234- PHẬT TỬ THƯA HỎI CÁCH THỨC TU TẬP PHÙ HỢP
Phật tử Hạnh
Đức: Con kính bạch
Thầy!
Trưởng
lão: Ừ con.
Phật tử Hạnh
Đức: Thưa Thầy con
là Hạnh Đức 1. Hôm nay thì con cũng nhờ duyên lành được về bên Thầy và được tu
tập mấy ngày thì con biết là về Tu viện này thì tu tập theo cái nội quy của Tu
viện. Nhưng duyên của con thì được bốn ngày, sau đó con lại ra Hà Nội. Thì bây
giờ con xin Thầy bố thí cho con một pháp nào cho nó phù hợp với căn cơ, đặc tướng
của con. Thưa Thầy bình thường thì con cũng đọc sách của Thầy thì con cũng hiểu
là bây giờ con đang là một người cư sĩ tại gia, thì con rất là cố gắng thực
hành cái ba đức mà Thầy đã dạy. Và con cũng có được cái sách của Thầy là luôn
mang theo cho mình cái thanh gươm thư hùng kiếm để con áp dụng vào pháp tu Tứ
Chánh Cần. Một thời gian tu tập thì con cũng thấy nó có rất là nhiều an vui Thầy
ạ. Nhưng từ khi mà con đọc cái “Bức Tâm Thư” của Thầy trả lời với các cư sĩ là
các cư sĩ thì con có thấy Thầy nói là bây giờ tất cả buông hết chỉ tập mỗi cái
pháp môn là ngồi trong ba mươi giây để tác ý là: “Tâm bất động, thanh
thản”. Thế thì khi con thực hiện cái pháp tu đấy thì con thấy rất là hôn trầm
và thùy miên. Thì con cũng hiểu là lúc đó phải đi kinh hành thế thì con cũng áp
dụng, nhưng không nhiều. Duyên lành về đây được bên Thầy, con xin Thầy bố thí
cho con một pháp cụ thể để con tu tập.
Trưởng
lão: Rồi! Con cứ ngồi
xuống đi con. Bây giờ con muốn tu một cái pháp cụ thể với cái đặc tướng của con
thì nó cũng đơn giản chứ đâu có gì. Thầy cũng đã dạy rồi, nhưng mà con chưa biết
cách tu thôi, phải không? Bây giờ con thấy con ngồi lại, cái tâm con nó lăng
xăng, nó lộn xộn, nó nghĩ cái này kia chứ gì phải không? Thì con nhắc: “An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi
con hít vô, thở ra, rồi con tác ý nữa. Và cứ như vậy, con vừa tác ý, vừa hít
vô, thở ra và cuối cùng cái tâm con hết lăng xăng, lộn xộn. Đó là cái thứ nhất.
Cái thứ hai
đó, về cái thân của con, con bị hôn trầm thùy miên, con bị buồn ngủ đi. Nó hay
lặng xuống nó ngủ đi, hay hoặc là nó đau nhức bất cứ ở trên thân, con chỗ nào
thì con đều nhắc cái câu: “An tịnh thân hành”. Hồi nãy “Tâm hành”
nghe con, con nhớ chưa? Tâm là tại vì cái tâm nó lăng xăng, nó lộn xộn, thì con
nhắc cái tâm của con. Còn về cái thân của con mà nó bất an, nó cứ nó ngủ hoài,
nó quên đi thì con nhắc: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh
thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi con hít vô, thở ra. Rồi con nhắc nữa,
tác ý nữa.
Con tu trong
vòng ba mươi phút thôi, đừng tu nhiều. Để xem coi trong ba mươi phút đó mình vừa
tác ý, vừa hít thở như vậy, coi nương vào hơi thở, mình có làm chủ được nó
không? Nếu làm chủ được thì con sẽ viết thơ, bây giờ Thầy dạy con tu tập như vậy,
bây giờ con phải tu như thế nào? Thì bắt đầu nếu mà con làm chủ được trong một
giờ, nhiếp tâm ở trong cái hơi thở qua cái câu tác ý như vậy đó. Thì bắt đầu
con buông hết hơi thở, con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự”. Rồi để tự nhiên của cái tâm con biết nó hơi thở ra, hơi thở vô mà nó
an trú được, con hiểu không?
(2:13:14) Bây
giờ nó an trú chưa được mà con nhiếp tâm, để mà trong cái câu tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì nó bị hôn trầm. Thay vì đi
kinh hành, thì đi rồi tới chừng ngồi, nó cũng lại nó cũng không muốn. Cho nên
vì vậy mà con theo cái đề mục của hai cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở mà tu tập.
Để dẫn cho nó vào cái sự an của cái tâm và dẫn cho nó vào cái sự an của cái
thân. Đó là cái phần của con.
Phật tử 3: Con thì khi con ngồi con bắt chân
bình thường thì con bắt đầu ngồi kiết già thì tự nhiên cái hơi thở nó rất là dồn
dập. Thì con cũng để, cũng tĩnh một lúc thì con mới đầu cũng tác ý là: “Mắt
tập trung về phía nhân trung”, tức là hít vô tôi biết, thở ra tôi biết. Thì
con thở độ năm hơi thở xong, sau đó thì con tập được một thời gian đó thì tự
nhiên ruột gan nó cứ cồn cào. Theo con nghĩ thì chắc là mình không phù hợp với
cái pháp môn Định Niệm Hơi Thở. Thì bây giờ như vừa rồi Thầy cho con hai pháp
môn này, hít vô thở ra là an tịnh tâm hành, an tịnh thân hành.
Trưởng
lão: Cứ nhắc, cứ nhắc.
Phật tử 3: Thì con bây giờ con cứ thực hiện
hai cái pháp đấy.
Trưởng
lão: Hai cái pháp
con. Bởi vì khi mà cái thân mình nó cồn cào đó, thì con nhắc: “An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Con
đừng có vận dụng cái hơi thở dài ngắn gì hết, dùng hơi thở tự nhiên thôi. Mình
cứ như vậy tu thì cái thân con nó sẽ không bị cồn cào, không bị đói, có vậy
thôi. Còn cái tâm con nó lăng xăng thì con nhắc cái tâm. Nó nhờ cái câu tác ý,
nó ổn định được cái thân, được cái tâm của con, con hiểu không?
Phật tử 3: Thưa Thầy là, tuy con hiểu là nếu
mà thân tâm nó an tịnh được thì là phải qua giai đoạn nhiếp được tâm, xong đến
an tịnh tâm. Ví dụ như con chưa nhiếp được tâm thì con có thể con còn nặng căn?
Trưởng
lão: Đúng rồi, bây
giờ theo Thầy thiết nghĩ đó thì con nên nhiếp theo cái câu tác ý của vừa hơi thở,
vừa câu tác ý thì nó dễ dàng hơn. Đó là cũng cách thức nhiếp tâm đó con.
Phật tử 3: Tức là vừa hơi thở, vừa tác ý.
Trưởng
lão: Tác ý đó con, để
cho mình nhiếp được trong hơi thở. Chứ mình để mình biết hơi thở ra vô như vậy
đó thì nó khó lắm, có vậy thôi mấy con.
Phật tử 3: Vâng, con cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Thôi bây giờ
thì mấy con nghỉ hén con. Nhớ ráng tu. Thầy sẽ, mấy con quyết tâm đó thì mấy
con cứ về đây, bất cứ một đứa nào đi nữa. Thầy thấy mấy con mà sống đúng một
cái hạnh mà Thầy đã đưa ra rồi, thì Thầy sẽ đưa mấy con ở gần bên Thầy, để Thầy
giúp đỡ mấy con tu tới nơi tới chốn. Thầy không bỏ đứa nào hết đâu, mấy con
ráng tu tập mấy con. Thôi bây giờ thì thôi mấy con.
Phật tử 4: Con còn một câu hỏi.
Trưởng
lão: Được rồi, con cứ
hỏi đi.
Phật tử 4: Trong ba ngày tới có lúc nào Thầy rảnh
tới một hoặc hai tiếng đồng hồ không?
Trưởng
lão: Thầy bây giờ
nói chung đó là Thầy nếu mà tập trung lại đó thì Phật tử họ đến đông lắm mấy
con. Cho nên vì vậy mà hôm nay với một số mấy con đó thì nó ít vầy. Chứ mà Thầy
tập trung lại thì chắc phải cất cái giảng đường, đông lắm. Phật tử họ tha thiết
gặp Thầy lắm, nhưng mà họ nghe chứ sự thật ra họ tu chưa được đâu mấy con, tu
chưa được. Bởi vì muốn gặp Thầy cho biết Thầy một. Hai là được nghe trực tiếp
Thầy dạy pháp, có vậy thôi. Chứ còn cái tu, Thầy biết họ chưa tu tập. Nhưng mà
trong này thì tại sao mà hôm nay Thầy gặp mấy con? Chứ chưa chắc để gặp mấy con
đâu nha. Có người sẽ tu tốt nha, mấy con biết. Mấy con đừng có hỏi ai. Trong mấy
con đó có người tu tốt đó. Mấy con ráng tu tốt thì có người đó đó, các con hiểu
chưa?
Cho nên mấy
con ráng nỗ lực tu. Vì vậy mà có cái duyên Thầy đến đây để tiếp mấy con. Mà tại
sao Thầy không tiếp ban ngày? Tiếp ban đêm Thầy hạn chế mọi người mấy con. Tiếp
ban ngày, trời đất ơi! Mấy cái thất này nó tập trung, ở trong kia nó ra nữa. Phải
không? Mấy con thấy nó đông lắm. Rồi Phật tử họ nghe tin mà nói, bây giờ Thầy
đã thuyết giảng cho một số phật tử mấy con được nghe, họ nói sao không cho họ về?
Nếu ban ngày thì họ về, thì Thầy nói đông lắm mấy con, chứ không ít đâu. Cho
nên Thầy muốn cái số lượng của các con ít, được nghe Thầy và mấy con nỗ lực tu
là Thầy dạy mấy con tu. Chứ không phải là số lượng nghe cho đông để mà khoe cái
lực lượng của mình. Thầy không khoe lực lượng Phật tử đông đâu mấy con. Các con
hiểu không?
(2:18:12) Cho
nên ở đây đó là do cái duyên để mà các con có duyên để mà tu tập. Thì trong số
các con đó, nó không phải là toàn bộ hết đâu. Người nào có duyên đó thì qua cái
ý chí, cái dũng mãnh của các con quyết tâm tu. Thì mấy con sẽ thu xếp, mấy con
sẽ đến với Thầy, Thầy biết có người. Tất cả mấy con có một người, chứ không phải
là không có. Rồi đây rồi mấy con sẽ thấy, hãy nỗ lực tu.
Phật tử 4: Tụi con xin phép Thầy trong mấy
ngày chúng con ở lại đây được gặp Thầy thêm một vài lần nữa.
Trưởng
lão: Thì bây giờ đó
con. Thí dụ như bây giờ có những cái gì mà con muốn hỏi Thầy, thứ nhất là con ở
đây mấy bữa con tu tập, phải không? Con sẽ viết thư con hỏi: “Bây giờ
con tu tập trong hoàn cảnh vậy, con thấy cái gì gì…”. Thầy thấy cần, mà
bây giờ cái này cần phải gặp Thầy, thì giải quyết cho Thầy đến gặp, con khỏi
lo. Còn Thầy thấy cái này chưa cần, chưa cần tức là Thầy sẽ dạy con phải ở
trong thất tu tập thêm.
Phật tử 4: Gặp là đến gặp chung anh em mọi người
hay sao ạ?
Trưởng
lão: Bởi vậy, cho
nên thí dụ chẳng hạn bây giờ con xin Thầy ở lại con tu tập. Trong cái thời gian
tu tập đó, con nỗ lực, con tu theo những lời Thầy dạy. Gặp những cái trạng thái
gì, bất cứ một cái gì đó, con cứ viết thư ngay. Thầy thấy cần phải gặp Thầy, Thầy
đến gặp. Thầy gặp cái người, Thầy đến. Ví dụ như Thầy đến đây đó, Thầy cho người
đến cái thất con kêu con ra đây, một mình. Chứ để dạy hết mấy con đó, bao nhiêu
bắt đầu tập trung, tu bậy bạ hết không có được, các con hiểu chưa? Dạy từng người
mà.
Bởi vì cái
người đó người ta nỗ lực người ta tu như vậy người ta mới thấy cái trạng thái
đó. Còn mấy con nghe dạy, trời! Dạy người này tu hay quá bắt chước mình tu. Thì
mấy con bắt đầu khùng hết, chắc chắn là đi ra mấy con cứ cười không đó chứ bộ.
Bây giờ nó hết ráo. Thay vì cái người đó, cái duyên của họ như vậy đó Thầy phải
dạy, Thầy phải dạy. Cho nên con cứ nỗ lực tu đi, có cái gì thì con viết mấy chữ,
con gửi Minh Đức hay gửi ai, nhà bếp ai, họ sẽ mang đến cho Thầy. Thầy thấy cần
gặp. Còn nếu mà không cần, Thầy thấy đó là thường thôi thì Thầy sẽ ghi mấy chữ: “Con
hãy nỗ lực tu tập”. Mà bây giờ không đủ duyên con về. Khi khác con sắp xếp
đi, con sẽ đến đây con tập. Chứ còn không khéo gặp những cái trường hợp này thì
không nên.
Phật tử 5: Dạ kính thưa Thầy! Thầy dạy cho con
thêm hiểu thêm ích lợi, ý nghĩa của các giới của cư sĩ có, Thầy có nói cái giới
thứ tư ạ, còn giới thứ năm và thứ mười, Thầy dạy cho chúng con, con quyết tâm
con cố, con quyết tâm con cố giữ gìn giới ạ.
Trưởng
lão: Không! Bây giờ
thì trong khi còn là cư sĩ đó thì mấy con giữ gìn trong năm giới của Phật thôi.
Không cần. Nhưng mà khi nào mà đạt được đến cái giới luật mà nghiêm chỉnh của
năm giới rồi, Thầy mới bắt đầu, Thầy dạy năm giới sau của cái người Sa di, của
người xuất gia. Rồi từ năm giới đó thì mấy con giữ không ăn uống phi thời, tất
cả những giới luật của Phật, không nằm giường cao rộng lớn. Tất cả những cái giới
luật của người Sa di xong rồi mà những cái hạnh con sống được rồi Thầy mới dạy
hai trăm năm chục giới của người tu sĩ. Sau khi dạy rồi thì mấy con mới trở
thành người tu sĩ mới xứng đáng. Chứ còn bây giờ mà khi không mà xuất gia cho mấy
con đó thì phạm giới hết, không có được đâu.
Bây giờ cho
mấy con xuất gia mười giới thôi. Năm giới trước của người cư sĩ thì mấy con thấy
giữ được, chứ năm giới sau chưa chắc giữ được đâu. Không cho ăn phi thời thôi.
Giờ này cái tư tưởng của mấy con đó, thí dụ như thấy cái bánh muốn ăn là mấy con
đã phạm giới ăn phi thời, ăn bằng thức của mấy con, phải không? Cho nên vì vậy
người ta dạy cho mấy con cái giới đó đó là mấy con phải nhìn, phải quán những
thực phẩm là bất tịnh như thế nào? Cho nên vì vậy mấy con phải quán như thế
nào, để rồi cái tâm của mấy con nó nhàm chán, nó ghê gớm. Ăn để sống chứ không
phải ăn, cho nên không con thấy thèm. Phải như vậy mới được. Rồi mới cho con thọ
cái giới đó.
Nói mười giới
Sa di chứ có những cái giới không nằm giường cao. Trải ở dưới sàn nhà nè, ở dưới
cái nền này nằm, chứ đâu có nằm trên giường. Đâu có cái chuyện mà mấy con
mà. (2:22:46) Bởi vậy sau này mấy con muốn đi ra gốc cây nằm mà không
sợ chết. Chứ không mà để nằm giường hoài đó, tới chừng đó đi ra gốc cây mà nằm
như đời sống của tu sĩ của Phật giáo đó, cũng như ông Phật đó, mấy con bị hơi đất
mà chết hết chứ ở.
Phật tử
Tâm Thiện (Khoa):
Con là Tâm Thiện, con tới con cũng xin kính bạch Thầy! Tại vì chúng con là những
cư sĩ con nhiều gia duyên ràng buộc. Con có đọc sách thì con biết là khi mà muốn
tu thì mình phải thông suốt những gì cần thông suốt, trau dồi những gì cần trau
dồi. Nhưng mà hiện nay thì cái, các cư sĩ ở đây thì cũng nhiều người có cái căn
cơ cũng không thể nào mà với tới được. Thì con mong Thầy giảng thêm cho làm sao
cho chúng con có thể tu tập xả tâm cũng được, cách hiệu quả nhất trong cái cuộc
đời như thế nào?
Trưởng
lão: Thầy cho mấy
con một cái pháp để xả tâm rất là thực tế và cụ thể, phải không? Khi mà có những
cái ác pháp đều đến với con thì con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự, tất cả đều là nhân quả”. Chỉ bây nhiêu đó thôi, cái tâm con nó
sẽ trở về bình thường, thanh thản, an lạc, vô sự là đủ rồi. Nó có chướng ngại
gì thì tác ý để giữ cái tâm bất động đó, thấy không, con hiểu không? Không có
còn cái pháp nào khác nữa, chỉ có pháp này mà thôi.
Còn về giới
luật, bắt đầu bây giờ mấy con giữ gìn năm giới, Thầy sẽ kiểm tra hết. Kiểm tra
năm giới của mấy con. Năm giới mấy con giữ gìn đúng rồi, hạnh của mấy con có rồi,
bắt đầu Thầy mới dạy Thập Giới Sa Di - năm giới sau. Năm giới sau thì đó là những
cái oai nghi tế hạnh của người tu sĩ. Thầy sẽ giải thích nó lợi ích như thế nào
cho bản thân của mấy con khi mà giữ gìn giới. Chứ không phải là giữ gìn giới để
gò bó của mình gọi là giới cấm đâu. Mà đây là cái giới để nó đem lại cái sự
bình an cho thân, tâm của chúng ta. Giới luật mà, nó là cái pháp tu chứ đâu phải
là cái pháp để mà chúng ta lấy nó mà gò bó chúng ta. Bắt buộc chúng ta bằng
cách này, cách khác theo kiểu Đại Thừa đâu.
Thầy dạy thí
dụ như một cái giới khi mà mình đi vào trong một cái nhà cư sĩ. Nhà cư sĩ thôi
thì cách thức mình ăn mặc, cách thức bước vào nhà. Vào nhà mình phải ngồi chỗ
nào sao sao, nó có nơi có chốn đàng hoàng. Chứ đâu phải muốn ngồi đâu ngồi, muốn
đi đâu đi tuồng luông trong nhà người ta được. Thì giữ gìn cái hạnh, cái oai
nghi của người ta. Đó người ta dạy từng cái giới, từng cái hành động. Mà bây giờ
mấy con nghe cái giới như thế nào? Mấy con cứ theo cái phong tục, theo cái thói
quen. Cái giới luật của mấy con chưa có những cái oai nghi tế hạnh khi bước vào
cửa nhà người khác. Khi đứng ở ngoài đường nói chuyện như thế nào đúng, như thế
nào sai. Chứ đâu phải muốn nói chỗ nào nói đâu. Khi học giới thì mấy con đứng
nói, đứng ngoài đường nói chuyện là không được .
Cho nên cái
này là học giới, nó khác rồi. Nó thực hiện được cái hạnh của một người tu. Nó
thực hiện được cái đức, cái đức của người tu. Chứ nó không phải là giới luật để
gò bó chúng ta trong cái khuôn khổ của nó, gò ép chúng ta đâu. Mà nó nói lên được
cái hạnh của một người, dù là người cư sĩ. Cái hạnh của người tu người ta phải
có cái đức hạnh của nó mà. Cái lời nói nó phải sao sao, người ta dạy này kia,
các con hiểu chưa? Cho nên cái này đó, phải chờ Thầy mở lớp. Chứ mà Thầy không
mở lớp thì chắc chắn nói chung chung, thì không có được đâu.
Bữa nay mấy
con sẽ học cái giới thứ mấy? Bây giờ giới thứ nhất, dạy cái giới của các con đó
là cấm sát sanh. Không nên sát sanh thì đây là cái đức gì? Cái đức hiếu sinh. Vậy
cái đức hiếu sinh đó nó như thế nào, thế nào và thực hiện cái lòng thương yêu của
chúng ta như thế nào? Thương yêu bản thân của mình, thương yêu những người xung
quanh của mình, thương yêu Tổ quốc của mình, nó dạy hết chứ. Nó dạy những cái
hành động, chứ đâu phải. Nó dạy bằng cái hành động, chứ nó không phải dạy bằng
cái ngôn từ. (2:26:57) Mấy con chờ cái lớp học này. Mà Thầy nói nếu
mà Thầy mai mà Thầy có chết đi, có học trò Thầy đứng dạy, con hiểu chưa?
Thầy đang
đào tạo những cái người mà có thể đứng lớp, tám lớp phải có tám người. Cái lớp
Chánh Định đó, là cái lớp dành riêng cho Thầy, Thầy sẽ dạy Chánh Định. Còn cái
lớp Chánh Kiến phải có ông thầy dạy Chánh Kiến. Bây giờ Thầy dạy đầu tiên. Thầy
dạy cái lớp đầu tiên Chánh Kiến. Khi mà Thầy lên cái lớp Chánh Tư Duy đó, thì
cái thầy đó vô dạy cái lớp đó. Bởi vì khi mà cái số học sinh này nó lên lớp thứ
hai thì cái lớp thứ nhất này nó sẽ có một số Phật tử, người ta học tiếp. Nó tiếp
tục tám lớp, nó liên tục. Cái lớp này nó ra. Bởi vì nó tu tới Chánh Định nó đạt
được cái kết quả làm chủ sự sống chết nó rồi, thì Thầy nói ai lại không muốn
vào cái Tu viện này tu tập. Các con hiểu không? Cho nên vì vậy mà nó không còn
chỗ, Thầy chưa mở. Con có gì không con?
Phật tử 5: Chúng con hỏi thêm là cho đến giờ
phút này huynh đệ Thanh Hóa chúng con mới được biết đến Chánh Phật pháp. Mà
chúng con hiện tại các huynh đệ đã biết đã có pháp danh rồi, còn năm huynh đệ đến
từ Thanh Hóa của chúng con thì chưa có pháp danh gì cả. Cho nên là hôm nay
chúng con đến mong Thầy, trước tiên là chúng con xin được Quy y Ba ngôi báu.
Sau đó thì mong Thầy cho chúng con có được pháp danh. Để có thể ôm pháp tu
chúng con chưa biết gì cả, con xin Thầy từ bi chỉ chúng con.
Trưởng
lão: Được rồi con! Bắt
đầu bây giờ con ghi tên tuổi con, rồi địa chỉ ở đâu hen, đặng Thầy nhận con làm
đệ tử của Thầy. Thầy cho con, Thầy làm một cái chứng điệp, tức là giấy tờ đàng
hoàng. Sau này mà con giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh rồi làm đệ tử của Thầy thì
phải giới luật rồi đó. Giữ gìn năm giới thì Thầy cấp cho mấy con cái thẻ- cái
thẻ chứng nhận con là đệ tử của Thầy. Cái thẻ như giấy chứng minh của mấy con vậy
đó. Thấy không? Đó là mới chính thức đó. Chứ còn cái tờ giấy mà chứng điệp đó,
đây là Phật tử chung chung thôi, Thầy nhận thôi, chứ chưa giữ gìn giới trọn vẹn.
Sau khi mấy con giữ gìn giới trọn vẹn mà Thầy cấp cho cái thẻ. Đó bắt đầu rồi
bây giờ mấy con mới là đệ tử chính thức của Thầy. Từ đây về sau Thầy kiểm tra rất
là chặt chịa để mà dẫn dắt mấy con tới nơi, tới chốn. Đệ tử của Thầy phải có giấy
tờ chứ đâu phải.
Nói chung là
nó không quan trọng, nhưng nó phải cần thiết để nói lên cái niềm tin của mấy
con. Bây giờ đệ tử của Thầy mà mấy con làm sai như vậy, đâu có được phải không?
Đã là muốn làm đệ tử của Thầy thì phải giữ gìn, mà Thầy cho cái miếng giấy này
chứng nhận là mình là đệ tử của Thầy, thọ Tam Quy, Ngũ Giới. Ở trong cái giấy,
cái thẻ nó để thọ Tam Quy, Ngũ Giới đàng hoàng mà. Cho nên mấy con giữ trọn vẹn
bắt đầu từ đó đó mấy con, cho đến khi mấy con có cái giấy thứ hai, mấy con thọ
Thập Giới Sa Di. Rồi từ cái thọ Thập Giới Sa Di được rồi đó, Thầy cho mấy con tới
cái thẻ thứ ba đó là thọ. Thí dụ như nam đó là thọ hai trăm năm chục giới, nữ
thì ba trăm bốn mươi tám giới. Coi như mấy con thực hiện được một giới tu sĩ đẹp
đẽ rồi đó.
(2:30:22) Mà
Thầy cấp giấy đó rồi, coi như là tu sĩ đàng hoàng mấy con. Oai nghi tế hạnh đều
là được Thầy dạy cách thức đi, đứng, ăn mặc như thế nào, thế nào dạy hết mấy
con. Cho nên vì vậy mà con cứ ghi tên tuổi, Thầy sẽ chấp nhận mấy con là đệ tử
của Thầy. Thầy cho một cái điệp phái, rồi Thầy cho cái pháp danh. Từ đây về sau
đó con giữ gìn cái pháp danh của con, cái tên của con đó. Cái tên của con nó tượng
trưng cho cái đặc tướng của con để con giữ gìn nó, tức là con bảo vệ cái pháp
tu của con.
Thí dụ như
bây giờ Thầy đặt con cái pháp danh Thích Tịnh Thiền, thì Thầy sẽ giải thích cái
tên Tịnh Thiền đó như thế nào? Hay hoặc là Thầy đặt con một cái pháp danh Thích
Thanh Tịnh thì chữ Thanh Tịnh này Thầy sẽ giải thích con như thế nào để con biết
con giữ cho đúng cái tên của con. Lúc nào nó cũng phải thanh tịnh như thế nào?
Trong sạch như thế nào? Tâm tư của con nó phải giữ gìn như thế nào? Đó, Thầy mới
cho cái pháp danh.
Chứ còn mà
cho pháp danh rồi không biết cái tên của mình cái nghĩa như thế nào, thế nào
đây? Thì như vậy là cho để kêu cái tên này với tên khác cho nó, người ta phân
biệt thôi thì nó không có cái nghĩa lý gì hết. Còn không, ở đây Thầy cho cái
pháp danh là cái đặc tướng của con. Giữ gìn được chỗ đó là tu mới được, mình phải
xứng đáng với cái tên.
Phật tử 1: Thưa Thầy, danh sách những người muốn
là con Thầy thì con đã ghi ở đây, có ba mươi mốt người.
Trưởng lão: Vậy hả con?
Phật tử 1: Con đã ghi tên tuổi, địa chỉ các thứ
rồi.
Trưởng
lão: Được rồi, Thầy
sẽ cho các điệp phái.
Phật tử 1: Dạ vâng! Thầy cho mỗi người cái điệp
phái và ý nghĩa của tên pháp danh.
Trưởng
lão: Rồi bắt đầu bây
giờ đó Thầy sẽ cho con cái điệp phái lớn. Rồi sau đó mấy con về giữ gìn năm giới
được rồi đó, Thầy sẽ cho mấy con cái thẻ, phải không? Chứ bây giờ cho cái thẻ,
học trò Thầy bây giờ năm giới mà nó về nó ăn thịt chúng sanh, ăn cá, ăn thịt
thì thôi. Thầy cho kiểu này nó mang giấy nó nói tôi đệ tử của Thầy Thông Lạc
đây mà nó đụng đâu nó ăn đó. Thôi trời đất ơi! Đệ tử thầy Thông Lạc gì mà tạp
nhạp quá vậy, phải không? Cho nên vì vậy mà mấy con cố gắng. Bởi vì cái này đó,
làm cái giấy như vậy là cái khích lệ cho mấy con giữ gìn giới, chứ không phải
là Thầy làm khó mấy con đâu, các con hiểu không? Khi mấy con giữ được cái giới
như cái thẻ chứng minh của mấy con đó là coi như mấy con phải giữ giới, năm giới
cho rất kỹ mấy con. Bởi vì trong đó Thầy để thọ Tam Quy Ngũ Giới mà. Đệ tử của
Thầy đã thọ, đã chịu những cái này, đã chấp nhận những cái này rồi, cho nên
không còn vi phạm. Thì Thầy cho đó là Thầy khích lệ mấy con lắm đó, thấy không?
Mấy con ráng Thầy cho. Sau khi cho mấy con cái tờ điệp phái lớn, sau đó thì những
cái tên của mấy con Thầy ghi, Thầy sẽ làm cái giấy như cái giấy chứng minh, được
cán bọc nhựa đàng hoàng, có hình ảnh. Mấy con sẽ gửi hình ảnh Thầy dán, đóng dấu
đàng hoàng, đây là đệ tử của Thầy. Đó vậy đó mới được mấy con. Có gì không con?
Con ngồi đi con.
Phật tử 6: Dạ kính bạch Thầy! Con cũng bạn của
Dũng, con ở Thanh Hóa hôm nay có một người có nhân duyên với đoàn Hà Nội, hôm
nay chúng con đến để cầu pháp của Thầy (nghe không rõ) của Thầy, bởi vì chúng
con là người mới.
Trưởng
lão: Được rồi, Thầy
sẽ coi danh sách của mấy con ghi đó, Thầy sẽ cho cái pháp danh trên cái giấy
này. Rồi sau này mà Thầy thấy mấy con giữ gìn giới được, Thầy cho một cái thẻ,
coi như là đệ tử chính thức của Thầy rồi đó. Kì này đệ tử của Thầy mà phải giữ
gìn giới thì coi như là Thầy rất mừng. Khích lệ mấy con được cái thẻ như thế
này xứng đáng quá chừng rồi thì phải giữ chứ. Thôi bây giờ xong rồi mấy con, Thầy
về, mấy con nghỉ. Thầy xá mấy con mấy con. Thôi Thầy xá, Thầy chào mấy con. Đừng
có lạy Thầy, xá Thầy thôi. Rồi Thầy chào mấy con, thôi Thầy về. Thôi bây giờ Thầy
cảm ơn mấy con mấy con, Thầy nhận cái này mấy con.
Phật tử (đồng thanh): Chúng con kính
chào Thầy.
Phật tử 1: Danh sách này là từ đầu đấy ạ! Từ số
một, số hai, số ba đến cả bên này nữa ạ, ba mươi mốt người, còn đây là một số
cái (nghe không rõ).
Trưởng
lão: Có tiền đồ
không con?
Phật tử 1: Không có tiền đâu ạ, tiền con gửi
riêng cô.
Trưởng
lão: Cô Trang rồi phải
không? Đừng có lo! Rồi như vậy là thơ Thầy sẽ trả lại. Thầy cảm ơn mấy con!
Thôi Thầy ra mấy con, Thầy ra mấy con. Làm sao mấy con trở thành những cư sĩ,
tu sĩ của Thầy đi.
Phật tử: Dạ
vâng.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét