21- CÁCH XÁC ĐỊNH NHÂN QUẢ
Phật tử: Dạ thưa Thầy, hồi nãy con xin thỉnh
cầu Thầy, nãy Thầy nói Thầy sẽ nhập định để làm gương cho đại chúng qua những lời
Thầy dạy pháp xong rồi(1:16:20) ..Thầy đào tạo những con người tri kiến,
và cái con muốn hỏi Thầy nữa là về nhân quả. Hồi nãy Thầy nói trong cái cuộc sống
hằng ngày chúng ta là nếu mọi việc đến thì chúng ta hãy nhìn bằng cặp mắt nhân
quả. Thì con cũng không hay ngừng gì nhân quả, nhưng bây giờ mà dự định như thế
nào để mình biết cái hành động đó là mình gieo nhân hay là cái việc đó là mình
trả quả, để mình nhìn cái sự chính xác để mình giải bài học.
Thầy: Như vậy cũng được. Cái câu hỏi đầu
tiên của con thì Thầy sẽ biết lúc nào mình sẽ nhập định và lúc nào không nên nhập
định. Ở giai đoạn mà Thầy đang tiếp duyên để mà hướng dẫn người tu. Khi nào có
người tu làm chủ được như Thầy thì lúc bấy giờ Thầy sẽ đi vào cái sự nhập định
của Thầy để làm cái gương, tức là bài pháp không lời, con hiểu điều đó.
Câu hỏi thứ
hai nhân quả nó sẽ là một bài học cho con mà nếu con chịu khó thì con sẽ có một
bài học rất hay. Ví dụ như một người chửi con, chửi mắng con mà, con muốn cái
tâm con không giận hờn thì con thấy đó là nhân quả. Nhưng không, nghĩa là con
chỉ nói nhân quả suông mà con phải hiểu cái lý nhân quả. Người chửi mình thì chắc
chắn mình phải có hành động chửi người khác. Cho nên người này là đại diện cho
cái người khác(1:18:05) do con nợ tìm chúng ta. Vì vậy người này chửi mắng
mấy con, để con trả cái quả trước kia con chửi. Con không biết con chửi ai,
nhưng mà xét qua cái thời gian trong hiện tại, con có mắng chửi một người nào,
con có nói nặng nhẹ một người nào không?
Thí dụ như
những người sơ ý đụng chạm con, con có cái ý không vừa bụng và cái hành động của
con thì tất cả những cái đó là nhân của con để hôm nay có quả con khổ. Thì con
cứ xét qua cái đời sống hiện tại của mình, nó là khoảng thời gian quá khứ. Mà
trong cái đời sống hiện tại này không có nhìn cái quá khứ lại, con hiểu không?
Chỉ có hiện tại thì con sẽ thấy cái người mắng con hoặc là cái người đó liếc mắt
nhìn con, có hành động ghét con, thì con đều biết rất rõ, là do mình có những
hành động làm y như người đối xử với con. Nhân nào quả nấy mà, nó y chang nó
đâu có khác đâu. Thì con xét con cũng biết à do trước kia mình làm mà hôm nay
những hành động ác bấy giờ đúng là trả như vậy. Cho nên lúc bấy giờ con suy xét
rõ như vậy, con hiểu rõ như vậy, tâm con không còn sân được nữa chứ còn không
khéo con bị ức chế.
Thầy nói ví
dụ bị người khác mắng mình. “Đây là nhân quả tôi không có giận” thì con không bị
ức chế. Buộc lòng con phải tư duy suy nghĩ, mà con tư duy suy nghĩ tức là con
triển khai tri kiến hiểu biết. Nó không phải là một việc mà nó xảy ra trong gia
đình của con. Ví dụ như mình có một người thân mình bệnh đau hay hoặc đứa con
đau thì đây cũng phải suy xét như thế này: “Tại sao mình đau hoặc tại sao người
thân mình đau? Cái hành động nào ác mà đem lại sự đau khổ này?” Thì con sẽ xét
qua cái nhân quả. Mình có làm cái điều gì để cho mình cùng chịu ảnh hưởng trong
sự đau khổ chỗ này, trong cái gia đình.
Ờ bây giờ
xét ra mình muốn làm cái điều đó để gia đình mình đồng hưởng cái ăn ngon hoặc đồng
hưởng cái niềm vui. Thì cái hành động đó nó sẽ có cái sự đau khổ của người
khác, của việc khác thì các con hôm nay phải trả cái quả của những người thân bệnh
đau, tai nạn xảy ra. Đó bằng cách con tư duy suy nghĩ. Trong cái thời qua của
kiếp của hiện tại của con thôi, con sẽ thấy hành động nhân quả của con mà hiện
giờ con phải trả.
Ví dụ như
con đi chợ con thấy một con cá rất ngon hoặc miếng thịt con mua về để làm thực
phẩm đều ăn trong gia đình. Nhưng xét như vậy thấy sau một thời gian đến thời
hiện tại đó thì gia đình con có bịnh đau, đau cái đầu. Thì do đó con mua con cá
về con đập cái đầu con cá, cho nên trong nhà có người sẽ bị nhức đầu. Còn bây
giờ con mổ con cá, con để con cá sống giãy giụa thì trong nhà con sẽ có trả cái
quả là con sẽ bị giãy giụa. Mình xét qua cái nhân quả trong cái thời gian hiện
tại, quá khứ thì chúng ta sẽ trả những cái quả của hiện tại về tương lai chứ
không sai trong cái kiếp hiện tại. Bây giờ làm thịt chúng biết ngày mai nó sẽ đến
con cái của mình hoặc chính bản thân mình trả quả. Cứ xét đi rồi các con sẽ thấy
luật nhân quả không tha thứ cho ai. Hễ mình làm sai thì mình phải trả như vậy.
Nghĩa là hoặc mình làm, hoặc con cái, hoặc những người thân để cho cái chùm
nhân quả mình đau khổ. không chạy đâu khỏi hết. Đó là luật nhân quả.
Cho nên cái
sự suy xét này nó làm cho tri kiến nhân quả càng thấu sát chứ không phải nói
suông nhân quả. Mỗi mỗi cái xảy ra đau bệnh “ở đây là nhân quả” rồi thôi. Dừng
tại đó thì cái sự tri kiến hiểu biết của con quá cạn cợt và gần như bị ức chế
tâm. Cho nên từng mọi chuyện xảy ra đều suy xét trong cái kiếp hiện tại của
mình có làm cái điều gì ác không mà tại sao hôm nay lại trong gia đình mình có
người thọ lãnh cái khổ như thế này? Con suy xét kỹ thì con sẽ thấy là quả, nó
giúp cho con cái tri kiến giải thoát rất cụ thể, rõ ràng. Tại vì mình không chịu
suy nghĩ, mình không chịu suy xét cho nên mình thấy như là mình không có. Nhưng
sự thật là phải có, không nhân làm sao có quả được?
Cái luật
nhân quả là cái luật của vũ trụ, nếu mà cái luật vũ trụ mà không theo nhân quả
thì hành tinh chúng ta không thể nào đi theo quỹ đạo của nó được. Và ngôi sao
không thể nào đi theo cái quỹ đạo. Các con thấy nếu trái đất chúng ta sụp đổ
thì cả thế giới này, tất cả ngôi sao trên hành tinh này đều bị sụp đổ. Và con
người chúng ta cũng tan nát không còn một người nào sống. Nó theo cái quy luật
nhân quả đó. Cho nên cái quy luật nhân quả nó điều hành vũ trụ (1:23:56) .
Nhưng chỉ có đạo Phật dạy chúng ta chuyển biến làm thay đổi nhân quả, nhân quả
không chi phối chúng ta. Người ta chửi, mình giận đó là luật của nhân quả. Còn
người ta chửi mình không giận đó là luật của Phật giáo. Luật giải thoát của Phật
giáo làm chúng ta chuyển biến thay đổi, cho nên nhân quả không chi phối chúng
ta được, con hiểu không?
Phật tử: Theo con nghĩ cái nhân quả theo suy
xét của con là những cái hoàn cảnh mà nó đưa đẩy đến cho mình, rồi những cái cảm
thọ nó đến với mình cái đó là cái quả. Rồi như vậy cái nhân như vậy thì khi
mình hành động tại vì khi mà mình hành động qua rồi. Thân, khẩu, ý mình hành động
thì đó là mình đã tạo nhân nhưng cái tạo nhân đó là trả quả?
Thầy: Thì con đã tạo nhân trước kia bây
giờ con mới trả cái quả này. Thì bây giờ con chỉ thấy cái quả thôi phải không?
Giờ con thấy trong nhà mình có người đau hoặc có tai nạn xảy ra trong cái hiện
tại đây. Nhưng mà con xét qua quá khứ, con mới thấy những cái hành động nhân của
con. Cái này gọi là nhân phải không? Có những hành động đó thì bây giờ mới có
cái quả.
Phật tử: Trong hiện tại con gieo nhân thì
trong hoàn cảnh nó xảy ra như vậy thì con mới suy nghĩ để con trả cái quả để mà
tạo cái nhân…
Thầy: Rồi. Bắt đầu do đó sự hiểu biết đó,
cho nên mỗi lần muốn làm cái việc gì, muốn suy nghĩ một điều gì, muốn nói lên một
điều gì, con suy nghĩ có làm khổ mình, khổ người hay không? Nếu có khổ mình, khổ
người nhất định là không suy nghĩ điều đó, không nói điều đó, không làm điều đó
thì nó là thiện. Con hiểu không? Bởi vì do mình có cái trí óc, có cái sự hiểu
biết nhân quả. Cho nên trong hiện tại của con khi làm, khi suy nghĩ, khi nói,
khi làm đều hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận.
Thấy cái suy
nghĩ, thấy cái lời nói, thấy cái việc không làm khổ mình, khổ người thì làm chứ,
suy nghĩ thì nói, thì làm cái điều đó. Còn thấy có khổ mình, khổ người thì dừng
lại không suy nghĩ, không nói, không làm. Con hiểu điều đó không? Bởi vì người
thông suốt nhân quả thì khi nói ra là phải nói cái lời ôn tồn, nhã nhặn không
nói lời làm người khác khổ. Con hiểu không? Không làm những hành động thô tháo,
không suy nghĩ những điều ác ở trong tâm của mình. Cho nên người hiểu nhân quả
là khi có những suy nghĩ ác” “dừng lại ở đây không được nghĩ điều ác”.
Phật tử:Như vậy là bị ức chế?
Thầy: Lẽ đương nhiên là con phải ức chế tất
cả những điều ác gọi là diệt, ngăn và diệt. Còn ý thức của con không có ức chế là
tại vì nó có thiện. Cho nên con đâu có ức chế ý thức. Cho nên con vẫn còn tâm
niệm hoàn toàn. Còn con ức chế cả thiện và ác hết thì đó là ức chế trở thành
cây đá thì sai. Còn con ức chế ác pháp, ngăn diệt ác pháp ức chế hoàn toàn,
không cho tác động vào hành động của con, đó là ức chế diệt ác pháp mà nuôi dưỡng
tăng trưởng thiện pháp. Cho nên con nghe Tứ Chánh Cần Phật dạy: “Ngăn ác, diệt
ác, sinh thiện, tăng trưởng thiện”. Chứ có dạy con sợ ức chế ba cái ác này đâu?
Bảo các con diệt ác mà nuôi dưỡng cái thiện thì như vậy con người của mình là
con người toàn thiện phải không? Vậy là hạnh phúc chứ sao? Sắp được giải thoát
Phật tử: Thưa Thầy! Cho con được hỏi,
câu vừa rồi con với dì con có thắc mắc. Nếu một chúng sanh ra đời thì do hành động
của thân, khẩu, ý thì sanh ra như vậy thì cái quả đó mình được sanh ra thì nó
đã tan ngay trong môi trường sống của sinh linh mới này, hay vì trong đời sống
mới nó lại tiếp tục bị tác động bởi những cái hành động xấu hay tốt trước kia của
chúng, của những hành động kiếp trước tạo ra. Vậy xin Thầy giải thích!
Thầy: Bây giờ thật sự ra khi một chúng
sanh sinh ra thì nó mang theo cái nghiệp của nó. Trước kia nó tạo cái nghiệp đó
nó mới sanh ra được con người. Mà nó sanh ra con người thì nó phải mang theo
cái nghiệp của nó phải không? Mang theo cái nghiệp rồi nó tiếp tục những cái
nhân quả nghiệp mới của nó nữa, vừa cái cũ mà vừa cái mới. Cho nên nếu mà không
có Phật pháp thì chúng ta cứ tiếp tục các pháp, thì chúng ta hoàn toàn trong khổ
đau. Mà có Phật pháp thì lần lượt chúng ta chuyển dần, nó chỉ còn có cái nghiệp
cũ mà thôi, cái nghiệp mới hoàn toàn được giải thoát.
Cũng như bây
giờ cái nghiệp mới thì con sống trong thiện pháp. Biết ngăn diệt ác pháp sống
trong thiện pháp thì cái nghiệp mới nó không còn. Nhưng cái nghiệp cũ con phải
trả chứ sao. Nhưng mà trả mà con vui vẻ. Ờ bây giờ con nhức cái đầu, con vui
con chẳng sợ nó, thì do đó nó tác động không được nhưng nó phải trả chứ. Chứ bảo
nó đừng có thì không được. Bởi vì cái nghiệp cũ mình đã gieo thì bây giờ cái quả
thì mình phải trả chứ. Con hiểu không? Cho nên nhân quả nó liên tục, nó liên tục,
nó nối tiếp như một dòng nước chảy mãi không dừng, nó chảy mãi không dừng. Nhân
quả mà, nó như một dòng nước chảy hoài hoài hoài, nó tiếp nối hoài, nó không dừng.
Cứ quá khứ, rồi hiện tại, vị lai, ba cái thời gian này nó cứ tiếp nối nó chảy
mãi trong cái dòng nước. Cho nên nếu mà dòng nước này mà không được Phật pháp
thì cái dòng nước này vẫn cứ khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét