218- NHỮNG THỬ THÁCH ĐỐI VỚI NGƯỜI MUỐN XUẤT GIA
(1:49:12) Nhân
cái dịp mà cái chú này xuất gia. Thầy sẽ nói rõ về cái vấn đề xuất gia. Xuất
gia không phải mình mặc chiếc áo xuất gia không đâu, mà xuất gia là làm một Tu
sĩ, thật sự là một Tu sĩ, nó rèn luyện mình ở trong một cái kỷ luật, cái giới
luật của Phật.
Cho nên đối
với Thầy mà nhận cái người nào làm đệ tử xuất gia của mình đó, đều phải được
qua cái sự trắc nghiệm, thử thách, bằng những cái oai nghi tế hạnh, cái giới luật
của Đức Phật. Sau khi mà Thầy chấp nhận trở thành những đệ tử của Thầy. Họ sẽ
đi con đường tu tập chứng đạo rất dễ dàng, họ được trui luyện. Còn xuất gia mà
không được trui luyện, mấy con biết sao không? Sau khi gặp khó khăn mấy con cứ
lờn, nó thụt lùi mấy con, nó không tiến được.
Còn Thầy đã
trui luyện cái người Cư sĩ, người ta đã rèn luyện mình trong những cái khó
khăn, người ta vượt được, người ta trở thành những người xuất gia rồi thì người
ta coi như cuộc đời người ta bỏ hết rồi, người ta không còn chướng ngại gì cuộc
đời. Chứ còn mấy con xuất gia có chiếc áo, chứ cuộc đời của mấy con nó còn
dính.
Tu sinh: Dạ! Đúng rồi đó Thầy!
(1:50:18) Trưởng
lão: Nó không có thật sự là mấy con cởi bỏ hết đâu. Còn ở đây đó, cho xuất
gia là cởi bỏ hết đó con, mình xuất gia là phải ly gia cắt ái, hẳn hoài hoàn
toàn không còn dính gì ở trong đầu óc của mình nữa, không còn bận lo cái chuyện
gia đình của mình chút nào.
Bởi vì khi
mà muốn xuất gia với Thầy, thì Thầy khuyên là cha mẹ mình mà chỉ có một đứa con
thì mình không được xuất gia. Mình phải làm, mình phải tu tập trên chiếc áo của
người Cư sĩ, ở đó mình nuôi Cha mẹ đến khi qua phần.
(1:50:49) Còn
cha mẹ có anh em, có người giúp đỡ, cha mẹ đồng ý “bây giờ tao có anh
mày hay em mày lo lắng, thì mày cứ tu hành, tao vui lòng”. Còn nếu mà cha mẹ
mà không đồng ý cho mình đi tu, mình sẽ thuyết phục, mình hỏi cha mẹ "Thưa
Ba với Má, bây giờ con đau bệnh ba má có đau thế cho con được không?" Mục
đích con đi tu là mục đích làm chủ cái bệnh mà. Ông bà trả lời không được, thì
phải chấp nhận cho mình đi tu thôi, phải không? Bây giờ con chết, mà ba mẹ là
những người thương con, nhưng ba mẹ có chết thế giùm con được không? Chắc chắn
là cha mẹ không thể nào, thương dù cách gì cũng không thể nào chết thế được.
Cho nên ba mẹ hãy vui lòng cho con đi tu là nhằm mục đích là thương con, để
giúp con làm chủ được sự sống chết, bệnh tật này.
Thì cha mẹ
nói: “thôi mày đi đi cho rồi, chứ mày ở đây tao đau thế được cho mày sao,
tao chết thế cho mày được sao!?”. Đuổi mình đi mau nữa, đó là bằng
cách mình thuyết phục, thuyết phục để cho cha mẹ mình vui lòng. Thấy cái con đường
tu tập mình là chơn chính chứ không phải là tu để gõ mõ tụng kinh. Chứ hầu như
Ông bà cứ nghĩ rằng, nó vô Chùa nó gõ mõ tụng kinh đó thôi, cái chuyện đó chắc
không có làm ăn cái chuyện gì được hết, thằng lười biếng, con hiểu không?
Còn ở đây
không phải, người ta ở đây tập luyện để làm chủ được sự sống chết của người ta
mà, đâu phải chuyện dễ, cả mồ hôi nước mắt của người ta tập luyện chứ đâu phải
mà tu chơi. Khi mà bị hôn trầm, thùy miên mà muốn phá thì mấy con phải đi rã rời
tay chân hết đó, chứ không phải là chuyện dễ đâu. Một người đệ tử mà Thầy chấp
nhận đệ tử của Thầy chẳng sợ, chết bỏ! Chứ đừng có nói chuyện, không có sợ. Đã
là đệ tử của Thầy rồi thì đâu phải là cái chuyện mà, cái chuyện nhỏ nhỏ đó mà sợ
đâu. Một người ý chí, dũng mãnh thì chẳng bao giờ sợ, gặp chướng ngại sợ, chết
bỏ!
(1:52:36) Cho
nên vì vậy Thầy nói “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, tại
sao mà bệnh đau nó phải đi? Là tại vì người ta gan dạ quá, ý chí người ta dũng
mãnh quá, cho nên người ta đâu có sợ bệnh đau, thì bệnh đau phải đi à. Người ta
chỉ cần tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Thọ kệ nó tao
không biết tới, tao chẳng sợ, không đi uống thuốc đâu hết”, mà cuối cùng bệnh
đau nó hết. Đó là cái ý chí của người ta mà, người đệ tử của Thầy là người phải
rèn luyện ý chí.
Cho nên ba
tháng ở trong thất, Thầy rèn luyện họ thử coi, được thì mới cho, chứ không được
thì thôi đi về đi, thấy không? Con hiểu chưa? Cho nên con như là vô thất là sống
độc cư Thầy thấy được rồi đó, cũng là cái rèn luyện cái sống một mình rồi đó. Rồi
trong khi đó đưa ra giới luật, Thầy rèn luyện giới luật - ba cái giới luật của
Phật - từ cái oai nghi tế hạnh, từ cái cách thức ăn uống, phải như thế nào? Bữa
nay Thầy cho ăn cơm vậy chứ ngày mai Thầy nói thử thách cái ông này đó. Ăn cớm
với rau lang luộc với nước muối, không có cho ăn tầm bậy, tầm bạ mà nói ớn, thì
thôi đi về đi. Có phải không mấy con? Mình ăn để sống chứ đâu phải! Tu mà đâu
có cần phải ăn uống đâu, mà nói ăn vậy không chất bổ, thôi đi về mau đi, ở đây
đâu có phải! Ở đây cầu giải thoát chứ đâu phải cầu ăn cầu uống sao mà ngon,
béo. Đó là cái sự thử thách của Thầy, thình lình “sao bữa nay cho tôi
ăn cái kiểu này, mà mọi người sao ăn ngon quá vậy, còn tôi ăn dỡ vậy”. Ở
đây mà so sánh như vậy là chết đó, mình là người tu khác, mình phải vượt ra khỏi
cái tâm phàm phu, thường tình, đó là cái sự tu hành.
Cho nên nhân
cái dịp mà xin Thầy làm đệ tử xuất gia của Thầy, đều phải có sự rèn luyện hết mấy
con, rồi mấy con sẽ xuất gia, rồi mấy con thấy khi mà mấy con đã xuất gia theo
Thầy, Thầy rèn luyện ý chí của mấy con, mấy con thấy được giải thoát hoàn toàn
mấy con làm chủ được cái tâm về đời sống của mấy con ăn uống, nó không sai mấy
con được đâu, nó muốn ăn phi thời, nó thấy cái bánh ngon quá, nó muốn lấy ăn,
nhất định đình chỉ lại, trưa mai hãy ăn, giờ này không có ăn bậy, chứ nó ăn bậy
lắm mấy con! Coi vậy đó, bánh trái để trong tủ xung quanh đây, cái tủ để mấy
trái đó, mà mấy con ở đây. Trời đất ơi! Nó thấy đi tới, đi lui, nói trưa ăn ngọ
chứ dòm dòm coi có ai không, không ấy làm một cái vậy. Khó lắm đó chứ không phải
không đâu mấy con, dễ gây cái tội kêu là ăn cắp. Thầy nói thật sự mà, cái tâm
người ta nó thèm nó dễ làm bậy lắm.
Tu sinh:… (không nghe rõ).
(1:55:05)Trưởng
lão: Không Thầy nói đó là cái sự thật mấy con, không phải dễ thắng nó đâu.
Cho nên ở đây Thầy rèn luyện khi một mình mình nhất định tủ bánh để đó chứ
không bao giờ thèm ngó tới hết, không thèm đâu! Đó là ý chí rèn luyện của Thầy
là như vậy đó.
Như vậy giới
luật của mình mới nghiêm chỉnh được, chứ không khéo nó phạm giới phi thời hết,
chỉ cần lấy một cái bánh bỏ vô miệng ăn là phi thời rồi đó mấy con, phạm giới rồi
đó. Bao nhiêu công phu tu cả năm nay, mà ăn cái bánh là kể như hủy hết rồi. Cái
con đường tu của mấy con, hoàn toàn là hủy hết rồi. Giới luật nó phạm rồi thì
những cái tu tập của mấy con như nhiếp tâm hay hoặc là đi kinh hành đều hủy hết.
Giới là hàng
đầu của người ta mà, Giới sinh Định, chứ đâu phải Định sinh Giới đâu. Đó cho
nên vì vậy đệ tử xuất gia của Thầy là những người ý chí dũng mãnh, những người
hùng không đó, chứ không phải là những người mà gan con tép đâu. Cho nên xuất
gia Thầy rồi phải biết gan dạ lắm mấy con, không có sợ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét