237-PHẢI CÓ LẬP TRƯỜNG VỮNG VÀNG
(10:40) Mà
các con phải có lập trường cho vững, mình đến đây không phải tu chơi. Không phải
đến đây để mình thăm quan hoặc đến đây để cho mình tập thử coi được thì mình tu
không được thì thôi. Không phải! Đạo Phật không có chuyện mà chơi đó đâu. Chẳng
hạn bây giờ cái mục đích các con vô trường học, từ lớp nhỏ đến lớp lớn; mục
đích các con phải đỗ tiến sĩ thì mấy con phải có ý chí, có lập trường rất vững,
phải đỗ tiến sĩ. Dù hoàn cảnh gia đình của mình có thay đổi điều này thế kia
nhưng không bỏ học, đạt được cuối cùng. Đó là lập trường vững. Còn lập trường
không vững á, bây giờ gia đình khi đó khá giả cho các con đi học. Đến khi mà
gia đình nghèo khổ không có đủ tiền cho các con đi học thì các con sẽ nghĩ thôi
đi ra làm công nhân hoặc làm cái gì đó. Đó là lập trường không vững cho nên mấy
con học cũng không tới đâu hết. Còn người ta vững, người ta đạt được mục đích của
người ta. Hoàn cảnh nó có khó khăn người ta vẫn sẽ đạt được. Đó là trong sự tu
giống như sự học. Mà sự học, nó thuộc về đời sống, còn tu nó thuộc về làm chủ
được những sự đau khổ của chúng ta. Nó quý hơn gấp trăm ngàn lần.
(11:52) Mục
đích của mấy con vô đây tu là đuổi bệnh, là làm chủ tâm. Mà đến đây tu rồi
á, "ôi bữa nay sao nhức vai, nhức chân, đau đầu, thôi mình xin Thầy
đi ra uống thuốc, chữa bệnh…". Khi mà mình lập trường vững rồi đến
đây chết bỏ chứ không đi. Ở đây có pháp để đuổi bệnh chứ không phải đến đây để
mà tu chơi. Cho nên mấy con đến đây mà xin đi uống thuốc, đi chữa bệnh.
Bệnh đau chết
thì chôn, ở đây cho đạt mục đích… Ai trên đời này sanh ra mà không chết, sao lại
sợ bệnh? Có người nào không chết đâu. Các con cứ ra đồng mả, có người nào mà sống
hai ba ngàn năm chưa? Chưa. Cao lắm là trăm tuổi, trăm mười tuổi, trăm hai mươi
tuổi là hết sức. Sống như ông A Nan một trăm hai mươi tuổi. Hạng người như vậy
đó bao nhiêu người? Hạng mà sống dai vậy bao nhiêu người? Sáu bảy chục tuổi,
tám chục tuổi chết hết rồi. Mấy con thấy cái thân nó vô thường. Ai khỏi chết mà
sợ. Giờ tuổi như mấy con còn trẻ vậy, đau nằm đó chết bỏ coi thử cái đau có chết
không. Còn đi bác sĩ uống thì mạnh, vài ba bữa nó nằm nữa. Chứ bác sĩ trị hết bệnh
cho mấy con luôn à? Nhưng mà pháp của Phật dạy thân của các con sẽ không bệnh.
Từ khi Thầy
tu tới giờ rồi, bốn năm chục năm, không bao giờ Thầy uống một viên thuốc. Đâu
phải thân Thầy bằng sắt, bằng đá sao, cũng như mấy con vậy thôi. Nhưng mà bệnh
đau nó dám bén mảng không? Thầy chỉ đuổi, hoàn toàn đuổi nó chạy mất. Cho nên
vì vậy mà người ta biết người ta làm chủ được cái thân, làm chủ được cái bệnh.
Chứ đến đây để tu học làm chủ cái bệnh mà mỗi lần bệnh đến lại chạy trốn, nói
tu chưa đủ. Chính đối tượng là bệnh đau đó giúp chúng ta ôm chặt pháp mà vượt
qua để làm chủ nó. Thế mà chúng ta ớn, chúng ta lo lắng này kia. Đó thực ra là
lập trường của mấy con không vững, cho nên ôm pháp không chặt chứ không có gì hết.
Cho nên đến đây tu nhất định chết bỏ. Đã quyết định tu làm chủ sanh, già, bệnh,
chết, làm chủ bệnh, vậy mà có bệnh đi uống thuốc làm gì?
(14:40) Các
con biết mình sanh ra là trong nhân quả. Nhân quả nó chưa chết, giờ mấy con có
cột dây thắt cổ cũng có người chạy lại kịp lúc lôi xuống, mấy con cũng còn thở.
Còn bây giờ nó tới giờ chết rồi, có ai cứu thì mấy con cũng chết à. Hay lắm! Mỗi
con người có quy luật của nhân quả, khi sanh ra nó theo quy luật đó. Chúng ta
do nhân quả mà sanh, cho nên chúng ta nằm trong quy luật của nhân quả. Nghiệp
chúng ta tiếp tục tương ưng tái sanh, luôn luôn trên nhân quả. Chẳng hạn như hồi
nào giờ Thầy nghiệp như thế nào, không phải là nhân quả sao? Thầy mở lời nói Thầy
chửi người ta, đó là nghiệp ác. Nhân chửi người ta là nhân ác chứ sao. Mai mốt
có người chửi lại mình thì đó là quả chứ gì, các con thấy không? Hay là họ đánh
mình thì đó là quả chứ có gì đâu. Nhân quả mà. Hành động cú đầu người ta là
nhân. Mai mốt trả quả thì người ta cũng cú đầu mình lại chứ sao. Đó là quả,
nhân quả mà, các con thấy nhân quả có chạy đâu trốn khỏi nó. Mình tạo nhân nào
thì phải trả quả nấy. Cho nên đi, đứng, nằm, ngồi của mình đều tạo nhân quả.
Các con đi mà các con không có chú ý dưới bàn chân thì các con sẽ đạp những
loài vật nhỏ nhất như kiến, những loài dưới chân sẽ bị chết đi. Vì thân chúng
ta có trọng lượng quá nặng nên nó chết đi, chết đi trong cái vô tình của mấy
con. Mấy con khỏi phải trả cái vô tình sao? Đi đường xe cán mấy con, người ta
vô tình chứ người ta muốn cán mấy con sao, phải không mấy con? Tai nạn giao
thông đâu phải là muốn à? Đâu có ai muốn điều đó đâu, nhưng mà vô tình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét