233- LỢI ÍCH CỦA VIỆC GIỮ GÌN LUẬT
Phật tử 2: Con kính bạch Thầy, con có một câu
hỏi là chúng con nên hiểu như thế nào để hoan hỷ giữ giới ạ? Thì giới luật con
biết là nhiều người rất thọ quy y rồi ngũ giới Thầy, nhiều giới hơn rất không
hoan hỷ, rất không cảm thấy là có ích lợi thiết thực, nên là họ giữ giới nó
không được trọn vẹn.
Trưởng
lão: Bây giờ mấy con
ngồi xuống đi con. Bởi vì giữ giới nó đem lại cái sự lợi ích rất lớn cho bản
thân mình. Ví dụ bây giờ con thấy bây giờ con giữ cái giới không giết hại chúng
sanh chứ gì? Không ăn thịt chúng sanh, không giết hại chúng sanh. Mà con luôn
luôn con đi, con tránh không đạp những con kiến, con trùng dưới chân con, nó tạo
cho con có cái sức tỉnh thức rất lớn con. Bởi vì cái lòng mình thương yêu loài
vật đó, mình không có sát sanh mà không có vô tình sát sanh, nó giúp cho con rất
tỉnh. Mà trong khi người ta tu không được tỉnh bằng cái sức thương yêu của con,
con đã hết sức. Rồi kế đó mà con giữ được cái giới đó, thân con nó sẽ không bệnh
đau, giữ giới sát sanh. Cho nên vì vậy đó nó lợi ích rất lớn.
Còn cái giới
mà ly tham, cái giới mà không tham lam trộm cắp, không có khởi ham muốn cái gì
đó. Là cái giới đó, con không bao giờ cuộc đời con thiếu ăn thiếu mặc. Nghĩa là
đầy đủ, con không cần lo cái gì hết. Lúc nào gia đình con cũng cơm ăn, áo mặc đầy
đủ. Thì con giữ giới đó vậy mà cái gia đình của mình bao nhiêu người làm nó gặp
may mắn hết. Một người thôi, ở trong gia đình mà nó đã chuyển biến ở trong gia
đình của mình. Người nào cũng làm ăn khá, đó là cái giới ly tham.
Còn cái giới
mà chung thủy. Cái giới mà gọi là cấm tà dâm đó, là cái giới chung thủy. Cái đức
chung thủy. Nghĩa là cố gắng giữ gìn cái giới đó. Nghĩa là đừng có đứng ở núi
này mà nhìn cái người khác. Mà giữ gìn cái giới đó đừng có, mình có vợ có con rồi
thì chỉ còn biết vợ con mà thôi, chứ không có nghĩ cái người khác. Còn thấy cô
này: “Cô này đẹp quá” thì không được, đó là sai. Cái đó là không chung thủy.
Cái đức chung thủy mà, cái giới tà dâm mà mình giữ trọn, đừng có khởi cái niệm
trong ý. Chứ chưa phải phạm đến cái chỗ mà nắm tay, nắm chân đồ thì quá thô rồi,
cái ý thôi. Không phạm cái giới đó thì con thấy cái gia đình của con hạnh phúc
vô cùng. Không bao giờ, con nói cái gì vợ con cũng nghe, không bao giờ cãi. Đó
là cái đức chung thủy.
Còn cái giới
thứ tư là cái giới vọng ngữ. Mỗi lần mà muốn nói một cái điều gì, muốn làm cái
điều gì phải thành thật, không nói dối. Thì cái này là cái uy tín con, nó làm
cho mọi người. Con giữ gìn cẩn thận cái này, cái uy tín con rất lớn. Một cái
người già con nói họ cũng nghe nữa, cái đức, cái uy tín đây. Con nói ra cái gì,
ai cũng nghe, cuộc cũng nghe, là cái giới đó. Nó đem lại sự ích lợi con rất lớn
là cái giới không nói dối. Nhất định là dù là mình nói dối không hại người
khác, không hại mình, không hại người, nhất định cũng không nói. Chỉ có làm
thinh thôi, không nói được là làm thinh chứ không nói. Nó kẹt có những cái điều
kiện mà không nói được.
Cho nên con
nhớ trong cái thời đức Phật mà khi ngồi ở dưới cái cội cây mà tu đó. Nhà vua hỏi: “Ông
ngồi đây, ông có thấy con nai tui đuổi nó chạy ngang qua đây không?” Thì
rõ ràng là con nai nó chạy ngang qua nó chui dưới cái hang đá mà dưới đít của
ông Phật, nó núp đó mà, ổng làm sao không thấy? Nhưng mà mình thành thật, mình
nói ra thì ông vua sẽ giết con nai. Mà không nói thì ông vua sẽ coi mình là
khinh ông vua, ổng sẽ tìm mọi cách ổng hành hạ, phải không? Bây giờ đó ông Phật
làm thinh không dám nói, không dám nói thấy mà cũng không dám nói không. Bởi vì
những điều kiện đó thì quá nguy hiểm. Nó cả hai giới ở trong đó, cái giới sát
sanh và cái giới vọng ngữ rồi.
Cho nên nhà
vua hỏi, nghe ông này ổng cứ làm thinh hoài. Tức quá cho nên chặt tay, chặt
chân ông Phật. Chặt gì chặt, ổng làm thinh mà thôi. Thì lúc bấy giờ đức Phật là
một người đã tu chứng rồi mấy con, đã tu chứng. Cho nên đức Phật nói thì ông
vua ổng khi mà chặt tay chân của đức Phật đã rời rụng ra rồi, máu chảy rồi. Ông
vua hỏi: “Tui hỏi ông mà ông không trả lời tôi tức quá tôi chặt tay
chân vậy, ông có giận tôi không?” Phật nói: “Tôi tu hành thì
không giận ai, người nào hết. Nếu tôi giận thì tay chân tôi nó rời luôn nữa.
Còn tôi không giận, để chứng minh cho cái sự đó thì tay chân tôi nó sẽ dính lại
hết”. Thì bắt đầu tay chân ổng, mới bắt đầu nó bay lại, nó dính vô hết. Thì
ổng dùng thần thông chứ có gì đâu. Nhưng mà ông vua sau này là đệ tử của đức Phật.
Con thấy không?
Chỉ có chuyện
đó mà đức Phật đã độ được ông vua, mà độ được ông vua là độ cả nước người ta tu
đó. Cái duyên của một cái đất nước đó. Cho nên đức Phật phải thực hiện cái hạnh
nhẫn nhục ở đó, ở dưới cội cây đó để độ ông vua, độ cả cái nước. Thì mấy con thấy,
tùy cái duyên, có cái duyên rồi người ta sẽ đến đó người ta độ. Mà không thì
điên gì người ta ngồi đó cho ổng chặt tay, chặt chân mình, thị hiện thần thông
chi. Đó là cái duyên mấy con. Cho nên bây giờ sự thật ra Thầy tu mà cái duyên của
Thầy bây giờ phải thực hiện cái hạnh nhẫn nhục nào Thầy làm hết, để độ. Còn nó
không có cái duyên đó, thôi mình đừng có làm, nó không đúng. Bởi vì cái duyên
đó nó phải do độ một người mà độ cả nước người ta.
(2:03:58) Trưởng
lão: Thì mấy con thấy cái người mà có trí tuệ tu chứng, người ta có
Tam Minh rồi. Người ta hiểu biết rất rõ, là tại cái duyên của cái đất nước đó
nó cái duyên với đức Phật. Chứ nếu không duyên đức Phật không làm, sẽ đi chỗ
khác ở, chứ không ngồi đó tu đâu. Còn tại sao Thầy không đi tỉnh khác mà Thầy ở
tỉnh Tây Ninh? Tại sao Thầy không lập cái Tu viện ở Phước Hải? Chứ Thầy trước
kia Thầy ra Phước Hải, Thầy lập Thầy đưa thầy Chơn Quang tức là Thông Huyễn ra
ngoài đó làm trụ trì ngoài đó. Chắc mấy con có nghe Thầy Chơn Quang chứ.
Đó thì Thầy
dự định ra Phước Hải là biển, là khu rừng đó Thầy đã trồng cây mát mẻ. Rất là
mát mẻ mấy con, mà khí hậu biển nữa, nó tốt biết bao nhiêu. Thầy ra ngoài đó,
nhưng mà cuối cùng Thầy thấy không được, cái duyên mình không phải ở chỗ này mà
phải về Tây Ninh. Cho nên Thầy về Tây Ninh thì đâu nó ra đó hết. Nó gặp cái gì
là nó trải ra hết, mà ở ngoài đó thì Thầy cũng có thể hàng phục họ bằng thần
thông này kia. Nhưng mà cái dân đó là cái dân đánh cá mấy con. Ác lắm, nên thôi
không đủ duyên, thiếu thiện pháp, cho nên Thầy không có ở đó độ được đâu.
Bởi vì mấy
cái nhà như ông Bảy này kia đồ, ổng đi ghe này kia, đánh cá rồi ổng đem về ổng
cúng dường, mua đậu hũ, đồ ăn chay đồ cúng dường. Nhưng mà sự thật ổng bán cá ổng
mua chứ, cũng như Thầy ăn cá chứ có gì. Cho nên cái duyên Thầy thấy thực hiện về
cái thiện pháp ở đây không được. Toàn bộ dân ở đây người ta cúng toàn là máu
xương của cá. Cá, tôm người ta bắt ở dưới biển, cái nghề người ta. Mà bây giờ
mình bảo người ta bỏ cái nghề này, người ta sống cái nghề nông, người ta sống
không nổi.
Thầy khuyên
nếu Thầy có khuyên, hồi đó ông Bảy ở đó, Thầy có khuyên. Thầy nói: “Quý
cư sĩ ở đây bỏ cái nghề chài lưới đi, không có chết đói đâu mà sợ. Thì Thầy sẽ ở
đây, Thầy sẽ tu ở đây, Thầy sẽ độ quý vị. Nhưng mà làm sao bỏ được cái nghề từ
ông cha của người ta truyền xuống làm sao người ta bỏ”. Cũng như mình giờ
cúng bái, mê tín, cầu siêu, cầu an, bây giờ Thầy bảo bỏ đi đó là mê tín, lạc hậu,
nhưng mà có ai bỏ đâu. Khó lắm chứ không phải dễ đâu. Thầy nói một ngày nào đó
mấy con sẽ thấy dân tộc chúng ta sẽ bỏ đó, dân tộc chúng ta.
Từ những cái
truyền thừa đó, rồi từ những cái kinh sách Thầy viết, lần lượt người ta sẽ hiểu.
Mấy con sẽ lần lượt, mấy con sẽ thấy cái này nó không đúng, tốn hao vô ích. Đâu
có linh hồn, vậy mình cúng ai? Ai ăn? Thì bây giờ theo cái thói quen thì mình
cúng vậy. Nhưng mà Thầy hướng dẫn cách cúng của họ cúng đúng chánh tín chứ
không phải là tà tín. Như vậy mới được, chứ còn không khéo họ cứ nghĩ là linh hồn
về ngồi trên bàn nó ăn, đó thì cái đó không đúng. Cho nên Thầy dạy từng chút, từng
chút để cho người ta phá đi những cái sai mà nó đã truyền thống lâu đời, truyền
thống.
Thậm chí như
cái cuốn “Không Có Linh Hồn” mà Thầy cho ra đời đó, cả một vấn đề vất vả lắm mấy
con. Từ lâu tới giờ người ta, ai cũng tin có linh hồn mà Thầy nói không có linh
hồn, điều này dọng đầu người ta xuống đất hết trơn. Chính Thầy gửi cho xin xuất
bản cũng đâu phải dễ mấy con, người ta suy tư, nghĩ tưởng lắm. Cho nên có những
cái nhà cách mạng họ nói không có linh hồn là đúng rồi, Cộng Sản mà, đâu có
linh hồn. Nhờ vậy đó mà được, các con biết không? Cho nên vì vậy mà tất cả những
cái khó khăn Thầy vượt qua được, vượt qua được. Thành ra sách vở Thầy nó lần lượt,
nó sẽ phổ biến được rộng. Và nó dựng lại cái chánh pháp của Phật, chứ hoàn toàn
Thầy chẳng có cái gì mới của Thầy hết.
(2:08:15) Chỉ có những danh từ của Việt Nam Thầy làm sao tìm những cái từ, Thầy viết làm sao cho nó bình dân dễ hiểu. Người trí thức cũng như người bình dân, người ta hiểu dễ dàng mà cũng có. Cho nên có nhiều người cũng nói: “Thôi Thầy viết cái cuốn từ điển Việt Nam lại đi, Phật học từ điển Việt Nam lại”. Thật sự nó có những cái danh từ mà có người tu chứng như Thầy, người ta nói chuyện, mấy con nghe mấy con không hiểu đâu. Hai người, người ta tu chứng với nhau người ta nói chuyện. Nói về cái thế giới siêu hình, nói về những cái từ trường, người ta nói những cái danh từ mấy con không hiểu nổi. Buộc lòng Thầy phải ghép những cái danh từ ví dụ như khoa học, “từ trường” này kia để cho mấy con hiểu mờ mờ. Chứ còn có những cái từ người ta muốn nói mà người ta nói làm mấy con không hiểu gì hết. Cho nên khó lắm mấy con. Bây giờ chỉ còn viết từ điển, cho mấy con học từ điển trở lại, thì mấy con mới dễ hiểu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét