215- ÔM MỘT PHÁP DUY NHẤT ĐỂ ĐI VÀO ĐẠO
(1:28:56) Đó
thì Thầy đã chỉ cho con cái pháp rồi: Tâm - Bất động - Thanh thản - An lạc - Vô
sự.
Nhớ cứ ôm chặt
cái pháp đó, không có tu pháp nào nữa hết. Hồi nào tới giờ viết sách cho lung vậy,
chứ rồi cô đọng lại chỉ có một pháp duy nhất mà thôi, nhiều làm rối loạn thiên
hạ hết. Cho nên bây giờ dẹp hết đi, bỏ xuống hết một pháp duy nhất để đi vào đạo.
Đạo thì chỉ một đường thôi, bây giờ pháp này, pháp kia làm rối loạn thiên hạ hết.
Sự thật ra,
nếu mà Thầy không viết ra những sách này đó, thì người ta sẽ nói Thầy không biết
Phật pháp, còn pháp này, pháp kia. Cho nên thậm chí như cái pháp nào mà đụng vô
Phật là Thầy dẹp ngay liền. Đó như pháp Tịnh độ, buộc lòng Thầy phải nói thôi,
làm gì mà có cái thế giới siêu hình, có cái cõi Cực lạc được, các con hiểu
không? Cho nên buộc lòng Thầy phải chặt nó chứ sao!? Chứ không khéo nó còn nói,
Phật pháp nó còn cái thế giới siêu hình kia kìa, phải không? Cho nên vì vậy đụng
đâu Thầy chặt đó hết, để chúng ta xây dựng đúng cái Chánh pháp của Phật, cái
phương pháp của Phật.
Mà bây giờ
cuối cùng đó, Thầy viết ra để mà phá hết những cái chấp của người ta theo Phật
giáo từ lâu tới giờ, chứ không phải viết ra để mấy con tu. Mười chín cái đề mục
hơi thở cũng viết ra để mấy con thấy rằng không phải là Thầy là người không biết
về phương pháp hơi thở. Nhưng mà tại sao Thầy không đem cái pháp hơi thở mà Thầy
dạy mấy con? Mà Thầy dạy mấy con Tâm Bất Động? Cuối cùng Thầy nói, thật sự Đức
Phật nói "Pháp ta không có thời gian đến mà sẽ thấy".
Không lẽ bây giờ mình tu hơi thở là giải thoát liền được hay sao? Nhưng mà Tâm
Bất Động là giải thoát liền đó mấy con.
(1:30:33) Các
con nghe được lời của Đức Phật nói không? "Pháp ta không có thời
gian đến mà sẽ thấy", cái người chưa tu bao giờ đến cũng thấy được sự
giải thoát nó liền mà, vậy mà tu cái pháp này đi tu lòng vòng, lòng vòng, lòng
vòng, lòng vòng. Trời đất ơi!
Người ta viết
là viết để cho tất cả các hệ phái Phật giáo thấy rằng ông Thầy này vẫn thông suốt
hết giáo lý của Đạo Phật, chứ không phải ông không biết. Nhưng mà cuối cùng người
ta cô đọng lại cho các Phật tử một cái phương pháp làm chủ sự sinh tử luân hồi.
(1:31:05) Cứ
ôm Tâm Bất Động nó chết mặt nó, kệ nó thì như vậy không phải làm chủ hả? Còn mấy
con cứ lo lắng, lo lắng, lo lắng, vậy làm chủ cái gì? Trời đất ơi! Chết mặt nó
chứ bộ mình chết sao sợ. Có cái nào mình đâu, thân này của mình à? Ai nói nó của
con bao giờ?
Nó không phải
là của ai hết à, nó của nhân duyên nó hợp lại, không có của người nào hết, khi
không cái mình dành nó là của tôi, tôi cái gì? Tôi sao giữ không được, nó chết
nhăn răng, méo miệng, hiểu chưa? Mấy con hiểu chưa?
Cho nên vì vậy đó theo Thầy thiết nghĩ lo về tập tu một pháp duy nhất thôi, đừng có tu lòng vòng, lòng vòng. Giải thoát là giải thoát, không giải thoát là không giải thoát, tu lòng vòng mất thì giờ vô ích. Một ngày, một giờ giải thoát là quý vô cùng! Con hỏi gì đi con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét