231- NGƯỜI TU CHỨNG SẼ ĐI VỀ ĐÂU?
Phật tử 1: Theo như con hiểu Thầy vừa giải
thích thì là cái ý thức và tưởng thức của con là nó sẽ thuộc về não bộ, đúng
không Thầy? Và khi ví dụ như là mình tác ý là: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc” thì là cái ý thức là cái quan sát cái tâm đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Cái tâm.
Phật tử 1: Dạ, có nghĩa là lúc đấy là mình ý
thức mình sẽ nương vào hơi thở giống như ngón tay Thầy dạy, đúng không ạ? Nhìn
vào cái tâm và mặt trăng, đúng không ạ? Mình sẽ thấy cái tâm bất động. Thế thì
với những người ví dụ như là tu chưa chứng thì hoàn toàn là ý thức nó chỉ, có
nghĩa là ý thức và tưởng thức nó tồn tại khi mà mình, thân mình còn sống, não bộ
còn hoạt động. Như vậy thì, ý con hỏi là với những người mà chưa tu chứng khi
chết rồi là hết, đúng không ạ? Hết, bản chất là hết? Bởi vì thế mới không có
linh hồn và từ trường đấy nó chỉ là cái nghiệp thôi, nó giống như là một cái
kho lưu trữ, nó sẽ luân hồi. Thế thì, ý con hỏi là với người tu chứng như Thầy
khi mà Thầy nhập vào Niết Bàn, thì cái từ trường của Thầy nó còn, nó giống như
Thầy đang sống nói chuyện với mọi người. Thầy vẫn còn tư duy, vẫn còn hiểu biết
hay nó chỉ là một từ trường và cũng vô tri vô giác nhưng mà nó toàn thiện? Ý
con hỏi như thế!
(1:15:23) Trưởng
lão: Bây giờ Thầy nói như thế này nè! Con muốn hỏi về cái từ trường, thì Thầy
mới đem cái từ trường của đức Phật. Tại sao một người tu chứng lại dùng cái tuệ
Tam Minh được? Quan sát thấy được đức Phật trong những cái ngày mà đi tu, rồi
trong khi mà thành đạo, rồi trong khi đi giảng đạo, gặp những ngoại đạo như thế
nào. Tại sao người ta thấy được cái đó? Đâu phải, ông Phật ông chết mất rồi. Vậy
thì cái đó là cái gì? Từ trường, nó còn lưu lại trong không gian, con hiểu
không? Cái âm thanh, cái lời nói của đức Phật nó cũng còn ghi trên đó hết. Đó
là từ trường, con hiểu không?
Nhưng mà từ
trường đó không phải là linh hồn. Cái âm thanh, cái lời nói, cái hình dáng, tất
cả mọi cái này hoàn toàn nó không có cái biết ở trong đó. Bởi vì cái từ trường
mà, làm sao biết mấy con? Còn cái nghiệp, cái hành động mà nó phóng lên cái từ
trường đó thì những cái hành động đó nó trở thành cái lực của nó, thì nó đi tái
sanh. Nhưng cái từ trường nó vẫn còn con, chứ không phải từ trường đó đi tái
sanh. Mà từ trường đó còn, mà cái nghiệp lực của cái từ trường mà chúng ta.
Thí dụ bây
giờ Thầy đưa cánh tay, Thầy cú một cú vầy, thì nó sẽ lưu lại cái từ trường của
cái cánh tay Thầy cú. Nhưng mà cái hành động ác của nghiệp ác của Thầy cú trên
đầu người ta đó, cái hành động ác đó là cái nghiệp làm cho người ta đau khổ mà.
Cho nên vì vậy nó tương ưng với cái ác pháp, nó sanh ra làm một con vật hoặc là
một con người. Cho nên trong khi mấy con sống mấy con chửi người ta, coi chừng
mấy con đã sanh ra cái người dữ tợn đó chứ không phải vừa. Nhưng mấy con dùng
cái lời nói ôn tồn nhã nhặn, an ủi, giúp đỡ một người nào đó thì nó sanh ra người
thiện mấy con. Một con người bởi vì nó thuộc về luật nhân quả một con người
không phải sanh ra con người. Nó đâu phải linh hồn mà sanh ra một người, nó
sanh ra nhiều người lắm mấy con.
Phật tử 1: Vậy cái chuyện linh hồn là không
có, con cũng đồng ý với ý kiến đấy. Và con từ khi con đọc cái sách của Thầy con
cũng rất là tự tin khi mà con ngồi nói chuyện với các nhà ngoại cảm, áp vong
thì con không cảm giác đấy là một linh hồn tồn tại. Mà con không hiểu đấy là sắc
âm hay sắc tướng, nó còn lưu trong không gian, họ nhập vào người chúng ta. Mà
mình nói chuyện thật ra là mình nói cái quá khứ giao tiếp với cái tưởng thức của
người đang nói chuyện với mình. Thế nhưng mà cái điều con băn khoăn là nếu như
bây giờ con quyết tâm con tu, và con nghĩ là tu không phải là dễ dàng, mà cũng
rất là khó để mà thành công. Bởi vì như con nhìn thấy là biết bao nhiêu nhà tu
hành cũng không thành công. Mà ngay như khi Thầy, pháp của Thầy đưa ra con thấy
cũng rất là khác lạ, nhưng mà cũng không phải là cái kết quả nó quá là cao. Thì
con nghĩ là nếu như mình đã quyết tâm tu điều đấy chắc chắn là không dễ dàng,
dù rằng là cuộc đời này nó sẽ hơn rất là nhiều. Thế thì con muốn biết là cái
đích đến. Nếu như mà chỉ tu mà nhập vào Niết Bàn. Ví dụ như Thầy bỏ Thân Ngũ Uẩn
này đi, Thầy nhập vào Niết Bàn thì vì Thầy là người toàn thiện, tâm bất động
cho nên là cái nghiệp lực của Thầy nó là nghiệp lực toàn thiện đúng không ạ?
Thì nó sẽ không còn tương ứng để nó tái sanh nữa.
(1:18:29) Trưởng
lão:… Tương ưng với ai nó tái sanh nữa. Vậy thì Thầy còn cái gì? Bây giờ
Thầy nói cho mấy con nghe! Trong khi mà cái tâm Thầy nó hoàn toàn nó bất động
thì nó sẽ còn Tứ Thần Túc của Thầy. Cho nên Thầy ở trong cái trạng thái bất động
của vũ trụ. Thầy muốn có cái hình ảnh của Thầy thì Thầy sẽ hợp duyên, cái nó sẽ
thành ra cái hình ảnh của Thầy liền tức khắc, nó dễ dàng, Tứ Thần Túc mà. Dục
Như Ý Túc mà. Muốn là có. Mà Thầy muốn trẻ, nó trẻ; muốn già, nó già; muốn cỡ
nào nó ra cỡ nấy; muốn người nước nào nó ra nước nấy.
Phật tử 1: Đấy thì cái mà Thầy trả lời thế là
con, cái băn khoăn con rất là lâu. Vì con đọc sách của Thầy rất kỹ, và con cũng
hỏi rất nhiều các anh, chị, em cũng nghiên cứu về sách của Thầy, nhưng không ai
trả lời xác đáng được là có hay không? Bởi vì theo như con hiểu là với cái người
mà chưa tu chứng, chưa triển khai được trí tuệ Tam Minh thì khi mà não mình mà
mất đi, thân hoại diệt thì hoàn toàn là không còn điều khiển được nữa. Tại vì ý
thức mình còn đâu mà mình điều khiển? Bình thường mình đang hoạt động đây là do
ý thức mình điều khiển, mình hiểu biết. Thế thì như vậy là khi mà với người tu
chứng thì lúc đấy cái trí tuệ Tam Minh nó sẽ do Tứ Thần Túc điều khiển chứ
không phải cái não bộ của mình.
Trưởng
lão: Tứ Thần Túc nó
điều khiển, thành ra mình chủ động được cái này hết.
Phật tử 1: Như vậy là tu chứng là bất tử đúng
không Thầy?
Trưởng
lão: Bất tử! Gọi là
bất tử rồi. Nó ở trong cái trạng thái không ai làm động nó được, bởi vì bất động
mà. Thì trong bất động đó nó có Tứ Thần Túc, chứ đâu phải nó mất tiêu luôn. Nó ở
bất động, nó không ngơ luôn đâu, không phải!
Phật tử 1: Vậy Thầy nhập vào Tứ Thiền thì Thầy
đâu còn thở đúng không ạ?
Trưởng
lão: Đúng, không thở.
Phật tử 1: Thì lúc đó cái thân mình đâu hoạt động
đâu Thầy nhỉ?
Trưởng
lão: Cái thân hoàn
toàn nó nằm đó. Nhưng mà sự thật nó ở trong Thiền đó thì nó lại có cái trạng
thái của Tứ Thiền, nó hỷ lạc ghê gớm lắm con. Rồi bắt đầu bây giờ đó mình mới
dùng câu tác ý mình xuất ra khỏi cái trạng thái của Tứ Thiền, mình mới trở về
cái trạng thái bất động tâm của Tứ Niệm Xứ. Nó trở về với cái gốc của nó Tứ Niệm
Xứ, phải không? Mà Tứ Niệm Xứ thì khi mà tu mình thành tựu được mà Tứ Thần Túc
thì nó ở trên cái tâm, cái tâm của mình nó phải ở trên Tứ Niệm Xứ, tâm bất động
mà. Cho nên vì vậy đó thì mình khi mà có Tứ Thần Túc thì mình Dục Như Ý Túc đó,
mình muốn vào cái chỗ nào là nó vào chỗ nấy, muốn nhập định nào nó nhập định nấy.
Chứ không phải ngồi thiền nhập định mà nhập được. Cho nên, tu đến cái chỗ mà Tứ
Niệm Xứ này đó, giữ cái tâm bất động.
Như bây giờ
Thầy nhắc mấy con giữ cái tâm bất động nó sẽ kéo dài bảy ngày đêm, tức là nó ở
trong Tứ Niệm Xứ đó mấy con. Trên thân quán thân đó. Tự nó, chứ còn mình trên
thân quán thân mà như các sư, các Thầy mà dạy đó, là dùng để mà tập trung nhìn
cái thân của mình. Biết hơi thở ra vô mà nhìn từ dưới chân lên đầu, đó là bị ức
chế, sai. Để tự động của nó, tâm bất động của nó thì nó phải quay vô thân nó định
trên thân nó. Mà nó định trên thân thì nó phải biết thân nó, thì đó mới chính
là trên thân quán thân. Nó phải hiểu vậy nó mới đúng Tứ Niệm Xứ. Mà khi kéo dài
bảy ngày đêm thì nó mới có đủ Tứ Thần Túc, bốn cái lực như Thần.
(1:21:23) Phật
tử 1: Dạ thưa Thầy như vậy thì là vậy thì khi mà con lạy đức Phật Thích Ca
Mâu Ni thì là con vẫn đang lạy một từ trường sống đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Một từ trường sống.
Phật tử 1: Nhưng mà bởi vì là đức Phật cũng
như Thầy là tâm bất động nên, và theo luật nhân quả nên là ví dụ mình làm điều
tốt thì mình sẽ được hưởng điều tốt đúng không ạ? Còn mình làm điều xấu là mình
phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Phật tử 1: Vậy mình cũng không xin xỏ đúng
không Thầy?
Trưởng
lão: Không, không
xin được.
Phật tử 1: Vâng, thế con thưa Thầy là, với những,
theo như quan điểm của những nhà ngoại cảm thế thì với những người mà tu tiên,
thì họ cũng không luân hồi gì đúng không Thầy? Hay là chỉ những người khi mà
tâm bất động toàn thiện, vô nhiễm thì mới bất tử thôi? Còn những người mà tu
tiên thí dụ như là theo như đạo Lão, rồi tiên, rồi Chúa thì đấy có đúng không
Thầy? Hay là họ vẫn phải chịu luân hồi như…?
Trưởng
lão: Nó, cũng như là
sau khi con tu tập về phương pháp đó đó, nó tạo cho họ có cái phước báu của họ,
phước hữu lậu. Cho nên họ hưởng hết phước hữu lậu, họ trở về với cái tâm phàm
phu. Bởi vì họ không nhắm vào cái chỗ ly dục, ly ác pháp mà họ nhắm vào chỗ thần
thông. Cho nên vì vậy mà họ rèn luyện, họ niệm bùa, niệm chú hay hoặc là họ cái
đặt niềm tin vào cái nơi nào đó, để mà họ rèn luyện cái tưởng thức của họ. Cho
nên cái cảnh giới đó sẽ hiện ra, thì trong khi đó cái phước của họ mà nó hết rồi
thì cảnh giới đó tan biến mất. Họ trở về với cái tâm trạng của nghiệp lực, của
phàm phu. Tâm chưa ly dục, ly ác pháp thì họ cũng trở thành phàm phu thôi.
Phật tử 1: Có nghĩa là họ vẫn chịu luân hồi.
Trưởng
lão: Họ chịu luân hồi.
Phật tử 1: Không thể thoát khỏi quy luật nhân
quả.
Trưởng
lão: Không có thoát
khỏi quy luật luân hồi đó.
Phật tử 1: Thế con có đọc sách của Thầy, con
có một điều băn khoăn nữa là Thầy nói khi chết thì tưởng thức vẫn tiếp tục tu
hành, là với những người tu tưởng hay như thế nào?
Trưởng
lão: Bây giờ đó con
dùng ý thức con tác ý phải không? Mà bây giờ cái nghiệp của con, cái thân của
con nó đã hết rồi, nó hết rồi, nó chết. Cho nên người ở trong gia đình, nó nằm
đó nó giống như người ngủ đó, thì người trong gia đình không có được chôn. Thấy
nó chết rồi, cái chôn nó thì nguy hiểm lắm. Bởi vì biết nó đã tu pháp của Thầy,
cho nên Thầy căn dặn chỗ đó. Nó nằm đó nó ngủ, chứ cái tưởng nó đang tu ở trên
cái pháp đó. Bây giờ cái ý thức nó bị dừng rồi. Bởi vì cái bộ não con là nó ý
thức, phải không? Giờ nó chết, tức là nó dừng. Nhưng mà cái tưởng thức nó bắt đầu
nó tu thì cái thân con nó không khô thúi đâu. Cho nên nó thấy nó nằm đó như nó
ngủ, nhưng mà nó ngủ là giống như người chiêm bao vậy con, con hiểu không? Cái
tưởng nó hoạt động là giống như mình chiêm bao. Con thấy con ngủ con chiêm bao
là tại ý thức con nó dừng, cho nên cái tưởng nó mới hoạt động.
Phật tử 1: Ức chế, ý thức ức chế.
Trưởng
lão: Ức chế đó. Còn
cái kia, ý thức nó do cái thân con đó nó dừng, thân nó chết nó dừng. Nhưng mà
cái tưởng thức nó hoạt động thì cái thân con nó không hôi thối, nó không sình.
Con cứ để đó đi.
(1:24:09) Phật
tử 1: Như vậy là với những người đang tu pháp của Thầy đúng không ạ?
Trưởng
lão: Đang tu pháp của
Thầy.
Phật tử 1: Chứ còn những người bình thường khi
chết đi rồi thì lập tức tan rã hết đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Tan rã hết con.
Phật tử 1: Phương pháp của mình mà nếu mà ý thức
bị mất chẳng hạn, thì cái tưởng nó vẫn tiếp tục tu.
Trưởng
lão: Để cho cái người
đó tiếp tục tu, để cho họ giữ được cái tâm bất động. Cuối cùng thì họ bỏ thân họ
vào Niết Bàn, họ không còn tái sanh nữa.
Phật tử 1: Dạ! Con cảm ơn Thầy.
Phật tử 2: Thưa Thầy! Cho con hỏi một chút.
Trưởng
lão: Con hỏi đi con.
Phật tử 2: (1:24:38) Qua câu hỏi của
các bạn thì con thấy là khi mà có, Thầy có Tam Minh đấy, tức là cái hoạt động đấy
là nó vượt qua cái thân bất kỳ cái thân nào.
Trưởng
lão: Con muốn nói
cái gì mà hoạt động?
Phật tử 2: Về cái chức năng của Tam Minh, nó
vượt qua thân người.
Trưởng
lão: Nó vượt qua
thân hết con.
Phật tử 2: Tất cả các thân đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Bắt đầu tu tập
thì nó dụng ý thức, nó dụng cái thân nó nó tu. Nhưng mà khi nó, khi mà nó đủ rồi,
nó làm chủ được thân tâm nó con. Cho nên nó vượt qua cái thân, thân nó không
còn bị làm chủ nó được nữa. Ghê lắm con! Mấy con ráng tu đi mấy con.
Phật tử 1: Như vậy thì con lại có một cái điều
rất là băn khoăn nữa.
Trưởng
lão: Rồi con cứ hỏi.
Phật tử 1: Như vậy thì Hòa thượng Thích Thanh
Từ nói có đúng không Thầy? Bởi vì Hòa thượng Thích Thanh Từ có giảng là từ có
mà không, từ không mà có. Thì bởi vì trước đây con nghĩ là chết là hết, cho nên
vì vậy con nghĩ là Hòa thượng Thích Thanh Từ nói sai. Nhưng mà nếu như vậy thì
Hòa thượng Thích Thanh Từ nói đúng chứ Thầy. Như vậy là khi chết đi với những
người tu chứng là vẫn còn cái chân tâm. Như Thầy Hòa thượng Thích Thanh từ gọi
là chân tâm thì có đúng không Thầy hay là không đúng?
Trưởng
lão: Không con,
không đúng con, không đúng đâu. Cái này có là ở chỗ bất động chứ không phải
chân tâm.
Phật tử 1: Chân tâm với Tam Minh khác hả Thầy?
Trưởng
lão: Khác con.
Phật tử 1: Chân tâm nghĩa là gì vậy Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vì cái chân
tâm là cái biết, nó còn hoài hoài. Con hiểu không? Cái chân tâm là cái biết,
khi mà cái người đó chết rồi, cái chân tâm nó vẫn còn hoài. Còn này không phải
con. Bởi vì nó tu tập, nó do nhờ cái ý thức cái thân tâm của nó, cái thân của
nó, cái tâm của nó tu, nó có Tứ Thần Túc. Cái Tứ Thần Túc nó còn, cho nên nó điều
khiển cả bộ, chứ không phải là cái tâm nữa. Cho nên Hòa thượng nói về Thiền
tông, chứ không thể mà nói về cái pháp Phật được.
Phật tử 1: Vậy bản chất là tu thiền với những
người như chúng con là theo cái ý thức đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Là hướng theo ý
thức.
Phật tử 1: Ý thức làm chủ.
Trưởng
lão: Ý thức làm chủ,
đừng có diệt nó.
Phật tử 1: Và ý thức. Theo như con biết và con
tập theo Hòa thượng Thích Thanh Từ thì con hiểu là sau khi con đọc pháp Thầy là
con hiểu là cái ức chế của bên Thiền tông nó là cái ức chế ý thức của mình.
Trưởng
lão: Ức chế ý thức.
Phật tử 1: Ức chế ý thức nó làm cho mình bị tê
liệt nó về không. Còn của mình là ý thức phải làm chủ.
Trưởng
lão: Ý thức phải làm
chủ.
Phật tử 1: Ý thức làm chủ. Và ý thức sẽ lúc đấy
là sẽ quan sát là quan sát trong tâm và trong tâm là trong tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự. Còn mình lúc đầu là mình quan sát về sau là mình tận hưởng
nó đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Đó, đúng rồi, về
sau cái đó trở thành Tứ Thần Túc con đó.
Phật tử 1: Và mình tận hưởng cái tâm, mình sống
trong cái Tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Lúc đầu là minh quan sát, mình theo
hơi thở.
Trưởng
lão: Cái sức tỉnh thức
của mình. Hoàn toàn nó ý thức của nó, nó tỉnh thức cái bắt đầu nó nhìn cái tâm niệm
của nó. Nó không có diệt, mà nó nhìn, nó hiểu cái tâm thiện, tâm ác của nó hết.
Nó xả bằng cách nó ly những cái tâm ác nó hết. Và cuối cùng thì nó còn toàn thiện
thì nó bất động.
Phật tử 1: Dạ thưa Thầy thế thì ví dụ như con
mà lập gia đình rồi thế con có tu được không?
Trưởng
lão: Được chứ con!
Chứ đâu phải không con. Bởi vì khi mà con lập gia đình, bổn phận của con, con
làm hết bổn phận. Nhưng mà con còn có những thì giờ, con có thể lo cho con, con
có thể tu được. Và đồng thời trong gia đình con là cái đối tượng để con xả tâm
nữa. Nó có cái đối tượng. Thành ra ờ bây giờ vợ mình nói gì đó, mình xả tâm,
mình thấy thản nhiên. Đó là giải thoát đó con.
(1:28:06) Phật
tử 1: Như vậy là cư sĩ vẫn có thể làm.
Trưởng
lão: Cư sĩ vẫn có thể
tu được con. Nhưng mà cái duyên mà mình tu, mà tâm mình xả, nó bất động trước
những cái ác pháp. Trong gia đình của mình nói gì nói, mình vẫn thản nhiên vui
vẻ, mà không buồn phiền gì hết. Lại là những người thân ở trong gia đình mình,
nó thuyết phục. Cái phước của cái sự tu tập cái tâm đó đó nó thuyết phục được.
Thì cái người vợ hay hoặc là cái người cha mẹ của mình: “Tao thấy mày
tu coi bộ được quá rồi, thôi mày đi tu đi cho rồi đi”. Đuổi mình đi, thì đó
là cái duyên nó tốt rồi. Chứ mình khỏi cần xin con, mình khỏi cần trốn đi đâu,
tự họ đuổi mình đi. Vợ con nói: “Tui thấy anh lúc này, coi bộ anh không
biết giận hờn ai hết. Tui nói vậy mà anh không giận, thôi! Anh đi tu, đi cho rồi
đi”. Con hiểu không? Chứ con còn giận ầm ầm chắc bả không đuổi đâu.
Phật tử 1: Dạ thưa Thầy! Thầy dùng trí tuệ Tam
Minh quan sát thì Thầy thấy tất cả anh, chị, em hôm nay vào thăm Thầy là liệu
có ai tương lai có thể được như Thầy không Thầy?
Trưởng
lão: Mấy con nhớ rằng
Thầy không bói khoa cho mấy con. Nhưng mà Thầy tin rằng những người có duyên mà
gặp Thầy hôm nay đó, thì ngày mai sẽ có người chứng mấy con. Có nhiều người,
trong mấy con có nhiều người có ý chí. Thầy nói cần thì cần ý chí, có ý chí của
mấy con là mấy con sẽ đạt được đạo. Nó đâu phải khó đâu con, không phải khó. Mấy
con quyết tâm là mấy con sẽ lần lượt mấy con. “Bây giờ đi với nhau đoàn
vầy, chứ mai mốt tui đi mình. Tui không phải xấu đâu nha! Tui dẫn đi mấy người
đông quá, thành ra tui tu không được. Nhất định là tui ở lại, mấy anh cứ về còn
tui ở lại, tui nỗ lực. Đời sanh ra làm người khó, không phải dễ đâu. Công ơn
cha mẹ sanh thành đâu phải mà trả ơn mà thường mà được. Nên vậy tôi quyết tâm,
tui tu để tui độ cha mẹ tôi là những người cực khổ với tui cái đã”.
Mà con tu chứng
rồi đây, con về con dạy người, con nói sao người cũng nghe. Bởi cái duyên nhân
quả cha mẹ mình mà. Cái nhân quả nó, cái tình của nó thấm thía lắm mấy con. Cho
nên mình tu rồi, mình có cái duyên thuyết phục, mình nói là cha mẹ mình nghe liền.
Hồi đó xin đi tu chứ không cho, mà bây giờ tu được rồi về nói bảo sao nghe vậy
hết.
Cho nên Thầy
nói như thế này. (1:30:22) Hồi Thầy đi tu mẹ Thầy đâu có cho, đâu có
cho đi tu. Rồi Thầy tha thiết Thầy nói, cuối cùng thì bà cho đi, chứ bà khổ lắm.
Thầy biết vậy, nhưng mà khi mà tu mà xong rồi về Thầy nói. Thầy viết cho bà một
tập sách vầy: “Mẹ đọc cái này đi, rồi mẹ tu đi, rồi cái gì mà không
được thì con dạy cho mẹ”. Bà làm hết mấy con. Chứ hồi đó mà nói bảo
bà tu đâu có dễ đâu. Nó từ cái chỗ mà mình thuyết phục được là cái duyên mình
tu rồi mấy con. Còn hồi mình chưa tu xong mình nói, làm như nó có cái từ trường
nó nghịch với nhau, nó chống nhau, nó không muốn cho mình đi tu nữa, chứ ở đó.
Còn tu xong rồi bảo sao bà tu vậy. Cho nên cái tập sách, tập vở mỏng mỏng như vầy,
Thầy ghi phải tu cái gì, mẹ phải tu cái gì gì gì, cái đó làm kỷ niệm của Thầy
lúc mẹ mất.
Cho nên khi
mà Thầy nói như thế này, mẹ Thầy chết rất là an mấy con. Bà nói - không phải bệnh
đau trầm trọng gì hết - bà nói: “Bữa nay đó, chắc có lẽ là bà thấy
duyên hết rồi, thôi mấy con ở lại bà ra đi”. Bà nói vậy thôi thì mấy đứa
kia nó chưa tu, nó khóc quá trời. Còn Thầy nói: “Mẹ nói vậy mà khóc cái
gì? Chết ai không chết mà khóc!” Do đó bao nhiêu anh em rồi này kia
nín thinh không có khóc. Thầy nói: “Khóc làm cho mẹ động tâm là chết liền”,
mà mọi người đều nghe Thầy hết. Rồi Thầy chôn cất cách nào, cách nào đều nghe
Thầy hết. Không có làm đám, không có rước thầy tụng kinh rồi cầu siêu đồ, Thầy
dẹp hết.
Sáng mà tối
chết thì sáng chôn, mà sáng chết thì chiều chôn, chiều chết thì sáng chôn, có vậy
thôi. Tẩm liệm theo cái kiểu của Thầy, không có bó cột như đòn bánh tét, chứ
không nó cột cứng ngắc. (Thầy cười). Cho nên Thầy, những cái do đó mà Thầy mới
thấy rằng người ta không có hiểu. Cho nên mỗi lần mà người ta tẩm liệm, người
ta theo Văn Công Thọ Mai. Những cuốn sách mà dạy về tang, thì do đó nó đại liệm,
tiểu liệm đồ này kia. Nhưng mà sự thật ra, đại liệm nó bảy sợi dây nó cột. Trời
đất ơi! Như đòn bánh tét. Cái thân của mình nó quấn vải rồi- nó mặc quần áo- quấn
vải rồi, nó cột lại cứng ngắc. Nó cột cứng ngắc, như cái đòn bánh tét vậy. Nó
khiêng bỏ vô trong quan tài, hiểu không?
Còn tiểu liệm
thì nó thắt cô chỗ này một nuột, chỗ bụng một nuột, chân một nuột. Nó trói hai
chân, nó trói hết đầu với trói bụng. Đó là ba, gọi là tiểu liệm, còn đại liệm
nó bảy. Cho nên Thầy dẹp ba cái này hết. Mẹ Thầy chết rồi đó, trong gia đình
anh em đó, cái người con trưởng thì ở chỗ cái đầu, người con út ở chân, còn mấy
đứa con kia thì ở hai bên không, khiêng mẹ bỏ vô trong quan tài. Rồi quan tài
mình trải cái tấm vải, rồi mình phủ. Phủ bên mặt, phủ bên trái, xong rồi thì
chân, rồi đầu phủ lại, rồi không có bỏ rơm bỏ rác gì hết. Chứ họ cột rơm cột
rác, họ sợ nó ngồi dậy hay sao? Thầy không biết, (Thầy cười) Thầy chịu. Xong rồi
thì bắt đầu bây giờ đó, anh em mình khiêng mẹ đi chôn, không có nhờ ai hết.
(1:33:48) Phật
tử 1: Dạ! Thưa Thầy là ví dụ con nghe các nhà ngoại cảm nói chuyện thì
trong vòng bốn mươi chín ngày mình chết đó Thầy, nhưng mà cái thân chưa tan ra
thì cái tưởng thức nó hoạt động chứ ạ?
Trưởng
lão: Cái thân chưa
tan thì cái tưởng thức có còn hoạt động.
Phật tử 1: Con thấy là ví dụ như rằng là gọi
lên nói chuyện với người thật lắm đó. Không thể không tin được.
Trưởng
lão: Cái tưởng thức
mấy con.
Phật tử 1: Thì theo con hiểu cái tưởng thức
lúc đấy nó hoạt động, khi mà nó tan hết ra rồi thì mới là hết đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Hết rồi! Nó tan
hết hà mấy con. Nhưng mà khi mà nó còn thì con rờ chỗ cái ngực nó ấm hoặc con rờ
dưới bàn chân nó ấm là nó còn, cái tưởng thức nó còn hoạt động đó. Còn mình rờ
tất cả thân nó lạnh hết là cái tưởng thức nó hết hoạt động rồi, tức là nó hết
chiêm bao rồi đó. Mà nó còn ấm chỗ nào đó thì nó còn chiêm bao, nó đang nằm
chiêm bao. Đó thì mấy con hôm nay nghe những cái điều mà thuở giờ chưa có nghe.
Bữa nào mà có cái người nào mà xóm mình chết, mình lại mình rờ thử coi. Mấy con
sợ ma, thấy người ta chết nằm đây, không dám lại rờ. Có nhiều đứa sợ mấy con,
không dám dỡ mặt coi nữa chứ đừng nói. Đúng rồi mấy con sợ ma. Ma cỏ đâu mà sợ?
Chết rồi đâu có linh hồn đâu mà ma.
Phật tử 1: Hôm nay là con mời cái chị ngoại cảm
đến đây thăm Thầy, nhưng mà sau khi mà con gửi cái bài viết “Không Có
Linh Hồn”, chị ấy bảo chị không đến nữa. Chị ấy cũng là một trong những nhà
ngoại cảm số một Việt Nam rồi đấy.
Trưởng
lão: Đúng rồi, đọc
sách Thầy mà các nhà ngoại cảm thì thôi, tiêu. Mấy cô mà ngoại cảm, mấy nhà ngoại
cảm đều dùng cái gì Thầy biết hết.
Phật tử 1: Nhưng mà Thầy ơi như thế này! Con
nghĩ là, với chị Hoài ra chơi chị rất là thân, nhưng mà con thấy chị ấy cái động
cơ của chị ấy khá là chán. Bởi vì thứ nhất là chị ấy không giải thích được hiện
tượng của chị mà con là người đang học trên câu chuyện của chị, và cái việc chị
ấy học từ các nhà tâm linh cũng là, con không thể giải thích được. Nhưng mà ví
dụ như là các vị thầy tâm linh của chị toàn là như là cụ Hoàng Công Chất, Nguyễn
Bỉnh Khiêm về dạy chị ấy. Mà sau khi dạy một cái khóa học khoảng ba mươi ngày
thì bắt đầu chị mới có khả năng và hoàn toàn không bị bệnh tật, không bị chó dại
cắn hay cái gì và bây giờ bản thân là chị ấy cũng là người đang tìm hiểu về cái
đấy. Chị ấy cũng không thể giải thích.
Trưởng
lão: Không biết, chứ
không ngờ là cái tưởng, cái tưởng nó giao cảm với những cái nhà đó.
Phật tử 1: Vâng! Khi mà con gửi cái bài của Thầy,
thì chị ấy bảo là thật ra thì biết Thầy thì cũng hơi oan ức cho nhà ngoại cảm.
Bởi vì là Thầy viết là vô đạo đức. Nhưng mà khi trao đổi thì động cơ của chị ấy
là chỉ có hai nhiệm vụ thôi. Thứ nhất là áp vong, là những cái người âm nói
chuyện với người nhà thì thật ra là con cũng đã đi gặp một số người, ví dụ như
là có người bố, người mẹ đó chết rồi thì thật ra là lúc đấy là con theo con hiểu
là cái từ trường âm thanh của họ còn lưu lại phải không Thầy?
Trưởng
lão: Lưu lại.
Phật tử 1: Nói chuyện nhưng mà, nói chung là mọi
người rất là xúc động và người ta cũng nói về những việc quá khứ. Cái việc thứ
hai là chị ấy chuyên đi tìm mộ liệt sĩ, thưa Thầy là liệu như thế thì đối với
nhà ngoại cảm mà mình khuyên họ là sử dụng cái khả năng của chị ấy vào cái việc
giúp báo thì vẫn là có đạo đức đúng không ạ?
(1:36:56) Trưởng
lão: Tốt! Đâu sao đâu! Bây giờ đi tìm hài cốt liệt sĩ là tốt. Bởi vì cái khả
năng của mình có qua cái tưởng của mình rồi, thì mình sử dụng cái đó để mình
giúp cho người khác, điều đó tốt chứ sao. Đừng có sử dụng cái đó mà kiếm tiền
thì không được. Cái đó không tốt.
Phật tử 1: Nhưng mà ví dụ chị đó là nhìn thấy
người âm, nói chuyện, giao tiếp bình thường, thì đấy thật ra đấy là cái tưởng của
chị hoạt động?
Trưởng
lão: Cái tưởng nó bắt
những cái âm thanh. Cái từ trường đó, nó biến hiện ra như cái linh hồn người đó
nhập cho cô đó để nói chuyện với mình, chứ không có gì hết. Bởi vì nó giống
như, khi nó bắt gặp cái từ trường nó giao tiếp, thì nó giao tiếp qua một cái
hình ảnh của cái người đó nhập. Coi như linh hồn của người đó nhập nói lại những
chuyện gì, gì, gì, xảy ra đều đúng không sai.
Phật tử 1: Tại vì những cái án hình sự, là
công an mà không phá được là chị ấy gọi cái người chết lên. Trước khi chết là
người ta nói lại hết, lúc chết rồi thì thôi. Thế thì phá án được cũng nhiều. Nếu
các nhà ngoại cảm mà sử dụng cái khả năng của họ vào cái mục đích dự báo như thế
thì là có đạo đức không Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vì, bây giờ
nói thật là ta phải làm cái chuyện lợi ích chung thì tốt, như đi tìm hài cốt.
Dùng cái đó được thì mình tìm những cái gì lợi ích, còn mình dự báo những cái
gì cho có lợi ích.
Phật tử 1: Thế còn nếu mà khuếch đại mê tín
lên thì là vô đạo đức.
Trưởng
lão: Thì vô đạo đức.
Làm cho gây hoang mang, người ta mê tín thì thôi đừng. Như mình biết rằng Thầy
đã nói đó là những cái từ trường, âm thanh nó ghi lại. Mà mình bắt qua cái tưởng
của mình giống như cái linh hồn người nhập, thì mình nên nghĩ rằng người chết
không có linh hồn. Mình phải hiểu. Cho nên vì vậy không phải cái cõi âm mà về
nhập mình. Chứ không khéo mình xây dựng cái thế giới siêu hình cái cõi âm thì bắt
buộc người ta phải tin theo. Mà tin theo thì nó biến người ta thành mê tín,
cúng bái, cầu khẩn này kia. Nó không hay chút nào hết.
Phật tử 1: Dạ! Thưa Thầy vậy là khi mà đức Phật
nhập Niết Bàn, thì sau đức Phật là có bao nhiêu người chứng A La Hán?
Trưởng
lão: Nói chung là một
số người chứng quả A La Hán cũng đông lắm con, chứ không phải không có ít. Thời
đức Phật chứng quả A La Hán “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” là
chứng quả A La Hán liền. Vô lậu mà, chứng cái tâm vô lậu mà. Do đó có một số người
họ xin đức Phật, họ nhập diệt trước đức Phật. Còn có một số người thì sau khi đức
Phật đi rồi thì tùy duyên họ đều tránh né hết. Họ thấy họ không có đủ duyên để
dạy, cho nên họ tránh né. Thậm chí như sau này còn có những bậc A La Hán, người
ta thừa kế, người ta tu. Nhưng mà ở bên Ấn Độ người ta, cái Hồi Giáo này kia nó
phá cái tượng Phật, họ cũng không can ngăn. Cái đó là cái duyên của Phật pháp.
Phật tử 1: Con đọc sách Thầy con thấy, với gọi
là cái cách đọc gọi là nghiên cứu, thì con thấy Thầy nói rất là đúng mà không
thể thấy hợp lý hơn được nữa rồi. Có nghĩa là Thầy hoàn toàn dựa vào tạng kinh
Pali, là cái tạng kinh mà các nhà khoa học họ đã chứng minh là gần đủ cái lời của
đức Phật đầy đủ nhất. Rồi cái việc là như Thầy nói là không có, bây giờ người
ta tưởng tượng ra các đức Phật thay thế đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Nhưng mà con
không hiểu sao, khi mà con tham dự những cái diễn đàn thì rất nhiều người phản
đối thì Thầy giải thích hiện tượng ấy như thế nào?
(1:40:26) Trưởng
lão: Cái hiện tượng mà nhiều người phản đối là tại vì người ta khó chấp nhận.
Người ta thường thường nói Thầy là ma thuyết. Con hiểu không? Chứ người ta
không ngờ, ma thuyết trúng quá. Lý luận được lúc nào, không có lý luận nào được
thì cứ nói ma thôi.
Phật tử 1: Thế thì sau này tương lai thì cái
pháp của Thầy triển khai lại thì liệu có nhiều người ủng hộ và theo không Thầy?
Trưởng
lão: Thầy nói, thật
sự ra thì Thầy cũng không muốn nói về tương lai. Nhưng mà các con thấy nè, cái
bước đi của Thầy nó sẽ lần lượt, nó sẽ mở các lớp học Bát Chánh Đạo này. Nó sẽ
dựng lại cái nền đạo đức của Phật giáo. Nó có cái lớp học hẳn hòi hoàn toàn.
Nhưng Thầy thấy rằng, chỉ có Nhà nước ủng hộ là được. Chứ khi mà Thầy gợi ý này
đó, những người mà có quyền này kia trong tỉnh đó, thì người ta nói mình mở lớp
gì đi nữa đó, thì phải xin qua Bộ Giáo dục.
Phật tử 1: Dạ thưa Thầy, con thì con rất là
tâm đắc với cái câu tùy thuận của Thầy, nhưng mà con có cảm giác là chắc Thầy
đang truyền đạo liệu nó có tùy thuận không? Khi mà con biết chắc là Thầy sẽ biết
cái phản ứng đó rồi đúng không? Thế thì như con bây giờ quan điểm của con về ví
dụ như bố mẹ con cúng bái đi, con cũng nói rất nhiều nhưng mà cũng có một sự
tranh luận, thì về sau con mới phát hiện ra điều là thực ra thì trong đạo Phật
là dạy là mình không chấp vào đúng sai đúng không ạ? Vì là căn cơ của mỗi người,
duyên phận của mỗi người khác nhau thì cái suy nghĩ khác nhau và đạo Phật (nghe
không rõ) vào cái chấp đó để dạy là con người ta chỉ có thiện và ác, hay là hợp
lý không hợp lý thôi. Thì thưa Thầy, liệu là như bây giờ ví dụ như khi con với
An An được Thầy cho pháp danh rồi, nhưng mà với cái hiện tượng như thế con coi
nó là một vấn đề về văn hóa có được không? Tín ngưỡng văn hoá, có nghĩa là bây
giờ mình ưa thích một cái là cải lương, là tuồng thì mình nhìn nhận dưới góc độ
là văn hóa thì có được không Thầy?
Trưởng
lão: Được. Coi như
là trên cái văn hoá thôi. Nhưng mà mình là cái người Việt Nam của mình đó, càng
ngày càng phát huy cái nền văn hoá, nó văn minh đừng có lạc hậu, hiểu vậy thì
được rồi. Chứ nó thuộc về văn hóa hết.
Phật tử 1: Nó bản chất là văn hóa nhưng mà nó
mà không thiện thì mình sẽ phản đối đúng không Thầy? Mình có quan điểm của mình
nhưng mình chấp nhận nó là văn hóa, là tín ngưỡng.
Trưởng
lão: Cho nên, bây giờ
người ta, tức là mọi người, người ta hành động nào, mình đừng thấy nằm ở trên
đó thì mình hãy xem thấy đó là văn hóa.
Phật tử 1: Tại vì con hỏi thế này vì con biết
rằng là có rất nhiều ghi âm. Thì ví dụ như sau này đối với cư sĩ mà bản thân
con khi mà con đọc pháp của Thầy con có một cái tâm nguyện là con sẽ giúp cho
nhiều người cùng nắm được cái pháp đấy. Vì khi con ứng dụng lời của Thầy dạy
thì không những công việc của con tốt đẹp, gia đình hạnh phúc, đấy là có vợ con
ngồi kia là cái điều con nói con khẳng định là đúng. Rồi bạn bè rất là tốt thì
con nghĩ là cái, nhưng mà khi mà ví dụ nói là tôi theo pháp Thầy Thích Thông Lạc
thì rất nhiều người phản đối. Thế thì cái đấy cũng là cái khó. Thế thì về sau
con nghĩ là nếu như mà, nếu ai hỏi con là theo Thầy nào thì con nói là con theo
Phật Thích Ca Mâu Ni thì có được không Thầy?
Trưởng
lão: Được.
Phật tử 1: Được đúng không Thầy? Bởi vì ví dụ
có thể là Thầy hôm nay giảng đúng nhưng một ngày nào đấy cái người tiếp theo của
Thầy lại giảng sai. Thì nếu như mà cứ như thế thì nếu như theo một vị Thầy nào
đấy đều tốt. Ví dụ trong thời điểm này Thầy Thích Thông Lạc triển khai như thế
này, thế nhưng mà cái người Thầy cao nhất của mình là Phật Thích Ca Mâu Ni.
Trưởng
lão: Lấy Phật Thích
Ca Mâu Ni ra làm vị Thầy ai hỏi gì thì không ai dám động hết.
Phật tử 1: Nhưng mà con sợ như thế thì có hỗn
láo với Thầy không ạ?
Trưởng
lão: Không! Bởi vì
Thầy dạy cũng y như đức Phật Thích Ca chứ Thầy có dạy khác đâu. Cho nên con cứ
nói đây tôi học theo pháp của đức Phật Thích Ca thì không ai dám phản đối con
gì hết. Chứ mà con nói học theo Thầy Thông Lạc thì coi chừng. Trong cái thời
này thì người ta sẽ phản đối, nhưng mà thời sau thì người ta không phản đối. Bởi
vì những sách vở, những điều mà Thầy viết hợp lý quá, khoa học quá rồi, không
có sai nữa rồi.
(1:44:22) Phật
tử 1: Con có đọc một cái quyển lời gốc của một giáo sư người Pháp thì ông ấy
nói cũng rất giống Thầy, nhưng mà vì ông ấy nói khéo hơn Thầy một tí nên là
không ai phản đối. Ông nói thế này, có nghĩa là ông nói thế này, theo như văn bản
Pali gốc dạy thì đức Phật thuyết là vô ngã, thế nhưng có rất nhiều các nhà
thông thái cố tình đem cái sự có ngã của mình vào lời dạy của đức Phật. Thì cái
việc là chúng ta chưa khẳng định là có ngã hay vô ngã, thế nhưng mà cố tình nói
sai lời đức Phật là không được.
Trưởng
lão: Thì đó là cái
khéo léo. Cho nên vì vậy mà cái giới bình dân đọc tới cái chỗ này, khó hiểu
quá. Nhưng mà gặp Thầy nói, giới bình dân dễ hiểu hết. “Mấy ông nói
sai, không có trúng”. Bởi vậy Thầy nói rất là bình dân.
Phật tử 1: Nhưng mà con thì con tin là những lời
Thầy dạy sẽ chắc chắn là, giới trí thức thì lại giải quyết được. Bởi vì với những
người có khả năng đọc hiểu tốt, phân tích thì sẽ nhìn ra cái ý mà mê tín. Tin
là sẽ, chắc chắn là sẽ…
Trưởng
lão: Nói chung đó,
nói chung là Thầy viết ra, thì mục đích Thầy không có tha thứ bất cứ một cái
người nào hết con. Thầy cứ nói mạnh.
Phật tử 1: Thì cũng chính vì cái việc Thầy viết
thế con mới biết Thầy, chứ nếu mà Thầy cứ nhẹ nhàng như các Thầy khác thì con
cũng chắc là không đọc được đến những điều ấy. Đó cũng là cái duyên chắc là Thầy
có sự tính toán hết rồi đúng không? Con nghĩ là như thế.
Trưởng
lão: Lẽ đương nhiên
là Thầy viết sách Thầy phải tính toán chứ sao. Cái thời điểm của Thầy, Thầy biết
bây giờ đó thì phải nói như thế nào. Cho nên vì vậy mà thay vì dùng cái danh từ
cho nó nhẹ chút, nước ngoài phải không? Thầy dùng Trung Quốc. Ảnh hưởng tư tưởng
của Trung Quốc như thế này, thế này đây là sai. Người Việt Nam chúng ta không
chịu ảnh hưởng này đâu, phải không? Như vậy đó, để Trung Quốc như vậy đó nghe
nó nặng quá.
Phật tử 1: Dạ! Thưa Thầy là trong thời gian tới
Thầy có thể viết một cuốn sách mà nó bao hàm tất cả những cái hay của Thầy.
Nhưng mà trong một cuốn mà đơn giản thôi, cư sĩ đọc được. Tại vì theo như con đọc
của Thầy là con phải tìm hiểu khá là nhiều sách, đọc nhiều quá mà với cái khả
năng ví dụ như cư sĩ như con mà con cảm nhận nó bị quá tải thì Thầy viết cuốn
dành cho cư sĩ không Thầy? Người cư sĩ, nhưng mà người ta vẫn đủ cái tầm hiểu
biết để người ta có thể triển khai nếu như người ta muốn tìm hiểu sâu. Nó mỏng
mỏng thôi, mỏng mỏng con nghĩ là được.
Trưởng
lão: Bây giờ thì có
một số người họ cũng gợi ý trên vấn đề đó. Họ đọc sách của Thầy rồi. Bây giờ đó
họ viết lại để tóm lược cho cái người cư sĩ, phải thấy cái pháp của người cư sĩ
như thế nào, thế nào, bằng cái tập sách mỏng thôi, phải không? Nhưng mà Thầy
nói viết gì viết phải đưa cho Thầy duyệt, chứ còn không đưa ra không được. Đưa
ra theo cái hiểu của mình nhiều khi nó lệch mấy con.
Phật tử 1: Con nghĩ là Thầy viết đi, Thầy viết
đi có nghĩa là với tu sĩ thì không có vấn đề gì nhưng mà với cư sĩ như bọn con
là bị thiệt thòi. Nếu nnn mà Thầy…
Trưởng
lão: Mấy con muốn viết
không? Ở đây bây giờ mấy con muốn viết cái mà có thể nó gần gũi nhất của mấy
con để mấy con biết cách thức tu thì Thầy mới viết chứ. Mấy con chấp nhận thì
Thầy mới viết.
(1:47:30) Phật
tử 1: Nói chung con cũng muốn xin nói một ý nữa là con cũng sợ các anh, chị,
em ở đây cũng hiểu lầm con, là vì cái chuyện là như lúc nãy Thầy nói là Thầy giống
như một người Thầy, giống như một người anh trong gia đình thế thì con cũng
trao đổi với Thầy cũng khá là, nhiều khi là cũng tục. Bởi vì con gặp rất là nhiều
sư mọi người sợ lắm đó, nói chung là gặp những vị sư, Tăng là kinh lắm. Nhưng
mà con cũng rất muốn rằng là khi mà trao đổi với Thầy giống như là một người, một
người trong gia đình, một người cha chú.
Trưởng
lão: Đúng vậy đó
con! Thầy thích cởi mở khi mà trao đổi với Thầy vậy. Như là một người em, một
người con cháu ở trong gia đình mình. Mình nói nó thật cũng có gì đâu, cái đó
là hay nhất đó con. Qua cái lời nói mình trao đổi với nhau, đó là thật. Cái
tình cảm thật, mình hiểu gì nói nấy để cho mình tìm hiểu. Thầy là một người cha
có hiểu biết trên con đường này, dạy lại cho các con, các cháu mình chứ sao. Thầy
xem mấy con cũng như con cháu của Thầy, chứ không có ai mà xa lạ đâu. Cho nên mấy
con càng nói chuyện với Thầy, càng gần gũi Thầy, càng thấy cái tình của Thầy
trò mình nó gần với nhau. Cũng như mà tình cha con nói chuyện, nhiều khi mấy
con còn sợ ông cha mấy con còn hơn Thầy nữa. Bởi ông cha này hay rầy, hay nạt nộ
quá, không dám nói chuyện với ông. Còn Thầy thì không có nạt đâu. Thầy lắng
nghe được cái tâm tư con, Thầy tìm cách, Thầy cởi mở cho con hiểu được, để giúp
cho con thanh thản được cái tâm hồn của mình. Cái thích của Thầy vậy đó mấy
con. Bởi vì Thầy đã nói thương mấy con là phải thương thật, chứ không phải
thương con cho roi, cho vọt đó đâu.
Phật tử 1: Con tìm hiểu so sánh giữa pháp của
Thầy dạy Thiền căn bản với lại Thiền tông, rồi Mật Tông hay là những cái bên
khác thì con có cảm giác là bản chất sâu xa của cái pháp của Thầy là cái chuyện
ly dục, ly ác pháp đấy. Nếu mà mình ly dục được, mình Tăng trưởng được thiện
pháp, mình có nghĩa là mình chạm tới tận gốc đúng không Thầy? Thì kết quả Thiền
Định nó sẽ là cái kết quả cụ thể (1:49:37) . Giữ được độc cư thì ý nó
sẽ không lăng xăng, nó sẽ không còn tiếp nhận những thông tin, ý nó sẽ không
lăng xăng nữa đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng đó, con
nghĩ vậy đúng đó.
Phật tử 1: Thì có nghĩa là Thầy đi vào cái gốc
đấy. Thế còn thí dụ như cái thiền còn lại là họ dùng các biện pháp để họ ức chế
vọng tưởng thì khi mà họ ức chế vọng tưởng họ vô tình ức chế ý thức đúng không
Thầy? Thì tưởng thức nó sẽ hoạt động.
Trưởng
lão: Nó hoạt động.
Nó là sai cái chỗ đó.
Phật tử 1: Vậy có nghĩa là bản chất là ly dục,
ly ác pháp, Tăng trưởng thiện pháp.
Trưởng
lão: Khi mình đi vô
Thiền Định với một cách tự nhiên để ly dục, ly ác pháp. Mà khi ly dục, ly ác
pháp được mức nào thì cái tâm Thiền Định của mình nó được ở mức độ đó. Thành ra
nó tự nhiên lắm mấy con, Thầy nói tu như người chơi vậy không có gì hết, không
có ràng rịch, không gò bó. Mấy con ngồi trên ghế vầy chơi cũng được, mấy con ngồi
cách nào cũng được. Thầy không bắt mấy con phải ngồi kiết già, phải ngồi này
kia gò bó thân của mấy con, đau phải ráng một giờ, phải ráng một giờ. Ôi trời
ơi! Cái kiểu này không có được! Ở đây tu thiền không có chịu đau. Đi tìm cái sự
giải thoát thì không có gò bó thân tâm chúng ta chút nào hết.
Phật tử 1: Dạ! Thưa Thầy thế thì, con nghĩ rằng
là con đang cố gắng tập hợp thông tin để con đưa lên trang web của con. Nghĩa
là ví dụ như là để nhận biết một người tu chứng, nghĩa là ngoài cái giới luật
thì còn có một cách nào để nhận biết người tu chứng nữa, nếu mà ngoài giới luật.
Trưởng
lão: Con sẽ thấy họ
làm chủ bệnh, họ không bao giờ uống thuốc. Người ta làm chủ bệnh, rồi họ làm chủ
cái tâm của họ. Con sống gần họ con thấy ai nói gì nói, họ không giận hờn ai. Họ
cười, họ không buồn phiền ai hết, đó là làm chủ tâm. Họ làm chủ bệnh họ dễ lắm.
Họ có bệnh, họ không đi bác sĩ này nọ, con thấy họ đau mà như họ không đau, đuổi
bệnh đi hết. Đó mình nhận qua những cái này con thấy rất dễ. Con bây giờ muốn
biết người tu chứng con ở gần trong vòng tháng biết, ở gần tháng biết à. Ông ta
không bao giờ mà có thể giận hờn, phiền não, nói nặng gì nặng, đó là người tu
chứng. Còn người tu không chứng, tháng là lòi mặt ra hết. Thấy không? Rồi bắt đầu
bây giờ, trong cái thời gian một tháng hay hoặc là hai tháng, ba tháng. Con ở gần
thấy ông ta bệnh đau cái gì đó mà ông không đi uống thuốc, không đi bác sĩ,
không đi gì hết, mà ông tiêu bệnh hết, biết là ông này làm chủ bệnh.
(1:51:59) Phật
tử 1: Khi con đọc trong cái kinh pháp Bảo Đàn, thì Lục Tổ Huệ Năng khi mà
chết thì cung như thế này, cũng coi như là đâu có ấy đâu, chết vẫn tự tại, bây
giờ vẫn để lại nhục thân thì liệu đấy có phải là, cũng là làm chủ bệnh đúng
không Thầy?
Trưởng
lão: Không phải đâu
con. Bởi vì nói chung đó là người ta viết ở trong pháp Bảo Đàn là người ta ca
ngợi, ca ngợi cái thiền của Lục Tổ Huệ Năng. Chứ cái thiền đó không thể nào làm
chủ được cái chết đâu. Nhưng mà ông chết đó mà ông để lại nhục thân là ông nhập
vô Không Vô Biên Xứ Định. Không Vô Biên Xứ Định tức là ông nhập vô cái định tưởng
rồi, không phải cái Thiền Định của Phật. Cho nên nó không đúng rồi. Cho nên con
thấy ông Phật có để nhục thân đâu, mà Tổ lại để. Đó, do đó đó chết rồi mà còn
ham danh. Không, Thầy nói để lại nhục thân là cái người háo danh đó con, còn muốn
lưu lại cho người ta đảnh lễ mình. Cái chuyện đó là, cho nên Thầy ra ngoài chùa
Đậu, Thầy thấy hai cái nhục thân của Vũ Khắc Minh. Thầy chỉ ngay: “Mấy
ông còn danh mà mấy ông chứng cái gì? Mấy ông giỏi là mấy ông nhập Không Vô
Biên Xứ Tưởng, mấy ông để lại nhục thân chứ không làm cái gì”.
Phật tử 1: Như vậy là hai Thiền sư đấy là vẫn
đang ở trong Không Vô Biên Xứ Tưởng. Bởi vì là nếu như mà thoát ra khỏi Không
Vô Biên Xứ thì thân mới…
Trưởng
lão: Tiếp tục tái
sanh nữa. Mà Không Vô Biên Xứ đó, nhập trong đó nó có một thời hạn. Một thời
gian nó sẽ xuất ra, tự nó xuất ra rồi nó tiếp tục tái sanh.
Phật tử 1: (nghe không rõ)
Trưởng
lão: Khó lắm chứ
không phải dễ. Nó phải đi vào cái con đường của đạo Phật, nhập Tứ Thánh Định, từ
Sơ Thiền đến Tứ Thiền. Chỉ có Tứ Thiền mới tịnh chỉ hơi thở, mới làm chủ được sự
sống chết, còn hoàn toàn nhập cái kia là không làm được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét