239-LẤY PHÁP PHẬT ĐỂ TRỊ BỆNH
(22:45) Còn
riêng Chơn Thành thì con tu theo Thầy thấy con gặp cái chướng ngại của thân, tức
là thân bệnh. Đó là con mắt: “Cho mày đui chứ ở đấy mà tao sợ”.
Hàng ngày thấy đối tượng con mắt mờ: "Con mắt phải sáng suốt. Thầy
bây giờ tám mươi mấy tuổi rồi con mắt Thầy sáng như sao băng. Còn mày tại sao
bây giờ lại mờ mờ"?
Pháp tác ý của
con sẽ dẫn con mắt phục hồi, sáng suốt. Chứ đâu phải sợ mà đi bác sĩ rồi mua
thuốc để nhỏ. Càng mua thuốc nhỏ, càng mờ con mắt. Nó làm cho mình thiếu nghị lực,
thiếu ý chí, đầu hàng trước nghiệp của mình rồi, không chuyển nghiệp mà đầu
hàng. Con thấy con yếu đuối ở cái chỗ đó. Thuốc hay lắm sao? Cho nên chẳng cần
mua thuốc nào hết. Chỉ lấy pháp Phật làm thuốc để đối trị những bệnh trên thân
của chúng ta. "Con mắt phải sáng suốt. Ở đây không phải là chỗ mờ
mịt như ngoài đời. Thân này phải khỏe mạnh, không đau ốm, con mắt phải sáng suốt".
Cứ như vậy tác ý, nó càng đau chỗ nào thì tác ý ngay chỗ đó, không sợ gì hết. Ý
thức lực mà, cái lực của ý thức sẽ phục hồi cơ thể của chúng ta. Đâu phải đức
Phật nói chơi đâu. Đâu lý đức Phật nói dối, dạy chúng ta dối sao? Thầy làm được!
Mình không làm được là tại vì mình thiếu ý chí, mình thiếu bền chí để rèn luyện
câu tác ý. Đức Phật đã nói: "Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ
không sanh, lậu hoặc đã sanh sẽ bị diệt". Bây giờ nó đã sanh, nó làm
con mắt mình mờ thì đó là lậu hoặc, thì tác ý sẽ diệt nó đi chứ. Tại sao lại
không tin Phật? Trên đời chúng ta có hai ba ông Phật hả? Ông đã làm chủ được
sanh, già, bệnh, chết rồi thì mình theo pháp của ông để mà làm chủ như ông chứ.
Tại sao lại tác ý vài ba câu rồi bắt đầu lười biếng? Ngày nay không hết thì
ngày mai, tháng này không hết thì tháng sau phải hết chứ, làm gì không hết. Nó
còn có những điều kiện để rèn luyện nghị lực của ý thức. Càng tác ý thì cái lực
của ý thức càng lớn, càng mạnh lên. Còn bây giờ gặp chướng ngại thì thôi. Như vậy
là trong khi tu, mình chưa có rèn luyện đủ lực của ý thức nên đuổi nó chưa đi
thôi. Cho nên nhờ đối tượng hiện ra để cho mình dùng nó rèn luyện phương pháp
tác ý của mình trở thành ý thức lực. Nếu mình tác ý như vậy mà đuổi đi thì nó
phải có cái lực. Không có cái lực phục hồi cơ thể như vậy thì làm sao hết bệnh.
Chứ mình có uống viên thuốc nào đâu! Thầy nói mấy con thấy chưa? Pháp của Phật
như vậy mà mình dao động tâm một chút thì mình mất pháp, coi như mình ném pháp,
mình bỏ, mình chạy theo pháp thế gian, chạy theo thuốc thế gian. Đó là pháp thế
gian chứ đâu phải Pháp Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét