230- SỰ KHÁC NHAU GIỮA TÂM VÀ Ý THỨC
(1:07:50) Phật
tử 1: Dạ thưa Thầy là con muốn hỏi Thầy là Thầy giảng về “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”, thì con muốn biết là cái, dạ thưa Thầy là tâm và ý
thức thì có khác gì nhau không Thầy?
Trưởng
lão: Cái tâm nó gồm
sáu cái thức: nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thân thức, nó sáu: mắt, tai, mũi,
miệng, thân, ý mà. Sáu cái nó gom lại gọi là tâm, cho nên cái tâm nó gồm có sáu
cái biết. Còn bây giờ cái ý thức thì nó có cái của nó thôi, nó bỏ cái lỗ tai, bỏ
con mắt ra đi thì nó là ý thức. Bây giờ con đang tư duy suy nghĩ đó là ý thức.
Nhưng mà con nhìn thấy cái cây kia thì con mắt nó cộng với cái ý thức con mới
thấy cái cây kia. Chứ nếu mà nó không có nhìn ra thì cái ý thức con nó không có
thấy đâu, nó không biết cái cây đó màu vàng, màu đỏ, màu đen gì đâu. Cho nên
cái tâm là người ta gọi là sáu thức. Cho nên phân biệt cái tâm với cái ý, chứ
không khéo mấy con cứ hiểu cái ý với cái tâm chắc một, không phải! Cái ý nó chỉ
có một cái biết ở trong sáu cái biết của nó, mà sáu cái biết nó gồm lại mới gọi
là tâm.
Phật tử 1: Theo như con hiểu thì là khi mà ý
thức, như mắt mình nhìn bông hoa chẳng hạn, thì cái mắt nhìn bông hoa thì ý thức
nó sẽ tiếp thu cái hình ảnh đấy, xong xử lý thưa Thầy. Thì dạ thưa Thầy có phải
là, về bản chất liệu có phải là tâm bất động là cái ý thức bất động không ạ?
Trưởng
lão: Không phải đâu
con. Bởi vì con mắt của con nó có cái nhiệm vụ, nó nhận ra cái màu sắc của cái
bông. Nó ghi vào cái tàng thức của con bằng cái con mắt đó, chứ không phải ý thức
của con. Ý thức nó làm cái công việc khác, mà cái con mắt của nó làm việc khác,
mà cái lỗ tai nó tiếp thu những âm thanh, nó làm công việc khác, con hiểu không?
Nhưng mà nó có cái kho chứa của nó. Con muốn nhớ lại là cái ý thức của con nó
phải lục ở trong cái kho này ra, nhưng mà cái tụi kia nó tiếp thu nó bỏ vô đây.
Cho nên vì vậy mà một người tu người ta luôn luôn người ta rất sợ nó phóng, nó
phóng ra, nó tiếp thu nó bỏ vô. Mà nó bỏ vô thì bắt đầu anh ý thức này ảnh lục ở
trong này ra ảnh khởi niệm, con hiểu không? Đó, cho nên mình phòng hộ mắt, tai,
mũi, miệng, thân, ý là không cho nó tiếp thu vô, là độc cư đó mấy con.
Phật tử 1: Dạ thưa Thầy, vậy con hỏi thêm một
chút nữa là, con đọc sách của Thầy ạ, thì Thầy có giảng về vấn đề linh hồn đấy ạ,
thì con có duyên được quen với rất nhiều các nhà ngoại cảm, thì cũng là một cái
cuộc gọi là tranh luận với nhau. Thì con cũng xin phép được hỏi Thầy luôn là
như Thầy nói trong sách là khi mà con người chết đi thân ngũ uẩn tan rã ra thì
không còn cái gì nữa. Thì có nghĩa là cái ý thức hay là cái tâm thức là nó sẽ
không còn cái gì nữa.
Trưởng
lão: Không hết
luôn.
Phật tử 1: Tất cả chỉ còn lại là từ trường thiện
ác mà theo cái tương ứng thì nó sẽ luân hồi tái sinh và nó đi theo. Đấy bản chất
nó là nghiệp lực là đúng không ạ? Và hoàn toàn là không có, nó có giống như là
mình bị cái băng ghi hình lại thôi và nó không còn ý thức, nó không còn tri kiến
hoặc nó không còn hiểu biết gì nữa đúng không ạ?
Trưởng
lão: Không còn nghĩ.
Phật tử 1: Thế thì con băn khoăn là khi con đọc
về phần Thầy giải thích về Tam Minh. Thì thật ra thì cái vấn đề này con nghĩ là
con hỏi cũng hơi sớm quá nhưng mà con nghĩ là khi mà mình muốn biết được cái
đích đến để mình quyết tâm như Thầy đã sách tấn. Thì con muốn hỏi Thầy là với một
người tu chứng như Thầy thì theo như con biết là lúc đấy là ý thức và tâm thức
không hoạt động là thức thức hoạt động đúng không Thầy? Nếu thế thì khi mà Thầy
nhập Niết Bàn thì ngũ uẩn cũng tan ra thì lúc đấy thì có nghĩa là Thầy cũng là
một từ trường đúng không? Từ trường nhưng mà là một từ trường toàn thiện nên nó
sẽ không còn cái môi trường tương ứng với môi trường của loài người hay như thế
nào nữa để tái sinh. Dạ thế nhưng con rất thắc mắc là nếu thế thì lúc đấy thì
cái thức thức của Thầy còn nghe, còn biết, còn hiểu nữa không? Hay là nó chỉ là
một từ trường nó vô tri, vô giác.
(1:11:59) Trưởng
lão: Ở đây, bây giờ Thầy sẽ nói chung cho mấy con nghe đi qua câu hỏi của con
để biết. Trong thân của chúng ta đức Phật đã có cho chúng ta biết nó có ba cái
thức. Cái ý thức của con là nó nằm ở trong một cái nhóm gọi là sáu cái thức mắt,
tai, mũi, miệng, thân, ý đó, nó thuộc về thân của con. Thấy không? Rồi kế đó nó
có cái tưởng thức nữa, gọi là tưởng uẩn đó. Tưởng thức cái biết bằng tưởng, thấy
không? Còn một cái thức uẩn nữa, cái cuối cùng đó, cái mà dành riêng để cho những
người mà người ta tu chứng đó đó, cái thức đó gọi là tuệ Tam Minh. Bây giờ một
cái người mà tu chứng rồi đó, họ sẽ bỏ cái thân này, họ sẽ ở đâu? Thì họ, bây
giờ mấy con thấy nè, Thầy nói cái “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Tại
vì thân tâm chúng ta nó có cái biết. Chúng ta thấy nó không có khởi niệm này,
niệm kia, nó bất động. Vậy thì mình nhìn trong không gian mình cũng sẽ thấy sự
bất động tương đồng với nó.
Có phải
trong không gian con thấy nó có sự bất động. Bây giờ cây không có lung lay, gió
không có thổi cây, mây không có bay tất cả đều bất động. Thì cái sự bất động
đó, nó sẽ tương đồng với cái sự nhận qua cái tâm Thầy không lăng xăng, không gì
hết. Tức là Thầy nhận cái vũ trụ bất động, chứ đâu phải Thầy nhận Thầy bất động.
Cho nên, Thầy chết rồi nó đâu có mất. Cái vũ trụ đó làm sao ai mà làm cho nó hoại
diệt, con hiểu chỗ Thầy muốn nói chưa?
Ở đây nhờ
cái thân và ba cái thức của Thầy, nó nhận xét cái thân của nó, nó không niệm
này, niệm kia, niệm nọ, có phải không? Cho nên nó mới biết bất động. Nó cho rằng
cái thân tâm nó bất động, chứ sự thật ra cái vũ trụ bất động, chứ không phải là
thân tâm nó bất động đâu. Nhưng mà vì nó phải đi vào cái chỗ ý thức của nó để
nó biết cách, để cho cái thân tâm của nó đừng có khởi niệm, để nó hoà hợp với
cái sự bất động của vũ trụ. Đó bắt đầu bây giờ đó, tâm của Thầy nó kéo dài bảy
ngày đêm ở chỗ bất động, nó sẽ hòa hợp được vũ trụ này. Cho nên nó có cái lực của
nó, bốn cái lực như thần mấy con, Tứ Thần Túc mà, phải không? Chứ không ai mà
tu luyện cái đó được hết. Chỉ có cái tâm bất động thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét