236-MỤC ĐÍCH TU HÀNH
(00:00) Trưởng
lão: Phải làm chủ bốn nỗi khổ này thì chúng ta mới thấy cuộc sống của chúng
ta có an vui. Chứ nếu mà không làm chủ cái này thì mấy con sẽ không an vui, cuộc
sống hằng ngày phải lo cơm ăn áo mặc. Cho nên mấy con thấy khi mình sinh ra cha
mẹ nuôi lớn khôn, cho mình ăn học. Mục đích cho mình ăn học để mình có nghề
nghiệp, tìm cái sống cho nó khoẻ hơn là cái người nông dân. Không khéo mấy con
sẽ đi cày ruộng, đi làm lụng quá vất vả, khổ hơn con trâu.
Cho nên vì
cuộc đời khổ mình mới tìm chân lý làm sao làm chủ được cuộc sống. Ví dụ như Thầy
bây giờ không cơm ăn áo mặc đi. Suốt ngày Thầy ngồi từ tháng này đến tháng khác
không đói khát chút nào cả, Thầy làm chủ được thân. Còn mấy con bây giờ cỡ bỏ
chừng tuần lễ mới cho ăn chắc run hết. Mấy con đâu có làm chủ được thân đâu.
Cái mục đích chúng ta làm sao làm chủ được. Mà chỉ có Phật giáo mới dạy chúng
ta cách thức làm chủ. Chúng ta tu cái gì mà cuối cùng chưa có người nào làm chủ
được. Tại sao? Đơn giản, quá đơn giản, giải thoát của đạo Phật đâu phải cầu kì,
một cái gì cao siêu. Nó rất là dễ dàng… (1:29-2:00: Không nghe được tiếng).
(02:00) Đạo
Phật có một số kinh sách Nguyên Thuỷ của nó. Còn kinh sách Đại Thừa là kinh
sách kiến giải. Cũng như Thầy tu một thời gian Thầy không làm chủ Thầy nghĩ ra
cái này cái kia, Thầy viết sách. Cái mục đích sai, thành ra kinh sách thật nhiều
chứ Phật dạy chúng ta rất đơn giản. Một câu ngắn gọn đủ chúng ta tu: "Có
Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh. Lậu hoặc đã sanh sẽ bị diệt".
Lậu hoặc là cái gì? Lậu hoặc là những sự buồn phiền đau khổ trong tâm của chúng
ta. Lậu hoặc là cái gì? Là thân chúng ta đau nhức chỗ này chỗ kia. Đó gọi là lậu
hoặc. Mà mình làm chủ được thân và tâm của mình thì đó là mình làm chủ chứ gì.
Con người chứ có cái gì đâu khó.
Sống tu theo
đạo Phật, viết ra cho nhiều để nói lên cái con đường của đạo Phật chứ gom lại
thì đạo Phật chỉ có một chút xíu mà thôi. Ngồi chơi thanh thản, ai có đánh chửi
mình đâu mà mình giận. Mà trong khi mình không buồn không giận thì đó là giải
thoát chứ còn cái gì nữa. Bây giờ thân tâm của mấy con không đói, không khát,
ăn cơm rồi, không buồn ngủ, không hôn trầm thùy miên, ngồi chơi có gì đâu. Đó
là giải thoát chứ còn cái gì giải thoát! Chứ phải chi giờ ai làm cho mình giận
hờn, buồn phiền, tức giận thì đó là không giải thoát. Còn bây giờ ngồi đây đói
bụng quá, mệt thì không giải thoát. Nó rõ ràng.
Mắc mớ gì mấy
con ngồi đây mà lo tập trung, gom để cho vào cái tâm bất động, để cho nó bất động.
Mấy con làm chi cho nó khổ cái thân vậy? Mà cuối cùng mấy con bị ức chế. Mấy
con hiểu một cách sai! Các con thấy rất rõ bình thường mà, con người giải thoát
thì mình cứ để nó tự nhiên giải thoát chứ tại sao mình gò bó nó vậy làm cho nó
khổ. Mấy con tìm pháp để mấy con làm ông Phật mà chính ông Phật ngay chỗ mà giải
thoát đó là Phật mà. Mấy con đừng có cầu mong là tôi phải có Tứ Thần Túc, có nhập
Thiền Định. Con cầu mong gì đó mà con không thích ở trong tâm thanh thản, an lạc,
vô sự. Cuộc sống của con bình như thế này thì cái đó nó sẽ có. Còn cứ suy nghĩ
mình tu thế này được hay không. Mà khi mà con nghĩ, con cầu mong cái này cái
kia thì không bao giờ con có được cái Thần lực của con. Nó đơn giản lắm.
(04:40) Đạo
Phật không phải là đạo để cho mấy con tu chơi. Mấy con nghiên cứu rất kĩ, quyết
định cuộc đời của mình. Mình bệnh đau cha mẹ thương mình cũng không chịu đau
thay bệnh cho mình được. Mình chết cũng không ai chết thay mình được. Mà mình
có làm chủ nó được hay không? Không làm chủ thì nó lôi mình đi.
Còn cái tâm
tham muốn, ham muốn cái này cái kia, vui chơi này kia thì đó là cái tạo thành
nghiệp tiếp tục tái sanh luân hồi. Vì ai cũng giống mình thì nó sẽ tái sanh
luân hồi làm con cái họ chứ sao. Người ta cũng như mình. Ai lại cũng muốn vui
chơi, ai cũng muốn giàu sang, ai cũng muốn tiền bạc nhiều. Mình vậy, thì người
ta cũng vậy nên tương đồng với nhau, thì nó tương ưng tái sanh luân hồi.
Còn mình phải
khác. Tôi không có ham muốn mấy thứ đó. Nó không giống thì không làm con ai được
hết. Ngày tôi ngồi tôi chơi, tôi thanh thản an lạc vô sự, không có một cái gì
mà cám dỗ tôi được, không có gì mà làm chướng ngại tâm tôi được thì tôi là một
người giải thoát. Tôi không tu gì hết, tôi làm con người giải thoát chứ không
phải tôi tu làm Phật. Các con thấy pháp của Phật quá đơn giản.
Trong khi Thầy
tạo một đời sống, tạo một lối sống, tạo một điều kiện thuận tiện cho mấy con sống
để mấy con ngồi chơi. Mấy con vô đây mấy con có lo cơm nước, lo ăn gì không?
Bây giờ Minh Đức nó hi sinh nó vô đây nó làm công việc để giúp cho mấy con có bữa
cơm ăn. Sau thời gian, mấy con tu xong rồi, bây giờ tôi ra nấu cơm, Minh Đức vô
tu đi, tôi giải thoát rồi, phải không? Mình thay phiên nhau mình tu mà, có gì
khó khăn đâu. Rồi một ngày nào đây mình chia việc, giờ Minh Đức nó lo cho tất cả
các huynh đệ với nhau, từ xa xôi đến đây, một ngày nào đó Thầy lôi nó vô khi mà
Thầy thấy cái nghiệp của nó đã trả hết cho huynh đệ. Nó còn nghiệp cho nên cái
tâm nguyện của nó, nó làm, nó thấy nó vui. Mà khi cái nghiệp của nó hết rồi thì
chừng đó cái tâm của nó, nó thích vô tu hơn là nó ngồi nó nấu cơm cho mấy con
ăn, thì có người khác thay thế nó. Lúc bấy giờ nó vô nó tu.
(07:00) Mục
đích của chúng ta tu là gì mấy con? Đẩy lui bệnh, đẩy lui những tâm niệm làm
cho chúng ta thương nhớ đau khổ. Đi tu, mấy con quyết tâm mà chọn lấy đi tu. Vô
đây quyết định. Thời gian cao nhất của nó là bảy năm. Thời gian trung bình của
nó là bảy tháng. Thời gian ngắn nhất của nó là bảy ngày. Mấy con thấy đạo Phật
đâu phải tu suốt đời hay nhiều đời nhiều kiếp đâu. Đừng có nghe ba cái ông Đại
Thừa nói tu nhiều đời nhiều kiếp rồi tu cầm chừng, tu chơi bởi vì tu nhiều đời
mà, cứ từ từ mà tu, không lật đật. Đó là một tư tưởng sai. Đạo Phật có quyết định,
có một ý chí mà đức Phật đã xác định được ở trên Tứ Niệm Xứ, "Bảy
năm bảy tháng bảy ngày", nhưng chúng ta gạt bỏ bảy năm, chúng ta chỉ
còn bảy tháng nữa thôi. Bởi vì chúng ta tu tập đúng pháp thì bảy tháng chúng ta
thành tựu chứ sao. Bảy tháng trên Tứ Niệm Xứ là chúng ta chứng đạo. Ngồi chơi
chứ chúng ta có gì đâu. Khi ngồi chơi mà tâm không phóng dật ra ngoài, không
nhìn cây nhìn cỏ, không nhìn người, không nghe, không nói chuyện người này người
kia, sống một mình thì tâm nó sẽ ở đâu? Nó sẽ quay vô cái thân của mấy con chứ ở
đâu. Tự nhiên nó ở trên thân, nó quán thân thì trong bảy ngày, cao lắm là bảy
tháng mấy con chứng đạo. Còn nếu mấy con có ý chí dũng mãnh hẳn hoi thì trong bảy
ngày, đâu phải lâu lắm. Bởi vì tại sao mà người ta tu bảy ngày? Là tại vì người
ta bỏ hết rồi, người ta không còn có nhớ nghĩ gia đình, cha mẹ, anh em, chị em,
ruột thịt, con cái, tất cả người ta buông xuống hết người ta không còn nhớ nữa.
Người ta biết rất rõ, đó là ái kiết sử, đó là nhân quả gặp nhau để vay trả chứ
đâu phải là cha mẹ anh em gì, đòi nợ với nhau.
Nếu mấy con
sanh lên với cha với mẹ của mình mà có hiếu thì mấy con nợ ông bà đó. Còn nếu mấy
con sanh lên làm đứa con ăn chơi, phá đám, không học hành, đó là ông bà đó nợ
con. Có vậy thôi. Nó làm cho đừng vừa lòng mình, mình buồn phiền đứa con của
mình. Đó là vay nợ của nhân quả chứ không có cái gì đâu. Cho nên khi người tu
biết rõ là không có gì, mình phải ngồi đây thì người ta vô tu người ta sẽ thấy
được. Chứ không phải là bây giờ chúng ta ở trên thân quán thân rồi chúng ta cố
gắng tập trung trên thân quán thân là chúng ta bị ức chế. Chúng ta biết pháp,
chúng ta ngồi chơi mà tâm chúng ta nó không có ham thích ở bên ngoài, nó không
có nhìn nghe nói, không có ham ra ngoài nói chuyện thì nó sẽ quay vào thân nó
chứ đâu, nó ở trên thân nó. Tự nhiên ở trên thân chứ chúng ta không bắt ép nó
chỗ nào. Đó là nó có bảy ngày nó chứng đạo đó. Còn mấy con tu sai là mấy con sẽ
trật hoài không được gì hết. Cứ bắt ép nó phải trụ chỗ này, phải tập chỗ kia,
phải có pháp, rồi đi kinh hành này kia. Thầy đã nói khi nào mình buồn ngủ mà giờ
của mình tu còn thì mình đi kinh hành. Nó không buồn ngủ thì thôi. Có ai bắt buộc
mình đâu, các con thấy không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét