219- NHẬN BIẾT TÂM TỈNH THỨC VÀ ỨC CHẾ Ý THỨC
(1:56:09) Hôm
nay mấy con còn hỏi Thầy gì nữa không? Hết rồi phải không? Bên Nữ hết rồi phải
không con? Còn gì nữa không con?
Tu sinh:… (không nghe rõ).
Trưởng
lão: Sao mà nhiều
chuyện quá vậy, hỏi hoài không hết!?
Tu sinh nữ: Dạ! Thưa Thầy con lâu quá chúng con
chưa có được gặp Thầy.
Trưởng
lão: Trời đất ơi!
Không gặp vậy mới tu, mới bất động mới được chứ. Gặp Thầy sao bất động, bộ muốn
tâm động sao mà cứ gặp Thầy!?
Tu sinh nữ: Có muốn mà muốn cũng không được.
Trưởng
lão: Vậy thì tốt!
Nhưng mà có cái điều kiện là con phải xét qua cái Tâm Bất Động của con. (Dạ). Bây
giờ đó con thử, bây giờ con có cái ý thức của con hoàn toàn điều khiển nó được: “bây
giờ mày bất động phải không? Rồi nhìn ra cửa nè! Mày thấy cái gì?”. Mình
ra lệnh nó: “mày thấy người, vậy thì mày có phân biệt cái người đó nam
nữ không!? Phân biệt rõ ràng, như vậy là đúng, mày đã tỉnh táo đàng hoàng”.
Còn bây giờ nó nhìn ra cửa nó không biết, nó trả lời con nó không biết, bây giờ
nó bất động nó không biết nữa thì đó là sai pháp. (Dạ) Nó bị ức
chế ý thức.
Con khi mà
nhìn trên cái cây, con nói: “bây giờ mày nhìn cây xà cừ kia kìa, có mấy
lá vàng, có mấy lá xanh, có mấy lá non”. Con hỏi nó, con làm chủ, con điều
khiển nó, cái tâm của con, con hỏi nó. Nó sẽ trả lời con: "Có năm
cái lá vàng nè! Có một chùm lá non nè! Đó, nó trả lời vậy đó, con biết
nó là tỉnh thức, nó đúng.
Còn nó không
biết phân biệt như vậy là nó vô phân biệt, nó thuộc về loại ức chế tâm, ý thức
không làm việc. Đó, con phải biết so sánh cái bất động của con, là trong cái ý
thức bất động, không phải diệt cái ý thức. Cho nên con ra lệnh bảo nó quan sát
thì nó theo mắt con nó quan sát, hoàn toàn nó biết nó trả lời con đúng không
sai chút nào hết, thì đó là tỉnh thức của con. (Dạ)
Vậy thì bắt
đầu con ra lệnh con bảo: "Mày quay vô thân, mày xem coi nè, cái
hơi thở mày thở nặng hay thở nhẹ, thở dài, thở ngắn mày biết không?" Bắt
đầu đó, nó quan sát một hơi đó, nó trả lời con: "cái hơi thở này
thông suốt nhẹ nhàng” - “Đó là mày nói đúng. Cái thân này có
đau nhức chỗ nào không”, hoàn toàn nó trả lời không có đau nhức chỗ nào hết,
an ổn thì đó là nó trả lời đúng. Mà nó có chỗ nào đau nhức, mà nó nói không đau
nhức thì đó là trả lời sai. “Tao thấy còn đau nhức chỗ này”, đó là
nó trả lời sai, “mày giả dối, không thật”.
Đó con biết
liền nó nói cái gì con biết hết cái nấy, như vậy thì con thử cái Tâm Bất Động của
con có phải là tỉnh thức thật sự không? Nếu nó tỉnh thức là hoàn toàn nó biết tất
cả những chi tiết ở bên ngoài và bên trong của nó. Hễ nó hướng đâu là biết nấy,
chứ không phải nó là cái thứ tê liệt. (Dạ). Đó là đúng!
(1:58:50) Tu
sinh nữ: Dạ! Con cũng học được cách kiểm tra để biết sức tỉnh thức.
Trưởng
lão: Kiểm tra nhưng
mà Thầy nhắc thêm một điều mà mấy con cần phải lưu ý ở chỗ này. Nghĩa là không
phải là mình kiểm tra hoài hoài, cái kiểm tra hoài hoài là tâm phóng dật đó mấy
con, cái này là cái quan trọng lắm.
Khi mình kiểm
tra lần đầu tiên mình thấy cái tâm của mình thật sự nó tỉnh thức hoàn toàn rồi,
thì bắt đầu nó tỉnh thức ở trên thân chứ không được quay ra nhìn cây nhìn cỏ nữa.
Chứ mà nó nhìn cây nhìn cỏ hoài đó, nó phóng dật hoài đó thì thôi rồi, cái kiểu
này tu không bao giờ tới. Con hiểu không?
Chỉ lần đầu
tiên để mình xem xét cái tâm mình, tỉnh thức của mình, tại sao nó yên tĩnh vậy,
nó bất động vậy coi nó đúng sai, coi nó đang ở trong cái tưởng hay hoặc là như
thế nào. Vì vậy mình nhìn người đi hoặc là nhìn cây cỏ để hỏi nó để kiểm tra lại
nó. Mà khi kiểm tra mà nó đúng là Tâm Bất Động. Vậy thì Tâm Bất Động nó sẽ luôn
luôn nó quay vô thân nó chứ không phải nó quay ra ngoài, mà quay ra ngoài là
tâm phóng dật là sai. Đó lưu ý cái chỗ này con.
Tu sinh nữ: Vâng!
Trưởng
lão: Cho nên nó quay
vô thân nó, thì ở ngoài nó không cần biết, nó không còn ngó bên thất người này,
người kia. Mà nó ngồi ở trong thất nó nhìn qua cửa sổ của người khác coi có tu
không, hay là ngủ gục rồi đó. Trời đất ơi! Cô này cô vô cái hốc cô ngồi cổ ngủ,
thì cái chuyện này nó đi mò, không có được, cái này không có được đâu.
Tu sinh nữ: Trước con có bị đó thưa Thầy! Trước
là con có xem để coi người ta ở bên kia có ngủ hay không hay là người ta…
Trưởng
lão: Đó, đó! Không
có được con. Cái đó là tâm con phóng dật rồi.
Tu sinh: Nhưng mà bây giờ con thấy là nó
không cần biết ai nữa rồi, nó không cần biết.
Trưởng
lão: Nghĩa là nó
không có cần ngó ra ngoài nữa. (Dạ). Khi đầu tiên đó mình xem
cái sức tỉnh nó lần đầu thôi, còn lần sau đó nó chỉ biết ở trong thân nó thôi,
nó thậm chí như cả vách tường, xung quanh tường nhà nó cũng không cần nhìn nữa.
Nó nhìn tường nhà là nó cũng bị phóng ra nữa, chứ đừng nó chi nó phóng ra
ngoài.
(2:00:48) Tu
sinh: Nhìn cái đồng hồ được không Thầy?
Tu sinh nữ
khác: Không được!
Không được nhìn cả đồng hồ.
Trưởng
lão: Nó không cần
nhìn, nó không biết một, quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh nó nữa hết. Bây giờ
nó chỉ biết thân nó nè! Có vậy thôi. Đó là nó bất động thật sự rồi. Còn mà nó
còn nhìn đồng hồ, coi giờ mấy giờ rồi xả, nó quan tâm để nó phóng dật thì cái
đó không được. Nó coi cái giờ hết chưa, hết giờ, coi thử coi tới mười giờ chưa
đi ngủ, nó muốn buồn ngủ rồi, nó coi giờ đó, thì cái đó là không được.
Cho nên do
đó đó, mình biết cái sức tỉnh của mình rồi, thì lúc bây giờ nó tự động trên
thân của nó, mà mình thấy nó luôn luôn nó ở trên thân của nó, thì chừng nào nó
muốn đi ngủ thì đi ngủ, còn chừng nào nó không muốn ngủ thì thôi. Mà lúc bây giờ
nó ở trên thân của nó, nó không buồn ngủ nữa mấy con, nó tỉnh rồi nó không buồn
ngủ nữa.
Tu sinh nữ: Dạ! Kính bạch Thầy! Khi mà một giờ
hoặc mười hai giờ đêm mà nó không ngủ nó thức dậy, thì mình cứ dậy mình ngồi hoặc
mình không cần bật điện gì hết, cứ ngồi như vậy có được không Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ không
sao! Mình không cần ngồi mình nằm cũng được, mình ngồi cũng được tu thế nào
cũng được. Mình không cần ngủ nữa, có vậy thôi. (Dạ). Nó tỉnh
rồi, mình cứ muốn tư thế nào, thì trong bụng của mình nó khởi ra thì mình nằm,
ngồi hơi đã chừng một tiếng, hai tiếng đồng hồ nó muốn nằm thì nằm, nhưng mà nó
vẫn tỉnh mấy con. Nằm phải đúng oai nghi của nó chứ không phải nằm bậy, nằm bạ
đâu. Còn nó ngồi lại thì nó ngồi rất thỏa mái, rất là dễ chịu, nó không có làm
chướng ngại cho thân tâm nó đâu, đó là tu đúng đó.
Tu sinh nữ : Còn cái khác thấy không đau nữa
Trưởng
lão: Không phải con!
Bây giờ cái tâm của con nó tỉnh rồi nó quay vô thân con rồi, thì nó không cần
pháp Thân Hành Niệm, nó không cần đi nữa đâu, nó cần tỉnh thôi. Còn con còn bị
hôn trầm, thùy miên, tức là còn phải ôm pháp Thân Hành Niệm. Chứ còn hết hôn trầm,
thùy miên rồi nó tỉnh rồi, thì đâu cần gì phải pháp Thân Hành Niệm nữa đâu, bỏ
qua hết. Bây giờ chỉ còn Tâm Bất Động, tại vì nó tỉnh rồi thì tâm bất động rồi.
(2:02:50) Tu
sinh nữ: Như con thấy Thầy nói là pháp Thân Hành Niệm là nó xả hết tất cả
những cái pháp sạch, nhường lại cái chỗ cho Tâm - Bất động - Thanh thản - An lạc
- Vô sự.
Trưởng
lão: Thì bây giờ nó
nhường rồi mà, con ôm pháp Thân Hành Niệm hoài thì con kẹt pháp mất rồi còn gì.
Tu sinh: Vậy là thôi hả? Cứ tâm bất động
thôi.
Trưởng
lão: Ừm! Rồi thôi,
không có gì đâu con. Bây giờ mình biết cái sức tỉnh của mình. Tức là Thầy chỉ
con cách thức quan sát để xem cái sức tỉnh, bây giờ cái sức tỉnh đó nó không phải
là tối ngày, ngày nào nó cũng quan sát nó nhìn qua cửa sổ, nó nhìn qua cửa cái
nó quan sát đó là sai. (Dạ).
Mà cái tỉnh
đó của nó thì nó sẽ tỉnh trên thân của nó, nên nó biết thân nó thôi, nó không cần
biết ở bên ngoài cái gì hết, thậm chí như vách hay hoặc là đồng hồ, cái gì nó
cũng không cần biết nữa, cái gì trong thất nó cũng không có lo lắng gì hết, nó
chỉ biết trong thân nó thôi. Nó thấy hơi thở ra hơi thở vô, rồi nó cảm nhận
toàn thân nó, nó biết rõ ràng. Tức là trên - thân - quán - thân, nó chỉ biết có
cái thân nó thôi, đó là cái sức tỉnh của nó.
Tu sinh nữ: Dạ! Con kính bạch Thầy! Khi mà nó
nhìn cây nhìn trời, nhìn người mà mắt thì nó nhìn, nhưng mà nó vẫn biết cái hơi
thở của nó. Như vậy có được không?
Trưởng
lão: Không phải! Cái
đó là nó bị phóng dật bằng mắt, mắt nó ra ngoài rồi. Nó thấy cây ở ngoài thì nó
sẽ quên ở trong này, mà nó thấy cây ở ngoài mà nó nhớ ở trong này thì nó bị
phân tâm làm hai, nó sức tập trung yếu, nó không mạnh. Bởi vì mắt nó chia với
cái ý thức của nó một phần nó mới nhìn ra ngoài được, còn nếu mà nó nhìn trọn vẹn
trong thân thì ở ngoài nó không biết.
Tu sinh nữ: Nó quay vô toàn bộ trên thân.
Trưởng
lão: Nó quay vô
trong thân của nó, sáu căn nó quay vô mới gọi là Tâm.
Tu sinh nữ: Con bạch Thầy! Con bật đèn thì nó
không…
(2:04:32) Trưởng
lão: Ở thất của con đó thì con có quyền bật tắc, có quyền không ai nói con
hết. (Dạ). Còn thất của người ta tới giờ người ta muốn ngủ người
ta tắc người ta ngủ, tới giờ thức người ta thức. Còn riêng con đó, con tu, bởi
vì cái nghiệp của con nó không có giống như người ta được.
Tu sinh nữ: Dạ cái nghiệp của con nó nặng dữ lắm!
Trưởng
lão: Vậy thì con cứ
mở đèn lên, đi mà đạp chết hết kiến đó thì bắt thường đó. Có mấy con kiến nuôi
xung quanh, tu vậy đạp chết hết à, đâu có chuyện!
Tu sinh: Vậy thì con làm như thế nào hả Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vậy Thầy
nói cứ cái gì đi nữa cứ tác ý, bền chí thì pháp tác ý nó càng ngày nó càng có
cái lực của ý thức, cho đến khi cái lực đó nó trở thành cái lực Tứ Thần Túc, bốn
cái lực như Thần, Định Như Ý Túc, Dục Như Ý Túc. Bây giờ con muốn bay lên trời
nó bay cho con coi, con có định, con có lực Tứ Thần Túc rồi mà. Con có Định Như
Ý Túc thì con muốn nhập định nào thì nó sẽ nhập định nấy. Bởi vì bây giờ mình
chỉ có sử dụng cái pháp tác ý thôi mà để trở thành cái lực như vậy, mà mấy con
cứ lười biếng tác ý thì thôi! Thầy nói thôi rồi.
Nó nhờ tác ý
nó mới được Tâm Bất động, mà nó được Tâm Bất động thì nó sẽ có lực của nó chứ
sao!? Tác ý đến cái tâm bất động thì nó phải có bốn cái lực như Thần. Mà lực
như Thần như vậy nó bảo: "Tịnh chỉ hơi thở ngưng nhập Tứ Thiền bỏ
xác thân này đi" thì ngay đó nó thấy có sự an lạc, hơi thở nó nhẹ
nhàng, cái nó dừng lại. Bây giờ chết nó không có đau đớn gì hết đâu, có
phải không? Ai chôn chôn đi, có phải không? Đâu có gì đâu!? Đó là mình làm chủ
được cái chết của mình chứ gì?
Còn bệnh đau
mấy con thấy không? "Thọ là vô thường, cái đau đầu này đi đi ở đây
không phải là chỗ của mày đau", đó nó lần lượt nó cuốn gói nó đi ra,
nó không còn đau nữa, có phải mình làm chủ bệnh không?
(2:06:22) Còn
bây giờ con lớn tuổi như bà già rồi, run rẩy: “Cái thân này không được
run nha, đi cho mạnh mẽ, quắc thước như thanh niên cho tao”, cái nó
làm cái thân con nó khỏe mạnh nó leo dốc, nó đi trên núi như thường, nó không
có mệt mỏi gì hết. Cho nên Thầy bây giờ đi ở trên dốc núi đó, Thầy bảo: "Thân
này khỏe mạnh như thanh niên", bắt đầu nó khỏe mạnh nó đi.
Các con thấy
cái tuổi Thầy tám mươi mấy rồi, mà bây giờ Thầy đi chưa chắc thanh niên đi bằng
Thầy đâu! Thầy nói thật! Thầy ra lệnh nó một cái là Thầy trèo núi không ai trèo
bằng, thật sự mà. Thầy đi lên cái dốc mà nơi cái Đền Hùng Vương nó đâu có phải
là cái dốc nó thấp. Nhưng mà Thầy đi tới trên đó, mà ở dưới mấy người đó thanh
niên mà đi cứ ngồi thở. Thật sự ra họ đâu có bằng Thầy đâu, cái sức khỏe của họ
không phải là cái sức khỏe của người tu tập, còn sức khỏe của người tu tập là
người có đủ cái lực như vậy đó. Cho nên người ta ra lệnh người ta truyền là nó
khỏe à! Nó đi như cái lông bay phất phất vậy đó, mà nó lên dốc. Còn mấy con bây
giờ đó, cỡ mà đi lên dốc vậy, mệt hả họng chứ ở đó! Nó đi xuống thì nó khỏe, chứ
mà đi lên đó thì nó không phải dễ đâu.
Cho nên tu rồi
thấy cái thân của mình là cái món vật dụng ở trong tay của mình, như đồ trong
tôi lấy ra mà xài, muốn sao nó làm vậy. Còn bây giờ mấy con xài không được nó
đâu. Nó muốn chết đó thì ôi thôi! nó đau nó nhức mấy con, phải chịu nằm đó mà
rên la chứ còn kêu “Ôi thôi tao đau cái đầu quá!” Thấy không?
Thì thôi chịu chết, các con hiểu chưa?
Tu sinh nữ: Dạ hiểu! Thôi tôi con đi về đây Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét