199- HỌC VỀ NHÂN QUẢ ĐỂ CÓ TRI KIẾN GIẢI THOÁT
(1:46:56) Trưởng
lão: “Khi tâm chưa ly dục, thì tất cả những việc thiện chúng ta làm
đều là ác”?
Không phải
đâu mấy con. Tại vì, Thầy nói trước khi mà ly dục, ly ác pháp đó thì mấy con đã
học nhân quả. Nhân là cái hành động chứ gì, quả là kế tiếp để mình thọ hưởng
cái khổ hoặc cái vui. Bây giờ cái hành động đó người ta sẽ dạy hành động này là
hành động thiện thì mấy con sẽ học, biết hành động này thiện. Mà người ta dạy
hành động này ác thì mấy con biết hành động ác. Mà người ta dạy mấy con học cái
khóa mà nhân quả đó, thì tất cả những hành động của cuộc sống mấy con hàng ngày
đều là mấy con sẽ biết. Là nhân ác, nhân thiện mấy con đều biết hết rồi. Thì
cái đó là cái quả, mấy con cũng sẽ biết theo đó mà các con sẽ hưởng lấy cái quả
khổ, quả vui. Do cái chỗ đó, mấy con cũng biết hết. Bởi vậy phải học nhân quả.
Học nhân quả
là bằng tri kiến của mấy con, chứ bằng cái gì? Làm cho cái tri kiến của mấy con
hiểu biết cái nhân quả. Để cái hành động của mấy con, là cái hành động này sẽ
ác, sẽ làm khổ mình, khổ người đây. Các con hiểu không? Cho nên vì vậy mà cái sự
học nó quan trọng vô cùng. Triển khai cái tri kiến, mà cái tri kiến đó gọi
là “Tri kiến giải thoát”, sự hiểu biết giải thoát. Bây giờ cái sự
hiểu biết của mấy con có cái sự hiểu biết mà không có giải thoát, tại vì mấy
con không phân biệt thiện với ác. Buộc lòng bây giờ người ta mới mở cái lớp
Chánh kiến, Chánh Tư Duy để cho mấy con có cái tri kiến giải thoát. Mà chưa có
đủ duyên, chứ có đủ duyên. Thầy có một lúc Thầy dạy, Thầy mở cái lớp Chánh Tri
Kiến. Thầy dạy mới có 5 - 6 tháng gì đó, rồi tình hình nó không yên, thôi Thầy
đóng cửa. Chứ lẽ ra Thầy dạy mấy con cái lớp Bát Chánh Đạo đó cho tới Chánh Định
lận. Thì hôm nay chắc mấy con không còn khổ nữa. Hết. Cái tri kiến của mấy con,
nó giải quyết cho mấy con không còn khổ nữa.
Bởi vậy Thầy
nói thiệt ra cái duyên Phật pháp nó chưa đủ. Chứ đủ thì phải có trường lớp đàng
hoàng. Có cái người đứng lớp dạy từ lớp Chánh Kiến cho đến Chánh Định, tám cái
người đứng lớp lận. Cái nhóm giáo viên này, tám người đứng lớp. Trời đất ơi! Bắt
mình Thầy mà dạy từ cái lớp một mà cho tới lớp thứ tám chắc Thầy chết sớm. Có
phải không? Ông này dạy dữ quá vậy? Ông này dạy một lớp, hai lớp là quá sức đó
chứ. Các con hiểu không?
Cho nên vì vậy
mà hôm nay Thầy đang đào tạo một cái số giảng viên. Mấy người này đều phải tu
chứng đó, để rồi cùng Thầy đứng lớp. Thầy bây giờ già, cũng đứng lớp làm gương.
Nhưng mà chắc Thầy dạy cái lớp một. Để cho mấy con mà chưa biết Phật pháp đó, đến
gần Thầy, được cái từ trường thiện của Thầy để giúp đỡ. Chứ còn mấy ông mà mới
tu chứng đó từ trường thiện chưa có đầy đủ. Cho nên vì vậy mà lớp một để Thầy dạy,
mà lớp hai để cho mấy ông dạy. Đó, mấy con thấy chưa? Thì do đó, thì Thầy sẽ có
nhiều người. Thầy mong rằng: Khi mà Thầy còn sống, được cái số mà giảng viên mà
đứng lớp dạy tu hành. Thì không những cái số mà các con về đây như thế này, mà
còn đông nữa. Khắp nước sẽ về học đó mấy con.
Cho nên hiện
giờ Thầy đang cất thất, chuẩn bị mà mấy con, chuẩn bị chỗ mấy con ở đó, chứ
không lẽ học một bữa về. Phải không? Học một lát như bây giờ nghe Thầy thuyết
giảng rồi về. Trời đất ơi! Học phải đào tạo mấy con từ cuộc sống đến. Bắt đầu
Chánh Niệm Tỉnh Giác mấy con phải đi như thế nào, làm sao, như thế nào? Người
ta phải theo dõi từng hành động, người ta dạy chứ. Đâu để nói Chánh Niệm Tỉnh
Giác, rồi để mấy con đi ra một lát rồi quên mất, không tỉnh giác gì hết, đạp kiến
chết queo hết, chứ ở đó, phải không? Cho nên ở đây cái lớp học, nó phải là mở
ra như vậy. Rồi ông Thầy luôn lúc nào cũng theo dõi, để kềm kẹp người học trò
mình trên sức tỉnh giác.
Nhờ một thời
gian tập luyện nó mới quen đi, nó thành cái thói quen tỉnh giác, chứ không ai
giỏi đâu mấy con. Sự tu tập nó thành thói quen. Con người là nhờ tốt được,
là biết sửa những cái sai để mới trở thành người tốt. Thì bây giờ cái thói
quen xấu, thì chúng ta lần lượt chúng ta bỏ. Đi vụt chạc là thói quen xấu, ăn
nói thô lỗ là thói quen xấu. Cho nên bắt đầu người ta dạy, lỡ một cái lời nói
mà thô lỗ là có ông Thầy, ổng chỉnh liền “Không được, mai mốt cái này
cho điểm số 0!” Phải không? Do đó thì mấy con, ai muốn mình đi học mà
số 0 vậy. Ăn trứng vịt rồi sao, phải không? Do đó cho nên mấy con cố gắng cứ lần,
cố gắng thành thói quen tốt. Rồi, hôm nay bây giờ còn hỏi Thầy gì nữa không
con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét