224- PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý, TÂM BẤT ĐỘNG TRƯỚC CÁC ÁC PHÁP
Chính hôm
nay Thầy dạy mấy con “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Mục đích để làm
gì? Để mỗi khi có ác pháp tác động vào tâm mình, buồn phiền, đau khổ, lo lắng,
thương ghét thì chúng ta chỉ nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”. Thì ngay đó chúng ta sẽ thấy tâm chúng ta không còn động nữa và
thanh thản, an lạc. Các con thấy pháp Phật rất tuyệt vời! Giải thoát đâu có
nghĩa là chúng ta tàng hình, biến hóa, kêu mây, hú gió, làm mưa, làm bão, không
có cái điều đó đâu mấy con. Chứng đạo của Phật là cái “Tâm bất động, thanh thản
trước các ác pháp”. Rất đơn giản, một người nào làm cũng được, không có người
nào làm không được.
Các con thấy,
bây giờ các con nghe Thầy nói bất động. Mình nhìn lại cái tâm của mình coi nó
có bất động không? Nó có khởi cái niệm gì đâu mà động. Nhưng nó không lâu mấy
con. Mấy con làm sao, mấy con chưa sống được với nó mà, cho nên nó không lâu.
Nhưng nó có bất động, mấy con nhận ra được chứ. Thanh thản mấy con cũng biết
tâm mình giờ thanh thản, không buồn, không lo, không giận hờn, mấy con biết rất
rõ, an lạc. Mà khi cái tâm nó yên ổn, nó thanh thản thì nó phải có sự an ổn của
nó chứ, cho nên nó an lạc. Mà bây giờ mình ngồi như thế này, mình có làm gì
đâu? Trong đầu óc của mình, tâm mình không suy nghĩ thì đó là vô sự chứ sao.
Còn bây giờ
mấy con ngồi đây mà nó nghĩ cái này, nghĩ kia thì nó là hữu sự chứ sao lại vô sự,
các con thấy rõ. Cho nên cái câu ngắn gọn của Thầy nó trở thành một cái câu để
tác ý. Đức Phật dạy: “Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh
mà đã sanh thì bị diệt”. Thì bắt đầu mấy con sẽ tác ý như thế này: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi mấy con ngồi yên lặng. Mấy con sẽ
nhìn thấy được cái tâm bất động, thanh thản của mấy con. Nhưng các con biết rằng
nó không lâu đâu, cho nên tiếp tục tác ý nữa. Cho nên nó đâu sân. Các con thấy
pháp Phật đơn giản.
Cho nên đức
Phật nói: “Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã
sanh…” - Tức là nó khởi một cái niệm gì lo lắng hay là buồn phiền thì
tác ý cái niệm đó sẽ bị diệt, “…đã sanh thì bị diệt”. Các con thấy
đơn giản quá, đâu có cần phải ngồi thiền, đâu có cần phải tập trung diệt ý thức
của chúng ta đừng khởi niệm. Nó có niệm mặc nó chứ, nhưng mà niệm thiện rất tốt
chứ. Bây giờ mấy con nghe được một cái tin tức ở cái vùng nào đó bị lũ lụt người
ta đói khổ, nhà cửa sụp đổ hết rồi. Mấy con có khả năng, mấy con có thể kêu gọi
anh, chị, em, của mình người một chút để rồi mình mua gạo, mua này kia đến cứu
trợ thì cái niệm đó mấy con diệt? Đâu có diệt đâu mấy con, con người ta đâu phải
cây đá sao?
Cho nên mấy
con thấy ngồi tâm mà không niệm tức là mấy con tu thành cây đá mất rồi. Cái đó
là cái sai của Đại Thừa, Thiền Tông đó, nó dạy chúng ta ức chế ý thức của chúng
ta. Mà trong khi kinh Pháp Cú đức Phật đã dạy rất rõ: “Ý làm chủ, ý tạo
tác, ý dẫn đầu các pháp”, các con thấy rõ mà. Tại sao chúng ta tu theo đạo
Phật mà lại tu theo các Tổ, mà các Tổ dạy là các Tổ người Trung Hoa, người
Trung Quốc? (14:04) Quý thầy Việt Nam chúng ta chịu ảnh hưởng, chúng
ta không có cái gì mới cả. Từ Tịnh Độ, từ cái tông phái Tịnh Độ cúng bái, cầu
siêu, cầu an thì từ Tịnh Độ mà ra. Rồi kinh sách đó của người Trung Hoa họ viết
như kinh Di Đà, kinh Hồng Danh, Vu Lan, tất cả những kinh đó để chúng ta tụng
chứ gì, để cầu chứ gì? Còn Phật giáo Việt Nam thì không có cái gì hết.
Thì Thầy xin
nhắc lại cho mấy con thấy, người ta nói Việt Nam chúng ta cũng có một dòng Thiền
“Trúc Lâm Yên Tử”, có phải không mấy con? Nhưng mấy con thấy rất rõ mà, Trúc
Lâm Yên Tử cũng ảnh hưởng của cái dòng Tịnh Độ và dòng thiền của Trung Hoa, chứ
Trúc Lâm Yên Tử có làm cái gì mới đâu? Con thấy hai cái dòng này kết hợp lại mà
gọi là Trúc Lâm Yên Tử. Tu thiền thì không khác gì thiền của Trung Hoa có phải
không? Mà kết hợp để sám hối nữa thì không phải Tịnh Độ sao mấy con? Người ta
tu thiền như thiền sư Hư Vân, các vị thiền sư Nam Tuyền đồ này kia thì người ta
không sám hối, có phải không?
Cái ông Trần
Nhân Tôn của mình, ổng đặt ra sám hối để cho tiêu tội, để ngồi thiền mau hết vọng
tưởng. Chứ để không, ngồi cứ vọng tưởng hoài, cho nên sám hối để cho nó tiêu tội,
để ngồi cho nó. Ông nghĩ rằng cái niệm khởi trong đầu chúng ta là những cái tội
lỗi. Cho nên ổng đẻ ra cái thiền Việt Nam của chúng ta qua hai cái tông phái của
Trung Quốc chứ không phải của Việt Nam, kết hợp lại. Thì mấy con thấy những cái
hành động tu tập, cái việc làm đó của người Trung Hoa đã làm rồi. Của các vị
thiền sư, các tu sĩ của Phật giáo Trung Hoa đã truyền vào đất nước chúng ta, biến
chúng ta cúng bái, cầu siêu, cầu an, trở thành những điều mê tín, lạc hậu mấy
con.
Phật giáo rõ
ràng là Hòa thượng Minh Châu đã dịch kinh tạng Pali, tại sao chúng ta không dựa
vào đó? Mà lại dựa vào Hán tạng của người Trung Quốc, Trung Hoa mà học tập.
Chúng ta dựa vào những lời đức Phật dạy, tìm ra để coi chúng ta cái pháp nào
tu. Như Thầy thì dựa vào kinh của Hòa thượng Minh Châu dịch chứ Thầy có dịch
bao giờ đâu, các con thấy rất rõ. Nhưng trong cái lời của đức Phật dạy rất
rõ: “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh và đã sanh thì bị
diệt”. Cho nên Thầy biết Phật pháp chỉ có pháp Như Lý Tác Ý mà thôi. “Ý
làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, lấy cái ý của chúng ta mà tác ý
thôi, thì lậu hoặc, sự đau khổ sẽ hết. Thì bằng chứng như Thầy dạy mấy con rất
rõ phải không? Mấy con thấy rất rõ, không có cái gì mà mờ u ám ở trong cái chỗ
đó hết.
Bây giờ tâm
các con nè, cha mẹ mình rầy mình cái gì oan ức, tức tối, nó buồn giận trong
lòng mà không dám nói ra, phải không? Thì các con sẽ nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, tất cả đều là nhân quả”. Có nhân có quả mới có sự
việc này, chứ không nhân quả làm sao có sự việc này? Mà khi mà các con nhắc được
thì cái tâm mấy con nó an ổn, nó thanh thản, nó đâu còn buồn phiền nữa. Các con
thấy rất rõ chỉ cần tác ý thôi, có phải không? Mấy con cần tác ý. Bởi vì mấy
con muốn giải thoát chứ không phải mấy con muốn đau khổ. Mà muốn giải thoát thì
tác ý thì sẽ bình an, còn mấy con muốn đau khổ thì đừng tác ý, cứ để đó mà giận,
để đó mà buồn phiền, có phải không?
Mấy con đến với đạo Phật là tìm cái nẻo giải thoát. Nhưng mà khi mấy con làm chủ được cái tâm không giận hờn, buồn phiền bảy ngày đêm trong cái tâm mà không giận hờn, buồn phiền bảy ngày đêm, mấy con sẽ đủ sức làm chủ sự sống chết. Nó có đủ Tứ Thần Túc mấy con. Các con thấy Phật giáo đâu phải tu từ đời này đến đời khác. Đừng có nghe ba ông thiền sư Trung Hoa tu nhiều đời, nhiều kiếp, đâu có cái chuyện đó đâu. Tôi làm người, sanh ra làm người rất khó chứ đâu phải dễ. Được cha mẹ nuôi lớn là trải qua bao nhiêu lần bệnh tật, chứ đâu phải khi không mà nó lớn lên như thế này được. Vậy mà tu phải nhiều đời nhiều kiếp? Biết đời sau tôi còn làm người nó tu xong? Vậy trong một đời nay tôi phải quyết chí làm tôi sẽ có được giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét