Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2023

205- PHÁP TU TÂM BẤT ĐỘNG

 

205- PHÁP TU TÂM BẤT ĐỘNG

(00:01) Trưởng lão: Hôm nay là cái buổi mà Thầy muốn dành cho mấy con gặp Thầy, đầu năm. Coi như là mấy con có những cái gì mà mấy con tu mà khó khăn, thắc mắc có những cái trạng thái tưởng nào đó, thì mấy con cứ trình bày, để bắt đầu vào tu từ đây ba tháng đến sáu tháng, mấy con chứng đạo. Không có lâu, tu không có lâu. Tại mấy con không biết cứ nhiếp tâm, ức chế ý thức. “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, không diệt ý thức, mà lấy ý thức làm chủ.

Chẳng hạn là bây giờ người ta chửi mắng mình, thì mình cũng nghe người ta chửi mình chó trâu hoặc là kêu dòng họ mình chửi mắng đủ thứ hết chứ, đâu phải không nghe đâu phải điếc. Biết hết nhưng tại sao mình không giận? Tại vì cái hiểu biết cái tri kiến giải thoát của mình nó hiểu biết đó là nhân quả. Đời trước mình có chửi người ta, đời nay bây giờ sinh lên phải gặp người ta chửi lại chứ sao! Bây giờ sao lại giận hờn, buồn phiền, mà khi mấy con hiểu như vậy mấy con có giận không?

Tu sinh: Dạ, không!

(01:08) Trưởng lão: Ờ! Tại mấy con hiểu sai, cho nên mấy con mới giận, chứ mấy con hiểu đúng mấy con không giận đâu. Thật sự cái tri kiến giải thoát nó là cái khởi sự cho một cái người tu hành, các con nhớ. Cái hiểu biết giải thoát mà Đạo Phật nhằm triển khai cái tri kiến giải thoát đó. Cho nên Đạo Phật mới được gọi là Đạo Trí tuệ, các con hiểu chữ trí tuệ không? Đạo của trí tuệ mà, đạo của sự hiểu biết, chứ đâu phải đạo ngồi như gốc cây, cục đá. Mấy con không hiểu biết, mấy con cứ ngồi ức chế ý thức của mấy con, mấy con tu theo Thiền Đông Độ, tu theo Đại thừa, cái đó mấy con sai.

Mà Thiền Đông Độ, thiền Đại thừa là thiền của ai mấy con biết không? Của Trung Quốc chứ đâu phải của Việt Nam của mình. Các sư thầy ở bên Trung Quốc truyền sang qua Việt Nam, ảnh hưởng của Khổng Tử, ảnh hưởng của Lão giáo Vô vi dạy chúng ta tu tập. Bây giờ chúng ta không đi theo Phật giáo, mà chúng ta đi theo con đường sai của Trung Quốc như vậy, của Phật giáo Trung Quốc như vậy. Các con có thấy cái vị sư nào của Trung Quốc mà làm chủ Sanh - Già - Bệnh - Chết không? Có vị ngồi một, hai tháng như gốc cây, cục đá, ngồi để làm gì đó?

Ở đây mục đích chúng ta là người ta chửi không giận, đó là giải thoát. Tất cả những chướng ngại, ác pháp mà đến với chúng ta, chúng ta thấy thản nhiên, thanh thản, an lạc, vô sự. Vậy thì cái câu mà Thầy dạy cho mấy con đó "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" nó ở đâu? Mà mấy con cứ phóng dật hoài, ngồi trong thất nghĩ cái này cái kia, rồi tu cái này cái kia rồi tâm phóng ra. Vậy thì tâm bất động ở chỗ nào? Các con thấy cái sai của mấy con, chỉ mấy con cần giữ cái tâm bất động đó là mấy con được giải thoát, mấy con đừng có cầu mấy con thiền định cao ngồi năm, bảy ngày đừng có cầu khẩn cái điều đó, mà tâm bất động tới chừng nó, nó bất động thật sự rồi thì mấy con đủ sức làm chủ Sanh - Già - Bệnh - Chết, con đường đi qua Thầy đã kinh nghiệm rồi.

(03:18) Các con thấy mình không có cầu, mà mấy con còn mong, ờ bây giờ mình ráng mình tập một giờ, hai giờ, ba giờ tăng dần lên, rồi đây, rồi nó có thiền định, đó là thiền định gì? Thiền định trong tham, sai rồi! Cái tâm của mấy con tham pháp cũng vẫn là sai. Còn ở đây mấy con ngồi phóng dật hoài, ngồi trong thất mà thấy ai đi qua cũng biết. Bảo cái tâm khi mà nó thấy người ta đi qua, bảo: "Quay vô, biết thân chứ không biết ở ngoài" mà khi biết thân là nó tu pháp gì? Mấy con biết không? Tứ Niệm Xứ đó mấy con. Mà trong pháp môn Tứ Niệm Xứ, Đức Phật nói, đã xác định cho chúng ta rất rõ "bảy ngày, bảy tháng, bảy năm chứng đạo".

Mà chúng ta hồi nào tới giờ chúng ta tu tập pháp này, pháp nọ, pháp kia, không phải. Bây giờ bắt đầu từ cái ngày, mấy con mới biết đạo mà vào tu. Bây giờ vẫn có người hơn bảy năm, có phải không? Mấy con hiểu không? Nào là suốt cái thời gian đi ra, đi vô cũng xuất gia cũng tu hành, cộng lại hết cái thời gian đó, mấy con thấy hơn bảy năm. Mà bây giờ đó còn bảy tháng mà không chịu khép mình ở trong cái sự sống độc cư trọn vẹn bảy tháng, hồi nào tới giờ mấy con còn gia đình chạy tới, chạy lui thăm, giờ cấm bặt! Giờ bảy tháng để làm chủ sự sống chết, gia đình đừng có thăm, không có chết đâu mà sợ, đừng có đem cái tình cảm ái kiết sử đó mà chạy tới, chạy lui làm động người ta. Tôi đã đi tu, tôi bỏ hết rồi mà. Ông Phật mà đi tu, mà cứ bà vợ dẫn con đi tới, đi lui, chắc cái cội bồ đề đó chắc không thành. Có đúng không mấy con? Ít ra ông cũng cấm! Ông nói: "Tôi đi tu bỏ ngai vàng, điện ngọc, bỏ vua cha, bỏ vợ con, thì vợ con đừng có kéo tới cái gốc da đó, cái cội bồ đề đó, tôi làm sao tôi tu?".

Các con hiểu không?

Nay, thì phật tử đến thăm, mai thì bà con đến thăm, thì mấy con tu làm sao? Nghe nói thôi cái tâm nó cũng động chứ đừng nói chuyện họ đến họ nói chuyện với mình, có phải không mấy con? Dẹp hết đi! Đã đi tu rồi, cuộc đời của chúng ta chỉ còn tìm con đường làm chủ Sanh, Già, Bệnh, Chết thì phải dẹp hết mấy con.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ

  506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như l...