211- NHIẾP TÂM VÀ DÙNG TÍN LỰC ĐỂ ĐẨY LUI CHƯỚNG NGẠI PHÁP
(49:57) Tu
sinh: Dạ! Không tu những cái pháp để nhiếp tâm đó thì làm sao Thầy?
Trưởng
lão: Thầy nói bây giờ
con cần gì phải tu pháp nhiếp tâm chi cho cực. Bây giờ con nhắc "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", con chỉ trong ba mươi giây thôi
ngồi im lặng coi thử tâm mình có bất động không? Nó có còn niệm gì nó khởi ra?
Thì ba mươi giây đó con sẽ tiếp tục tác ý giữ gìn ba mươi giây kế nữa, thì như
vậy rõ ràng con nhiếp tâm trong tâm bất động rồi, đâu phải tu cái khác đâu mấy
con, thấy không?
Tu sinh: Kính bạch sư ông! Khi con ngồi có
giờ đó thì con ngồi xuyên suốt, còn có giờ con ngồi tự nhiên nó lặng lặng giống
như là nó ngủ vậy đó Sư ông.
Trưởng
lão: Coi như là con
phải đi.
Tu sinh: Nó khởi lên giống như là mình thấy
một cái việc gì nó khởi lên vậy đó.
Trưởng
lão: Cái đó là tưởng
Tu sinh: Sau đó nó giật mình trở lại.
Trưởng
lão: Cái đó bị tưởng,
nó yên lặng là cái tưởng nó hiện ra nó hoạt động.
Tu sinh: Dạ!
Trưởng
lão: Cái tưởng con
cũng mạnh lắm đó! Cho nên vì vậy mà theo Thầy thiết nghĩ, con khi nào mà có những
cái trạng thái như vậy con chỉ đi kinh hành thôi, đi kinh hành phá hôn trầm,
thùy miên với những cái tưởng.
Mình đi kinh
hành mà không phải mà cố gắng tập trung dưới bước đi đâu mấy con, mình đi với "cái
tâm thanh thản, an lạc, vô sự”. Ôm chặt cái pháp đó cứ vừa đi vừa nhắc "tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", mình đi vậy chứ mình lắng nghe
cái tâm bất động của mình rồi thỉnh thoảng mình nhắc. Chứ không phải chú ý dưới
bước chân đi, chú ý dưới bước chân đi là tập tỉnh thức mà thôi.
Còn bây giờ
mấy con đã có sự tỉnh thức rồi thì cần gì phải tập nó nữa, dù ít dù nhiều mấy
con cũng tỉnh thức rồi.
(51:34) Tu
sinh: Con thấy cái sức nhiếp tâm con chưa có, thì con đâu có đẩy lui bệnh
được.
Trưởng
lão: Đúng vậy! Nhưng
mà cái đó là Tín lực của con, cái lòng tin của con ở trong nhân quả, nhân quả
như vậy tôi vui lòng tôi trả, tôi không sợ gì hết, đau đau kệ, nó hết đó mấy
con, đó là Tín lực.
Bởi vì trong
Ngũ lực đó, Tín lực là hạn nhất, nó hàng đầu đó mấy con, cái Tín lực nó mới
giúp chúng ta tinh tấn; nó mới siêng năng; nó không sợ hãi, cho nên nó là cái ý
chí, dũng mãnh là nhờ cái Tín lực.
Cho nên con
nên nhớ là Thầy dạy như vậy đó, cả một cái lòng tin của mình mà mình đem cái
pháp, chết bỏ! Ở đây nhân quả mà bệnh đau, đâu có gì mà sợ, ai lại không bệnh
đau. Cho nên vì vậy mà "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
mày đau kệ mày vậy chứ mà nó đi đó mấy con. Còn mấy con cứ sợ bệnh, thì bệnh nó
lại tăng lên, còn mấy con không sợ là nó hết bệnh, bệnh thì kệ nó, chết bỏ! Ăn
thua gì. Ở đây đó, một là bệnh, hai là chết, mà bây giờ bệnh không sợ, chết
không sợ thì nó phải thua mình. Giặc sanh tử nó sợ mình chỗ này lắm!
Phải không?
Là con người mà mấy con cứ sợ ba cái thứ lặt vặt này. Trời đất ơi! Cái chuyện của
nó, ai lại cũng có. Nhưng bây giờ mình không sợ nó là mình không bị nó hành
mình, mà nó đi hành người khác thôi, người nào sợ nó nó tới nó thăm, còn cái
người không sợ nó không thăm đâu. Thăm cái gì được mà thăm, cái ông này không
có sợ, cái cô này đâu có sợ nó đâu, mình đến đó mình làm cái gì làm mà ông cứ bất
động, ông ngồi im phăng phắc, ông chơi đó.
(53:11) Ngồi,
không phải cần bây giờ con ngồi kiết già đó là con tự làm khổ con, con ngồi được
một giây, hai giây, một giờ, hai giờ, ngồi mà nó nghe an ổn thì con ngồi, còn
ngồi mà không an ổn thì tôi ngồi trên ghế tôi chơi vậy, miễn là tâm tôi bất động
thôi. Tôi không cần ngồi, tôi không cần làm Phật, tôi đâu có làm cái tượng Phật.
Không biết ông Phật hồi xưa ông ngồi dưới gốc da, ông có ngồi kiết già không!?
Thầy cũng không cần biết cái điều đó đâu. Nhưng mà Thầy biết rằng ông có ngồi
chứ không thể đi hoài được, nhưng mà ngồi nhiều tư thế, ờ bây giờ Thầy ngồi đây
mà cứ ngồi hoài một tư thế này nó cũng mỏi, chứ bộ không sao? Có phải không?
Thì Thầy ngồi
hơi đây cái Thầy lại ghế đó Thầy ngồi hoặc là Thầy xuống đất Thầy ngồi xếp bằng,
ngồi vậy cho nó thoái mái chút, khi ngồi nghe nó không thỏa mái nữa, thì đứng dậy
đi ngồi lại trên ghế, có gì đâu ai rày. Trời đất ơi! Mình ngồi để cho được cái
thân của mình nó an ổn thì mình ngồi chứ, tôi có ngồi trên bàn chông đâu mà tôi
đau nhức đâu mà tôi sợ, con hiểu không?
Cho nên mình
đi tìm sự giải thoát, giải thoát cả thân tâm thì mình ngồi kiểu nào mà thấy nó
an ổn là ngồi. Còn tâm mình kiểu nào thì kệ nó, nhưng mà nó phải "Bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự", có vậy là đủ rồi mấy con.
(54:30) Tu
sinh: Kính bạch sư ông! Khi con bị hôn trầm nhiều đó, con đi kinh hành thì
nó giống như say rượu vậy đó, con mới bắt con đi Thân Hành Niệm thì Thân Hành
Niệm thì khi mà con ngồi xuống đó, thì nó làm cho con ngồi luôn nó không chịu đứng
dậy. Con xin Sư ông dạy cho con, cái đó nó nguy hiểm lắm đó!
Trưởng
lão: Cái đó đúng rồi,
chặt cái cây tầm vong như thế này nè, ngồi đó mà nó không chịu đứng dậy đó, biết
nó lười biếng, quất! Quất nó, hai roi nó chưa chịu đứng dậy, ba roi chưa chịu dậy
thì chục roi, hét nó riết là nó sợ à. Con cứ lấy ý chí đừng có sợ nó đau, quất
đít nó cho nó ớn, có vậy thôi à. Đi kinh hành mà nó đi rồi bắt đầu nó ngồi đó,
nó lười biếng nó không đi nữa, được rồi tao cho mày ăn roi chứ ở đó mà không
đi, để mà ngồi đó lừ đừ, ngồi đó lười biếng.
Tu sinh: Kính bạch sư ông! Thì con…
Trưởng
lão: Mình biết đó là
cái nghiệp chướng của mình, cái nghiệp si của mình, phải rút roi mà quất nó đi
chứ ở đó mà chừa, không có được. Thành ra tới giờ cho ngủ, ngủ không ngủ kệ, tới
giờ thức dậy là thức dậy, mày tính mày làm cho trật giờ như vậy để mày lười biếng
tao cho ăn roi, coi đứa nào ăn roi biết, tao đâu có đánh ai? Tao đánh mày, có vậy
thôi.
(55:50) Tu
sinh: Kính bạch sư ông! Như con bị tưởng như vậy thì con tu tập pháp môn
Thân Hành Niệm, như trường hợp của con thì con tu tập sao cho nó không bị?
Trưởng
lão: Nói chung là
con bị tưởng thì nên tác ý từng hành động của con trong pháp Thân Hành Niệm đó,
về phương pháp đi kinh hành để phá hôn trầm, thùy miên. Con ngồi lại thì Như Lý
Tác Ý để giữ tâm bất động, tác ý hoài. Nghĩa là nó không có bị hôn trầm, thùy
miên con ngồi: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
rồi im lặng một chút, để xem coi, rồi tác ý. Khoảng độ một phút hay nửa, ba
mươi giây thì con tác ý một lần, rồi lần lượt mình thấy tâm mình được an, nó bất
động được thì mình tăng thưa ra, cứ như vậy mình tiến tới mình tu, Ngày chút,
ngày chút thì mấy con sẽ thành công rồi đó.
Tu sinh: Pháp gì, sư ông?
Trưởng
lão: Nghĩa là con tu
pháp Thân Hành Niệm đó, khi nào mà hôn trầm, thùy miên thì con tu cho nó tỉnh,
mà khi tỉnh rồi con nên ngồi lại con giữ tâm bất động, có vậy thôi. Chứ con đừng
có tu Thân Hành Niệm hoài, con tu Thân Hành Niệm hoài ít bữa thành cái ông đi
đó chứ đâu có thành ông Phật đâu, con hiểu không?
Cho nên đi
đó là mục đích để phá hôn trầm, thùy miên, cái pháp Thân Hành Niệm để tác ý từng
hành động, để cho nó mau tỉnh thôi, mà khi tỉnh rồi thì mình ngồi lại mình tu
giữ tâm bất động, có vậy thôi.
(57:12) Bây
giờ thì Thầy nói để mấy con thấy có những cái phương pháp để đối trị những cái
chướng ngại pháp của mình, mà biết những cái phương pháp đó rồi thì mấy con cứ
ôm hai pháp đó. Tại sao mình đi kinh hành, tại sao mình lại tác ý? Còn bình thường
thì mình đi kinh hành nó nhẹ, hôn trầm, thùy miên nhẹ thì đi kinh hành nhẹ con
chỉ tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", mà
đi là nó không ngủ được. Mà nó nặng là tác ý ngay cái thân hành của nó "Giở
chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống". Từng hành động của
nó để nhắc nó, thì cho nên cái tác ý con liên tục trong cái thân hành của nó,
thì nó làm cho nó ngủ không được, để cho mình tỉnh đó con, có vậy con sẽ tu tốt
được. Cố gắng về tập tu phá đi, con cái tâm lười biếng cũng dữ lắm đó! Mai mốt
có một cái người nữ nào mà tu chứng rồi đó, Thầy cho họ theo họ gác họ trói đầu
mấy con chứ ở đó mà lười biếng.
Khi mà các
con nhớ cái chỗ này nè, không phải mình cố gắng mình tu ở trong suốt ba giờ đồng
hồ đâu, mà mình tu khoảng độ chừng nửa tiếng hoặc một tiếng mà tâm được bất động
rồi đó, thì mình để tự nhiên nó bất động chứ mình đừng có đặt cái thời khóa cho
nó phải ba giờ để cho nó liên tục xuyên suốt nó không phải. Rồi từ đó nó thấy
nó không có buồn ngủ, nó không có thích ăn, thích uống này kia đồ đó. Thì lúc
bây giờ đó các con cứ lo tu, ai có đi lấy cơm thì lấy, còn riêng con con không
cần lấy nữa. Bây giờ nó no rồi, tự tới chừng đó nó không có đói, nó không có muốn
ăn nữa, nó no rồi, mà chừng đó nó không có buồn ngủ nữa, cho nên nó không có, hết
ngủ rồi. Thì lúc bây giờ nó sắp thành Phật rồi đó.
(58:55) Thì
con cứ vậy đó mà cứ ở, con cứ để cho nó tự nó quán ở trên thân nó, thì đến khi
bảy ngày thì nó đủ bốn cái chân lý của nó, Tứ Thần Túc nó xuất hiện ở trong Tứ
Niệm Xứ đó, ngoài Tứ Niệm Xứ thì không bao giờ có Tứ Thần Túc. Mà trong khi tâm
mình bất động mà nó ở trên Tứ Niệm Xứ, tức là nó trên thân quán thân, nó trên
đó nó quán rồi nó không có hoài ra đâu. Bây giờ ở ngoài đó người ta chửi lộn,
nói ào ào nó cũng không thèm ngó đâu, nó không thèm nhìn, không thèm nghe nữa
đâu, là lúc nó hoài vô rồi. Đó là lúc nó sắp sửa rồi.
Cho nên nó
không có đói đâu, ở ngoài kia họ ăn họ nhai, nào mùi thơm đồ ăn, đồ uống gì đủ
thứ hết, nhưng mà nó giờ nó không cần nữa, nó không thèm nữa, tới đó là cái lúc
nó không còn đói nữa, nó hết rồi, nó không ngủ, nó không đói, nó không khát gì
hết, đó là lúc sắp sửa nó chứng đạo.
(59:50) Nhớ
kỹ, trong vấn đề tu tập chứ không phải là mình cố gắng mình tập trong cái thời
gian, mình ráng mình ức chế nó, mình ức chế cả thân tâm, mình ráng. Nói vậy mấy
đứa con không ăn, không uống để cho nó mau, đó chắc nó mau đi xuống mồ, chứ nó
không có mau giải thoát đâu.
Đó mấy con
nhớ kỹ cái vấn đề đó, để tự nhiên. Bây giờ mấy con tu ở trong "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", trong vòng một giờ hoặc nửa giờ
cũng được, mà thấy nó luôn luôn nó sống nó ham sống với cái đó thì để nó sống.
Bây giờ nó không muốn đi ăn thì kệ nó, cần gì mà phải ăn, mà bây giờ nó không
muốn ngủ, thì cần gì chứ không phải là sợ “sao con bây giờ mất ngủ mất
rồi, làm sao bây giờ ngủ lại?”. Trời đất ơi! Đã mất ngủ là hết si rồi, mà
bây giờ không ham mà lại còn ham ngủ lại thì Thầy không biết là mấy con…
Cho nên do
đó chỗ đó đó mấy con, khi mà nó không còn ham ngủ là cái tâm si nó đã hết rồi,
mà nó không còn có thèm đói thèm khát là, tức là tâm tham nó hết rồi, tâm tham
ăn nó hết rồi. Tham, sân, si nó đã ly hết rồi thì tức là mình giải thoát chứ
sao! Tam độc nó hết rồi, thì lúc bây giờ đó tâm bất động vậy chứ mà nó là cái
phương pháp ly dục, ly ác pháp đó mấy con.
(1:01:03) Một
tác ý của nó là ly dục, ly ác pháp đó. "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự", rồi ngồi đây im lặng để xem coi cái tâm bất động của
mình, rồi tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
mỗi tác ý đó là ly dục, ly ác pháp đó, mà khi nó sạch rồi đó thì nó có cái trạng
thái đó đó, không đói, không khát, không thèm ăn, không ngủ nữa, thì sắp sửa rồi
đó.
Chứ đừng có
nói bây giờ sao tôi tu riết cái giờ mất ngủ không phải đâu, cầu cho nó mất ngủ
càng tốt, nhưng mất ngủ mà không đau không bệnh, chứ còn mất ngủ mà rề rề, rề rề
đó thôi, cái chuyện đó thôi đi về đi cho rồi đi, chứ ở đây tu cái kiểu gì mà kỳ
vậy.
Cho nên vì vậy
đó đừng cố gắng, đừng cố gắng mấy con, để tự nhiên mình cứ tu trong vòng ba
mươi phút, một giờ cái tâm bất động để tự nhiên nó được tâm bất động. Thì từ mà
cái tự nhiên tâm bất động đó, nó sẽ tự nó nó kéo dài ra, nó kéo dài đến vậy là
tốt. Mấy con nhớ hết chưa? Cố gắng tu tập, cố gắng tu tập giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét