209- TU TẬP HƠI THỞ PHẢI CÓ THIỆN HỮU TRI THỨC HƯỚNG DẪN
(38:43) Cho
nên cái hay chúng ta nên học mà cái hay đó nó nằm trong Phật giáo nó đã sẵn hết
rồi, đã có sẵn hết rồi. Thầy không phải là nhà Chiến Thuật, Chiến Lược, không
phải là người. Nhưng mà là nhà Đạo Đức mấy con! Cứ đem đạo đức ra mà lãnh đạo Đất
nước, cứ đem đạo đức ra mà hướng dẫn mọi người. Mấy con sống có đạo đức mấy con
khởi một niệm ra lo lắng, suy tư, buồn phiền đó là mấy con tự làm khổ mấy con.
Cho nên mấy con nghe Thầy nói "Đạo đức không làm khổ mình, khổ người,
khổ chúng sanh". Mà bây giờ có cái niệm tức là mình khởi lên cái niệm
đó, là cái niệm đó nó làm cho mình đau khổ, còn cái niệm không đau khổ mặt nó,
ai biểu mấy con ngăn cái niệm thiện bao giờ, ai bảo mấy con ngồi đây như cục đất
bao giờ, các con hiểu không?
(39:37) Bây
giờ nó khởi một cái niệm thiện, mấy con ngồi đây nó khởi cái niệm: mình nghĩ
cách nào mình giúp cho các bạn của mình tu hành làm sao cho nó tiến bộ mau,
mình sẽ trình bày với Thầy, coi cái cách thức mình tu tập thế vậy, tâm mình nó
bất động như vậy, nó an ổn như vậy, có đúng không? Bởi vì còn phải tin qua một
người có kinh nghiệm như Thầy, để coi cái sự mình, sắp sửa để trình bày ra. Bây
giờ con tu được vậy, giải thoát vậy, mấy Cô tu được vậy, quý thầy tu được trình
bày ra. Thầy tuyên bố với mọi người ở đây Tu viện này ở đây có năm người, mười
người đã chứng đạo rồi. Trời ơi! Mấy cô khác phấn khởi lên liền. Tôi chứng đạo
sao? Giải thoát hoàn toàn mà; người ta làm chủ mà, tại sao người ta có thân người
ta làm được? Còn mình cũng có thân mà sao mình chịu khổ như vậy!? Đau bệnh mình
đuổi không được. Còn người ta, người ta bảo "Thọ là vô thường, bệnh
này đi ra khỏi thân này" người ta chỉ la cái, cái nhức đầu nó đi
mất, cái đau bụng không còn đau nữa. Trời ơi! Bác sĩ kỳ này chắc là thất nghiệp,
bệnh viện không còn ai nằm. Ôi! Thầy dạy cái pháp này quá tuyệt! Như vậy là kể
như là bệnh viện đóng cửa rồi. Nếu mọi người cứ nghe theo Thầy đi, rồi nỗ lực
coi thử bệnh viện có đóng cửa không? Bệnh viện có ai!? Nếu không có bệnh nhân
làm sao có bệnh viện? Còn tại mấy con muốn vô bệnh viện nằm chơi cho biết, có
phải không? Mấy con còn thương Bác sĩ sợ nó thất nghiệp. Thầy nói thật sự đó, cầu
cho nó thất nghiệp, chứ mà nó còn nghề nghiệp nó mấy con đâu có thoát khỏi.
Cho nên hôm
nay đó mấy con tu như thế nào, trường hợp như thế nào? Nhiếp tâm như thế nào?
Tâm được bất động chỗ nào, cứ trình bày. Thầy sẽ cố gắng hướng dẫn cho mấy con,
hướng dẫn, mấy con nhớ! Thầy nhắc lại cho mấy con nhớ, khi mà tâm nó phóng ra một
niệm thì mấy con kêu nó hoài vô, không được cho nó phóng ra.
Rồi con cứ
quỳ rồi trình cho Thầy biết, không sao đâu.
(41:45) Tu
sinh: Con tập tu thì bốn loại định đó, thì trong khi đó con bị trở ngại về
Định Niệm Hơi Thở thưa sư Ông! Cô Trang có dạy cho con là nhiếp tâm bằng
cách: "Đưa cách tay ra cánh tay vô" và lâu lâu thì
cũng trở lại hơi thở để xem như thế nào. Thì từ ngay lúc đầu con bị trở ngại,
ngay lúc đầu mà đến nay đó, thì con cũng chưa có làm quen được với hơi thở.
Ví dụ như
bây giờ một khi con ngồi con tu bất cứ cái giờ nào, như con ngồi bình thường
thì không sao hết, mà con mắt cứ nhòe lên và giống như có một cái vật gì nó cuộn
cuộn dưới ngay chấn thủy, nó làm cho cái thân con nó khó chịu.
Mà như theo
như trong sách mà Sư ông dạy đó, về Định Niệm Hơi Thở nó rất là quan trọng
trong vấn đề đẩy lui chướng ngại pháp. Nhưng mà nếu tu tập không có vị Thầy có
kinh nghiệm hướng dẫn đó, thì sẽ rất là nguy hiểm, nên con cũng lo sợ. Lâu lâu
thì con cũng có suy nghĩ. Con nói, con nghĩ rằng: "Cái đó là cái
nhân quả của mình, nên nếu mình có lo sợ thì mình cũng, nếu mà mình có cái bệnh
thì nó cũng không đến". Thì con nghĩ vậy thì con không có lo cái
vấn đề đó nữa, nhưng mà lâu lâu thì nó cũng khởi niệm lên và không biết nó có bị
cái gì trong cơ thể không, mà nó cứ trở ngại nó nặng nề, tức ngực hoài đó thưa
Sư ông, con xin Sư ông chỉ dạy cho con.
(43:23) Trưởng
lão: Bây giờ Thầy nói như thế này cho con rõ. Nếu mình có nhân duyên với
cái phương pháp nào đó, thì mình sẽ tu mình thấy nó an ổn, nó nhiếp tâm cũng
như cái phần tâm của mình nghe nó an ổn, phần thân của mình nghe nó không bị gặp
chướng ngại; còn mình không có duyên với cái pháp đó, cho nên mình tu tập là
mình gặp chướng ngại liền, mà không có duyên thì không nên tu.
Cho nên mấy
con thấy bây giờ, thí dụ như chẳng hạn mấy con không có duyên với cái pháp hơi
thở, thì con tu sẽ gặp chướng ngại của hơi thở, không thể không chạy khỏi, con
hiểu không? Cho nên con sẽ bỏ hơi thở. Không phải chỉ có hơi thở tu đâu.
Về pháp Thân
Hành Niệm đó! Thì Đức Phật có dạy mười ba pháp chứ đâu phải một pháp đâu. Cho
nên trong mười ba pháp đó, nếu mình có nhân duyên với cái pháp nào trong pháp
Thân Hành Niệm, thì mười ba pháp trong một pháp Thân Hành Niệm mà tu, kiên cố
như cỗ xe thì mấy con cũng chứng đạo. Chứ đâu phải chỉ có hơi thở mới chứng đạo
sao? Cho nên khi nó gặp chướng ngại thì bỏ pháp đó đi, tôi sẽ hỏi Thầy tôi, coi
đặc tướng của tôi hợp với cái pháp nào, thì tôi sẽ tu. Cho nên cô Trang dạy con
dùng cánh tay thay thế hơi thở, con lấy cánh tay thay thế hơi thở thì con đã bị
chướng ngại hơi thở, phải không?
Tu sinh: Vâng, thưa Thầy!
Trưởng
lão: Đó rõ ràng rồi.
(44:43) Tu
sinh: Kính bạch sư ông! Khi con bị như vậy rồi con đi kinh hành mà rèn nghị
lực đó, pháp ngồi xuống thở năm hơi thở bằng cách thay thế đưa cánh tay ra vô.
Trưởng
lão: Đưa cánh tay ra
vô.
Tu sinh: Còn pháp Thân Hành Niệm cũng vậy
đó.
Trưởng
lão: Đúng vậy con!
Nó sẽ tu cái pháp nào mà con nhiếp tâm được, tức là nó, con nhiếp với một cách
tự nhiên mà nó không có bị niệm khởi, không có gì hết để tự nhiên, mà thấy cái
tâm mình nó thanh tịnh, nó thanh thản, an lạc, vô sự thì đó là nó có duyên với
pháp đó thì mình hãy tu. Thí dụ: Khi đưa tay ra, vô. Nếu nó không có chướng ngại
gì hết, đó là mình có duyên với cánh tay đưa ra vô, đó là Thân Hành Niệm ngoại,
còn cái kia hơi thở là Thân Hành Niệm nội. Bởi vì Thân Hành Niệm nội, cho nên
Thầy mới nhắc ở trong sách vở, Thầy nói: "Muốn tu hơi thở đó phải
được gần Thiện hữu Tri thức", chứ không có được tu đại, con hiểu
không?
Tu sinh: Vâng ạ!
Trưởng
lão: Mình tu đại thì
không có được đâu, nó là cái nội rồi cái hoạt động nội, nó tự do, nó đã hoạt động
luôn luôn. Bây giờ con không tập nó nó cũng tự thở rồi, cho nên đụng tới nó là
nguy hiểm, nguy hiểm lắm! Cho nên muốn tu đó, thì phải có Thiện hữu Tri thức dạy
mình về hơi thở. Cho nên trong phương pháp hơi thở mấy con thấy đầu tiên thở
bình thường, rồi thở hơi thở dài, rồi mới hơi thở ngắn.
Con thấy phải
tập luyện đó, mà một cái người có nhân duyên với hơi thở người ta mới dạy cho
mình, chứ còn nếu không có nhân duyên với hơi thở thì người ta sẽ không dạy được.
Nhưng mà cái nhân duyên của người đó, người ta biết người đó dùng hơi thở để đi
tới chỗ giải thoát người ta sẽ dạy. Còn người ta biết cái người này chỉ dùng
hơi thở tu tập, sự thật như vậy chứ không có đủ duyên để đi tới giải thoát, người
ta cũng không dạy nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét