214- KINH NGHIỆM HUẤN LUYỆN TÂM
(1:16:44) Cho
nên mấy con nỗ lực tu Tâm Bất động - Thanh thản - An lạc - Vô sự, không có pháp
nào tác động được vào cái tâm này hết, thì nó sẽ tới. Chứ mấy con ngồi trong thất
mà cứ nhìn ra ngoài thấy người này, người kia mà phóng dật thì thôi cái này chắc
lâu lắm. Tâm còn phóng dật, đừng có cho nó phóng dật thì mấy con mau. Cứ mấy
con tác ý lôi nó vô "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
nhưng không được phóng dật. Thấy con gì: "Quay vô không được nhìn
con vật đó, kệ nó". Thấy người đi qua: "Không được nhìn,
quay vô", ngày ngày nhắc nhở hoài, trong một tháng nó chưa xong,
trong hai tháng chưa xong, bảy tháng. Bây giờ không cần nhắc nhở nó cũng quay
vô, nó không thèm nhìn ra ngoài. Đó là cái kết quả của mấy con tu tập đó, nhớ
chưa?
Tu sinh: Dạ nhớ!
Trưởng
lão: Mấy con nỗ lực,
Thầy nói bảy tháng nó quay vô hết, nó không thèm nhìn ra ngoài nữa. Bởi vì nhìn
ra ngoài cứ bị rày hoài " Tôi không có được nhìn ra ngoài".
Bây giờ thí dụ như mấy con có đứa con đi, mà mấy con cấm nó riết nó chán quá,
mình làm cái gì cũng bị Mẹ rày hết, thôi kỳ này không làm nữa, phải không? Bây
giờ chỉ ở trong nhà chơi thôi, không thèm đi đâu hết. Thì lúc bây giờ nó ngồi
yên ở trong nhà chơi, thì mấy con đâu có rày nữa.
Đó, Thầy nói
cái tâm của mấy con như đứa con của mình vậy mà, rày nó đi. Chứ đừng có dung dưỡng
nó, thường thường mấy con cưng nó quá nó hư, không phải con cưng con hư chứ
sao! Rút tỉa qua kinh nghiệm là mấy con cưng tâm của mấy con lắm đó, sợ nó bệnh,
sợ nó đau, sợ nó buồn, sợ nó rầu. Cho nên vì vậy mà nó mới hư.
(1:18:20) Bây
giờ như vậy tu suốt, thay đổi trong bốn oai nghi chứ không có thời gian xả
nghĩ; đừng có tu như vậy ức chế đó con; đừng có tu như vậy tu như vậy ức chế.
Tu ngồi chơi, giải thoát mà, đâu có bắt mình tu bốn oai nghi đi hoài. Có phải
không? Nó muốn ngồi thì ngồi, nó muốn tu thì tu kệ nó, nó muốn làm gì làm, tôi
biết cái Tâm Bất Động thôi.
Bây giờ ngồi
lâu nó mỏi đứng dậy tôi đi, đi lâu mỏi chân tôi ngồi, tôi ngồi tư thế nào tôi
cũng đừng có bắt “Mày phải ngồi kiết già đó nghe, mày không có ngồi vậy
được”. Nên không có được con, hiểu chưa?
Tu sinh: Dạ hiểu!
Trưởng
lão: Để tự nhiên nó,
con thấy tự nhiên là giải thoát, gò bó nó chỗ nào nó cũng không giải thoát. Thí
dụ như lấy dây mà trói nó chỗ nào thì nó không giải thoát, đó hiểu vậy là giải
thoát.
Con yên tâm
bây giờ con tác ý bảo nó ngủ đừng có bị mê, đừng có chiêm bao, phải
không? Nhưng nó không nghe con! Được rồi, con chặt một cái cây, con để gần ở
bên giường mà chưa đánh, phải không? (Dạ!)
Để xem coi
nó có sợ không, mà nó không sợ nó còn mê đó, thì con khi con thức dậy rồi, cho
nó một cây. Ở đời không có gì khác hơn hết, là mình răn dạy tại nó không nghe,
mình phải đánh chứ sao! Thì cái đó là cái phương pháp hay nhất, các con yên
tâm. Thầy dạy mấy con cứ làm, đánh mà đánh thật đau mấy con, mình đánh mình thường
thường mình đánh nhẹ, đánh cho thật đau “tại mày cải tao”. Đánh cho mạnh
nó, quất thật mạnh, một roi cho đáng một roi, đó nó đau, nói "mày ớn
chưa, từ đây về sau mày chừa cái tật ngủ mê”. Đó thì con chừng vài ba lần
nó hết, đó là cách thức để mình rèn dạy.
Thì Thầy nói
bây giờ cái cách thức của mình dạy con cái của mình trong nhà như thế nào mình
áp dụng. Thầy giáo muốn cho học trò siêng năng phải đánh nó chứ, nói mà cái thằng
này nó không nghe, thì đánh nó vài ba lần, mày phải ráng mày học, chứ tại sao
mày học không thuộc bài, làm nó sợ. Cha mẹ ở nhà thì đâu có dung chứa buộc mày
phải đi học, phải không? Thành ra khi đến Trường mà không thuộc bài thì quất nó
mấy roi, buộc lòng nó phải ráng nó học, có phải không? Còn bây giờ con đã đi tu
rồi, mà nó mê thì mình nói nó không nghe, thì mình chặt cái cây mình quất nó một
cây. Còn nếu mà nó không nghe nữa, cho nó hai cây.
(1:21:10) Tu
sinh: Người ta nói mình khùng thế, tự mình đánh mình, không phải khùng hay
sao?
Trưởng
lão: Nó nói mình
khùng, tao khùng kệ nhưng mà mày phải bỏ cái tật, thì tao không khùng nữa.
Tu sinh: Vậy trước khi đánh thì phải đóng cửa
kín mới được chứ! Không người ta nói mình khùng.
Trưởng
lão: Mở cửa ra cho
thiên hạ coi cho xấu hổ mày chứ ở đó mày đóng cửa, mở cửa mời bà con đến xem. Hỏi
sao mà làm cái gì dữ vậy? Nói là đánh cái thằng mê ngủ, phải không? Con nói cho
rõ cho bà con người ta nghe, để rồi nó chừa cái tật của nó đi, chứ đừng có sợ
cái tật xấu hổ, tại nó ngu mê ngủ thì đánh cho nó.
Không sự thật
ra thì mình phải biết phương pháp khi mà nó như vậy đó, thì các con nên tập
pháp Thân Hành Niệm. Nhưng vì thấy nó cái tật nó lười biếng, như vậy, nó ham ngủ
như vậy đó, thì mình phải tự răn mình. Tức là Thầy muốn nói như vậy chứ không
phải là lấy roi mà đánh nó đâu. Nhưng mà mình phải tự răn mình, cẩn thận trên
những cái phương pháp. Như Thầy đã nói cái phương pháp mình đi kinh hành, thì
mình phải siêng năng mình ôm pháp mình đi kinh hành, cái mình ngủ mê là mình
thiếu tỉnh thức.
(1:22:28) Nó,
con nên trong cái vấn đề mà nó ngủ mê nè, là thiếu cái tỉnh thức nè, mặt dù là
cái mục đích của pháp Thân Hành Niệm đó là mục đích của nó là phá hôn trầm,
thùy miên. Nhưng mà khi mình ngủ lại mê, ngủ thì không phải nó ham ngủ, nó
không phải là mê ngủ đâu, nhưng mà hễ ngủ là nó mê, thì do đó nó thiếu sự tỉnh
thức, chứ không đủ. Mặt dù là mình không phải là bị hôn trầm, thùy miên nhiều,
nhưng mình thấy nó có những hiện tượng mà có sự si mê trong đó, thì phải pháp
Thân Hành Niệm là phải tập nhiều để phá nó.
Còn các cơ
hoặc là chân cẳng mình đi kinh hành bị đau, bị nhức hoặc là nằm ngủ bị đau bị
nhức, ôm pháp Thân Hành Niệm đi cho đau nhức, cho chết. Cứ đi hoài nó vượt qua
cái mức mà đau nhức nó sẽ hết, thì hết đau nhức liền tức khắc. Chứ đừng có sợ:
“đi nó mỏi chân quá”, hay này kia rồi “ngủ sao nghe nó đau nhức chỗ này, đau nhức
chỗ kia”, mà sợ như vậy thì tức là nó sẽ bị đau nhức hoài. Chỉ có pháp Thân
Hành Niệm cho mày đau nhức, tao ôm pháp tao đi suốt đêm, tao không thèm ngủ nữa,
cho mày đau chỗ nào đau, mỏi chỗ nào mỏi. Con đi chừng một lúc con quyết tâm,
nó mỏi như muốn rời cái chân con, con cứ đi hoài, cho mày rã rời cái chân đi,
thì nó qua cái truông đó, cái thời gian đó đó, thì nó sẽ không còn mỏi, mà nó
thấy an lạc vô cùng.
Bởi vì người
ta nói có một trạng thái nào khổ, mà hết khổ rồi thì mới thấy được cái trạng
thái an lạc. Đó mấy con thấy chưa? Mà bây giờ mình đang đi nó nghe nó mỏi, nó
nhức cái này, cái kia mà tới đó cái mình dừng lại thì cái mỏi nhức nó nằm đó,
nó không chạy. Mình phải vượt qua, vượt qua cái khổ nó mới có sự an lạc cho
mình, phải mạnh mẽ!
Tu sinh:[không nghe rõ]
(1:24:23) Trưởng
lão: Ờ! Cái đó đi luôn, nó bảo con tập luôn đừng có sợ, ờ bây giờ con đi
qua cái thời gian đó hồi đi nó không mỏi mà tới chừng nghỉ đó, nghe nó mỏi nó
rã rời.
Tu sinh:[không nghe rõ]
Trưởng
lão: Thì cứ tiếp tục
tu, con cứ tiếp tục nó tu như vậy con cứ tiếp tục. Giờ khắc đúng, tao cho mày mỏi
gì mỏi vẫn đi, vẫn tu ôm pháp Thân Hành Niệm, con sẽ diệt hết những cái đau nhức
qua cái pháp Thân Hành Niệm. Nó ớn cái pháp nào là nó tạo thành cái thế đau nhức
của trong thân của mình để cho nó ngán cái pháp đó. Chứ mình đừng có để cho
mình đừng có tu tập cái pháp khác. Do đó cho nên vì vậy mà con thấy, thôi bây
giờ mình tu hơi thở đồ cho nó khỏe hơn, hoặc là tu cánh tay đồ cho nó khỏe hơn.
Nhưng mà không ngờ nó dụ cho con, tưởng khỏe hơn chứ sự thật ra nó không khỏe
đâu. Mình phải ôm pháp đó vượt qua, vượt qua những cái chướng ngại trong thân của
con, chứ không tu pháp nào khác hết, tao chỉ tu một pháp thôi. Chừng nào mày tu
pháp này, mà mày không có còn chướng ngại gì trong thân tao, thì có thể tao tu
pháp khác, có vậy thôi, không có gì hết.
Đó là cái ý
chí của mình con, mình phải rèn luyện trong cái khó. Ngoài đời người ta làm ăn,
người ta gặp những cái khó, mà người có ý chí người ta vượt qua, người ta làm
nên sự nghiệp. Còn cái người mà thiếu ý chí đó gặp cái khó cái thôi lùi lại,
thôi làm chuyện khác, thì cái người này không thành công đâu, không thành công.
Tu hành cũng vậy đó!
(1:25:48) Trưởng
lão: Thầy nói đúng là mấy con nên đặt trọn cái lòng tin nơi cái pháp của Phật
Tâm Bất động - Thanh thản - An lạc - Vô sự, dù chết bỏ! Nghĩa là đau bệnh gì ở
trên thân của mấy con, bây giờ tất cả những cái bệnh bác sĩ mà người ta đã chạy
rồi, cái bệnh nan y rồi, không có thuốc thang nữa, chết bỏ! Nhất định cứ ôm
pháp mà thôi.
Cho nên
không có cần uống thuốc, uống thang gì hết, ở đây là dùng pháp mà tu, dụng pháp
mà cứu mình, cho nên mà nhất định đến đây mà người nào mà còn dùng thuốc đó,
thì thôi thôi đi về đi cho rồi đi. Ở đây là không có thuốc thang gì nữa hết,
không có đi bác sĩ gì nữa hết, chết bỏ. Còn người nào mà còn muốn uống thuốc đó
thì thôi đi về Gia đình đi uống thuốc đi, muốn uống gì uống. Ở đây người ta có
pháp Thần dược mà không trị, mà cứ cái dược của thế gian mà uống lá cây lá cỏ,
ba cái thuốc thế gian bộ là hay sao!
Tâm Bất động
- Thanh thản - An lạc - Vô sự, đó là Thần dược, đó là cái thuốc của chư Phật giải
thoát mà. Trời đất ơi! Nội bấy nhiêu đó là đủ rồi còn gì mà phải cần gì phải uống
thuốc khác. Mỗi lần tác ý là uống một liều đó mấy con, nếu tác ý nhiều là uống
nhiều liều, thì cái bệnh nào mà không hết. Có gì đâu mà lại sợ.
Tu sinh: [ không nghe rõ]
(1:27:06) Trưởng
lão: Chết bỏ mà! Ai lại không chết? Nhìn ra cái đồng mã kia bao nhiêu người
chết, mà bây giờ mà sợ nữa sao, kệ mày chết thì chết tao chỉ biết uống thuốc của
Phật chứ tao không uống thuốc của thế gian nữa đâu, phải không? Cứ "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", ông nội nó vô không được thì nó
phải rút đi chứ sao. Chắc chắn là nó phải đi thôi mấy con, Thầy nói bệnh nào ở
trên thân này mà tâm bất động không có đếm xỉa tới nó nữa thì nó phải đi à. Nó
mắc cỡ nó phải đi chứ sao, đau cái đầu mà nó không thèm nói tới gì hết. Trời đất
ơi! Vậy thì mình chỉ còn có quảy gói mà đi thôi, chứ mấy con nhức cái đầu, chạy
đi Bác sĩ nó coi nó nói trời ơi! Óc này bị hư hết rồi, thì lúc bấy giờ mới loạn
thần kinh nữa.
Nghe lời Thầy
đi mấy con, Thầy đã trao mấy con một cái Thần dược thì mấy con phải "tự
thắp đuốc lên mà đi, tự đốt lên mà đi”. Còn mấy con cứ sợ, cứ chạy bác sĩ,
bác sĩ bộ giỏi hả? Bao nhiêu ông Bác sĩ cũng chết ngắt hết chứ ở đó uống thuốc
mà hết. Chừng nào mấy ông Bác sĩ ông nói bây giờ tịnh chỉ hơi thở, ngưng lại đi
thì hơi thở ông ngưng lại, thì mấy con sẽ theo ông Bác sĩ đó uống thuốc. Còn
ông Bác sĩ nào mà bảo nó ngưng, mà nó không ngưng đó thì thôi, đừng có theo ông
uống thuốc. Đó nghe lời Thầy đi, cứ về "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự", ai nói gì kệ, nó đau nhức thì kệ nó, tới chừng đi pháp
Thân Hành Niệm cứ ôm đi, đi mỏi kệ nó, nó làm gì, cho mày chảy hết tao cũng
không màng. Mua xe lăn tao để tao đi, có gì đâu, bây giờ xe lăn thiếu gì cho
mày gãy chân đi, tao ngồi ở trên tao cũng lăn tao tu, ăn thua gì, mình yên tâm
sợ cái gì. Thầy nói thật sự không sợ gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét