thầy?
Trưởng
lão: Bát Chánh
Đạo. Khi nào Thầy mở lớp Thầy báo cho. Chứ bây giờ chưa.
Phật tử: Thì câu hỏi kế tiếp. Thì khi
con đi mười bước con tác ý, như vậy con coi giờ giấc thì con cứ đi tập vậy đó,
mà mỗi lần đi từ đằng trước ra đằng sau là 20 lần.
Trưởng
lão: Được.
(1:54:50) Phật
tử: Rồi con trở lại 5 lần rồi con nghỉ …
Trưởng
lão: Khi nào mà
nó không buồn ngủ thì con đừng có đi cho nó mỏi chân, phải không? Con đi ra đi
vô cho nó mất công. Khi nào buồn ngủ, mình đi cho nó đừng ngủ thôi. Mục đích
cái pháp Đi Kinh Hành là cái pháp phá hôn trầm, thùy miên, không để nó ngủ. Chứ
không phải mình tập nó để làm Phật cái này được. Phật gì mà đi tối ngày vậy. Có
phải không? Phật đâu có đi.
(1:55:16) Phật
tử: Thầy chỉ cho pháp tu để con được có sức khỏe, còn làm Phật thì con
già rồi.
Trưởng
lão: Theo Thầy
thấy như thế này: Mình làm Phật từng phút, từng giây. Phật làm sao? Tâm không động.
Mà Thầy đã nói “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Thì bây
giờ mình tập từng phút, từng giây. Ba mươi giây, như vậy tôi làm Phật ba mươi
giây rồi.
Phật tử: Mà con thấy ở nhà tập coi bộ
khó lắm, con vô đây thì con tập không phải lo nghĩ gì hết.
Trưởng
lão: Đúng rồi, ở
nhà thì chuyện này chuyện kia…
Phật tử: Ở nhà lát nó lo cái này, nó nhớ
cái kia. Ở đây thì con khỏi lo chi hết.
Trưởng
lão: Bởi vì ở
đây nó không phải cái chốn của con, cho nên nó không có lo. Nhưng mà con về nơi
mà trụ xứ của con thì nó lo cái này, nó lo cái kia. Con cứ đặt thành câu hỏi
như thế này: “Lỡ mình chết rồi, còn lo được nữa không? Thôi xem như
mình chết đi cho rồi”.
Phật tử: Nhưng mà Thầy không lo không được,
có một mình mình lo hết trơn, người kia nó đi làm về để nó lo tội nghiệp.
Trưởng
lão: Thôi cũng
kệ nó. Cũng như bây giờ con lên đây ở dưới đó nó đói thì sao?… Thì bắt đầu bây
giờ, thì nó ở dưới có mặt đi nữa mà con làm… “Tụi bây ăn cái gì kệ bây,
tao không biết nữa. Tao xong bổn phận rồi. Bây giờ còn cái thời gian ngắn quá để
cho tao lo cho tao. Chứ bây giờ tao có lo cho tụi bây nữa, mai mốt chắc tao hết
cái thời gian”. Phải không? Con hãy lo cho con đi.
Bởi vậy mấy
con biết lo cho con cái tới khi chết còn lo. Mà nhiều khi cái thế hệ của mình
đó, con cái nó chưa chắc nó nghe. Bây giờ mấy con sanh nó ra rồi, khi mà nó lớn
khôn đi làm rồi, mấy con nói chưa chắc nó nghe. Nó làm thinh chứ chưa chắc nó
làm theo đâu. Bởi vì cái thế hệ của nó cái giai đoạn của nó, nó phải làm theo
nó rồi, nó không thể làm theo mình được. Còn mình cứ bắt nó vô cái khuôn của
mình, từ hồi xưa đến giờ nó vậy… vậy đó, ông nội nó cũng không làm theo, nó sống
nổi, con hiểu không? Tại vì mấy con không tự tư duy, suy nghĩ, cho nên cứ khép
con mình vào trong cái khuôn của mình. Cái khuôn của mình chứ không phải của nó
đâu? Mà cái hoàn cảnh của nó, nó không phải là cái khuôn của mình được, đừng có
đúc nó như vậy.
Phật tử: Con không có khép vụ đó, mà
khép nó cũng đâu có nghe đâu.
Trưởng
lão: Nó không
có nghe. Mà giờ con lo nó, nó cũng đâu có cần. Nó đâu có cần con, phải không?
Con hiểu không?
Phật tử: (nghe không rõ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét