225- THẦY SÁCH TẤN PHẬT TỬ TU TẬP
(18:47) Một
con người chúng ta có ý chí, có sự dũng cảm, có quyết tâm để xây dựng cho mình
một con đường giải thoát thật sự, chứ đâu phải tu lề mề, tu lấy có đâu. Đâu phải
hiểu: “Thôi để đợi kiếp sau, kiếp này mình có duyên vậy đủ rồi”,
đâu có thỏa mãn cái kiểu đó đâu? Đâu có tự mãn như vậy được mấy con. Một cái
người học sinh, một cái người sinh viên quyết định là đỗ tiến sĩ là phải đỗ tiến
sĩ, người đó mới có ý chí chứ. Chứ đâu phải đi học lề mề để có hình thức đâu,
không phải đâu mấy con.
Tôi quyết định
là tôi phải đỗ tiến sĩ để tôi làm cái gì cho lợi ích bản thân tôi và xã hội,
cho quê hương, xứ sở của chúng tôi, tôi phải học. Thì đâu cần phải người khác
phải nói vầy, nói khác đâu. Tại ý chí của mình! Dù hoàn cảnh của mình, cha mẹ
nghèo khó nhưng ý chí mình sẽ vượt qua. Tôi có thể học trong những giờ và những
giờ tôi có thể làm thuê, làm mướn được mà. Vậy cái ý chí tôi có. Còn tôi không
có ý chí, bây giờ tôi có tiền đi, chưa chắc chắn là tôi sẽ đậu tiến sĩ đâu. Có
nhiều bạn giàu có mà không đậu đó! Đây là Thầy nói cái sự học mà. Còn cái sự tu
là lợi ích quá lớn rồi mấy con, quá lớn.
Cái sự học để
mấy con đem lại cái đời sống của mấy con, cái danh dự của mấy con có kiến thức,
không thua kém ai. Còn cái này nó tự làm chủ sự sống chết của mấy con, cho bản
thân mấy con, chứ mấy con không phải là tu để danh dự gì cả hết. Các con thấy
chưa? Nó làm chủ được sự sống chết của mấy con, muốn chết hồi nào, muốn sống hồi
nào sống. Ai chửi, ai mắng, không buồn, không giận, không phiền gì, chỉ có lòng
yêu thương mà thôi. Các con thấy đạo Phật tuyệt vời, dạy chúng ta làm chủ được
sự sống chết. Luôn luôn biết yêu thương người khác, không ghét một người nào. Bởi
vì mình ghét là mình tự mình làm khổ mình rồi, có phải đúng không mấy con?
Hôm nay có
duyên mấy con về đây mà gặp Thầy. Thầy chỉ mong sao mấy con là những người có học,
phải biết được thân này khó lắm mấy con. Các pháp đều vô thường, nay mấy con sống
gặp Thầy, ngày mai chưa chắc mấy con đã sống được. Đâu biết chừng trong số các
con, chỉ cần tai nạn giao thông đã cướp đi mạng sống của mấy con rồi. Các con
có biết được ngày mai không? Chắc chắn mấy con không đủ trí tuệ để biết được
cái thời gian của ngày mai. Thì hôm nay chúng ta phải lo để làm chủ sự sống chết
mấy con, không uổng một đời người, không uổng một đời người. Nhất là các cụ lớn
tuổi, thời gian còn ngắn lắm các cụ. Giao hết cho con cái, về đây Thầy cho một
cái thất ở. Thầy rèn luyện cho quý vị làm chủ được sự sống chết chứ không phải
nói chuyện suông được.
Biết bao
nhiêu người về đây rất cực khổ, lo lắng cơm nước. Rồi bao nhiêu người cất nhà,
cất cửa để giúp cho mấy con được yên thân tu hành làm chủ sanh, già. Hôm nay mấy
con thấy ngồi trong một ngôi nhà bao nhiêu công lao của những người khác. Rồi
những người đó họ cũng quyết tâm, sau này họ cũng trở về xin Thầy một cái thất.
Bây giờ họ là thợ hồ, nhưng họ đã nói với Thầy: “Con xin Thầy sau này
cho con một cái thất, con quyết tâm con cũng tu. Con thấy con đường đời sao khổ
quá, không làm thợ hồ thì lấy gì nuôi vợ, nuôi con? Mà làm thợ hồ, may là ở
trong cái khu rừng của Tu viện nó mát mẻ. Chứ không khéo nhà cửa cất ngoài đồng
trống, chúng con dang nắng, dầm sương khổ lắm!” Các con thấy chưa?
(23:01) Cho
nên hôm nay các con đủ duyên về bên Thầy các con học, dù trong thời gian ngắn,
nhưng mấy con phải về sắp xếp mấy con. Đừng nghĩ rằng mấy con có học đến đâu đi
nữa, mấy con cũng không làm chủ sinh, già, bệnh, chết đâu. Thầy không cần thiết
sự học của mấy con nhiều đâu. Kiến thức của mấy con có thì rất tốt, mà tạm đủ để
mấy con hiểu là Thầy rất mừng rồi. Chỉ bỏ cái thời gian để tu làm chủ sự sống
chết của mấy con, đó là không phí đời người, không phí cuộc đời của mấy con.
Dù nam hay nữ
cũng vậy, mấy con đừng có nghĩ rằng nam tu dễ dàng mà nữ tu khó khăn. Đó là sự
kỳ thị nam nữ của phong kiến mấy con. Trọng nam khinh nữ. Luôn luôn lúc nào
cũng nhìn cái người nữ một cách yếu đuối, sự thật không phải vậy. Nam có sự hiểu
biết thì nữ cũng có sự hiểu biết. Không có nghĩa là, nam có người làm vua thì nữ
cũng có người làm vua. Mấy con lịch sử có chứng minh điều đó mà. Đất nước chúng
ta đã chứng minh điều đó rất rõ, Trưng Vương, Triệu Ẩu sao. Đâu phải, phải
không mấy con? Đâu có phải là một người nữ mấy con. Người ta dùng cái lời nói,
người ta dùng cái tư tưởng đó để làm cho tự mấy con đã tự ti mặc cảm, coi như
mình yếu đuối.
Mấy con
không yếu đuối đâu. Các con có nghe bà Triệu Ẩu nói không? Một người Việt Nam
chúng ta, là một bà Triệu quá tuyệt vời. Một người nữ cưỡi cá kình, vượt sóng
to. Các con thấy chưa? Người nữ mà nói như vậy thì thử hỏi người nam mình chịu
thua sao mấy con? Mạnh mẽ lên, làm chủ sự sống chết, giặc sanh tử phải rút lui.
Bởi vì đây là mình đánh giặc sanh tử mà. Đất nước của chúng ta mấy con thấy
không? Giặc Pháp, giặc Mỹ chúng ta đánh chạy hết. Bây giờ giặc sanh tử cũng phải
đánh chạy chứ sao lại chúng ta đầu hàng? Mấy con mà để tự nó đến, nó giết mấy
con chết? Mấy con nằm rên đó thì thôi mấy con, đầu mấy con là đầu hàng giặc
sinh tử rồi.
Đối với Thầy
mà rớ rớ tới Thầy, Thầy la tiếng phải đi, bởi vì Thầy đuổi giặc sinh tử mà. Các
con thấy không? Thầy bảo: “Bây giờ Thầy chưa có muốn chết nghe, không
có tới đây! Chừng nào Thầy muốn chết thì Thầy chết, chứ không có tới đây mà muốn
siết họng Thầy được”. Phải không mấy con? Như vậy mình mới làm chủ giặc
sinh tử chứ. Mấy con sẽ là con của Thầy, phải giống Thầy, phải không? Phải giống
Thầy mấy con. Cố gắng tu tập sao như Thầy, đừng có chùn bước. Giặc sinh tử đã
có một người Việt Nam làm chủ được mà.
Ngày xưa có
một người Ấn Độ làm chủ là đức Phật mấy con. Bây giờ đó, một cái người trong thời
đại của chúng ta, có một người Việt Nam làm chủ được bốn sự đau khổ này mà. Đâu
thua gì ông Phật đâu? Coi vậy chứ đất nước Việt Nam chúng ta nhỏ, chứ chúng ta
cũng có ý chí kiên cường, dũng mãnh, chẳng hề nao núng trước giặc sinh tử, nó
đánh biết bao nhiêu lần.
Các con biết
nó đánh, giặc sinh tử nó đánh cái cảm thọ. Thầy dựng thân lên ngồi sổng lưng chứ
không nằm, đau mặc mày tao không sợ đâu, chết bỏ! Ngồi sổng lưng như thế này
cho mày đau đi. Mấy con biết nó đau bụng mà nó nhức đầu. Trời đất ơi! Ghê gớm lắm
chứ! Người ta còn bò càng, đi bệnh viện chứ ở đó. Thầy nhất định: “Cho
mày chết đi, tao ngồi thẳng lưng”. Ngồi thẳng lưng như thế này: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự chẳng sợ bệnh tật”. Tác ý như vậy, ngồi
thẳng lưng chỉ trong vòng mười phút là cái cơn bệnh nó lần lượt nó đi mất mấy
con. Sao mà hay tận cùng như vậy? Mình không sợ giặc bệnh là giặc bệnh phải chạy,
có phải không? Mình tấn công vô nó thì nó phải rút chứ sao.
Mà Thầy ngồi
thẳng lưng là tấn công vô giặc đó mấy con. Trời ơi súng đồng, đại bác mà Thầy nổ
nó, nó làm sao nó dám đánh Thầy nổi, có phải không? Câu tác ý là súng đồng, đại
bác của Thầy đó. Thầy nổ nó một loạt thì kể như nó tiêu nó chứ ở đó. Các con bắt
chước Thầy mấy con. Cứ nổ nó đi, cái thân mấy con đau, mấy con nổ nó. Tác ý riết
nó đi: “Thọ là vô thường, chỗ này không phải chỗ mày bệnh đau, đầu này
đau, bụng này đau đi cho khỏi, ở đây không có đau. Tao đâu có đầu hàng mày”.
Phải không? Mình là một người Việt Nam anh hùng mà đâu có sợ ai, huống hồ là giặc
sinh tử. Sợ cái gì? Đuổi nó chạy mô.
Mấy con bắt
chước Thầy đi mấy con, nam cũng vậy, nữ cũng vậy. Chúng ta nam thì chúng ta có
Trần Hưng Đạo nè, phải không? Quang Trung nè, có sợ giặc đâu. Có phải không? Mà
nữ có Trưng Vương, Triệu Ẩu có sợ giặc đâu, có phải không? Mấy con thấy (28:04) thà
chết ở dưới dòng sông Hát chứ không đầu giặc, có phải không? Con thấy gương anh
hùng, liệt nữ của dân tộc chúng ta đầy đủ. Vậy thì chúng ta là rất hãnh diện
mình là người Việt Nam, phải kiên cường, phải gan dạ chứ đâu mà nhút nhát. Mấy
con nhút nhát là không phải con cháu của Trưng Vương, Triệu Ẩu. Mấy con nam mà
nhút nhát không phải là con cháu của Trần Hưng Đạo, Quang Trung đâu. Cái tụi gì
con cháu gì mà nhát hèn quá vậy?
Cho nên
Quang Trung với Trần Hưng Đạo vẫn trách chúng ta được, mà Trưng Trắc, Trưng
Vương, Triệu Ẩu vẫn trách mấy con được đó. Mấy con đừng có làm tổ tiên chúng ta
đau khổ, có phải không mấy con? Phải xứng đáng! Không! Thầy lấy những cái lịch
sử, những trang sử của tổ tiên của chúng ta để bắt đầu chúng ta khởi màn cho một
cuộc đấu tranh giặc sinh tử. Giặc sinh tử nó hơn là giặc Pháp, giặc Mỹ mấy con,
chứ không phải dễ đâu. Giặc ở trong thân mấy con mà. Đức Phật nói như thế nào mấy
con có biết không? Thắng trăm trận không bằng thắng mình một trận mấy con. Có
phải không? Giặc ở trong thân mình khó lắm chứ không phải dễ. Nhưng mà đối với
dân tộc Việt Nam đó, mình là người Việt Nam là giặc nào cũng thắng chứ không phải
là giặc Mỹ, giặc Tây thắng không đâu. Có phải không mấy con?
Mấy con nghe
lời Thầy đi, dũng mãnh nuôi dưỡng cái ý chí dũng cảm của chúng ta sẽ chiến thắng
giặc chứ không đầu hàng. Thầy cũng nhờ vậy mà Thầy ở trên Hòn Sơn, chín tháng
ăn lá cây rừng sống không sợ chết. Chứ theo người ta đó mà ăn lá cây rừng, sợ
chết chắc đi về rồi, chứ đâu dám ở trển, phải không mấy con? Còn Thầy ngồi
trong thất mà đau bệnh, Thầy ngồi sừng sững lên, chứ Thầy không bao giờ nằm hết.
Thầy nhất định chết bỏ, chứ còn không bao giờ nằm, không đầu hàng giặc đâu. Mà
không bao giờ đi bác sĩ, không bao giờ đi nhà thương mấy con. Bất cứ đau cái bệnh
gì, Thầy chẳng có nói. Bác sĩ nó đi, nó nói làm cho tinh thần mình dao động.
Mình nhức đầu nó nói loạn óc rồi. Trời đất ơi! Bị cảm gió nhức đầu cái nói óc
mình bị loạn rồi, làm cho mình còn sợ hơn nữa.
Cho nên Thầy
chẳng có nghe lời của ông bác sĩ. Cho nên Thầy, bao giờ cái bệnh gì trong thân
của Thầy, Thầy đuổi đi hết chứ đâu có ngồi đó mà ở đó đau. Cho nên bác sĩ thua
Thầy chỗ đó, không ăn được đồng bạc của Thầy. Cho nên từ ngày mà Thầy tu xong rồi
mấy con biết không? Thầy không tốn một xu nào hết. Không có tốn tiền thuốc, tiền
thang, tiền bác sĩ gì hết. Đó như vậy mới là tu mấy con. Cố gắng mấy con. Từ
đây về sau mấy con nỗ lực tu. Nếu mấy con sắp xếp ổn định, mấy con vô đây tu
thì Thầy nói bây giờ đó, con sẽ chống lại giặc sinh tử được rồi, thì mấy con bệnh
đừng đi bác sĩ nữa. Mà khi Thầy chưa cho đó thì mấy con nhớ đừng có làm gan tầm
bậy bạ đó, nó chết mấy con. Uổng! Phải không?
Khi nào mấy
con đến đây mấy con tu, Thầy thấy mấy con nhiếp tâm được đến cái mức đó rồi, Thầy
biết là sẽ thắng được giặc sinh tử đó. Còn mấy con nhiếp tâm chưa được, ngồi-
trời đất ơi! Loạn tưởng nó mênh mông trời đất, nó ra nó vô rồi nó gục tới gục
lui, nó buồn ngủ buồn nghê như vậy. Trời đất ơi! Thôi cái chuyện này mà có đau
thì đi bác sĩ dùm Thầy đi, chứ ở đây Thầy cứu không kịp. Có phải không mấy con?
Tâm mình phải nhiếp cho được, mình nhiếp được, mình mới thắng được giặc sinh tử.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét