238-TRƯỚC KHI ĐI TU PHẢI GIẢI QUYẾT NHÂN QUẢ GIA ĐÌNH
(16:28) Tất
cả những sự tu tập của chúng ta đơn giản như vậy. Cho nên mục đích mấy con đến
đây là tu tập. Mà quyết tâm tu thì lập trường cho vững, đừng có dao động, đừng
có nghĩ ngợi gì. Trước khi đi là phải bàn bạc cho gia đình biết, cha mẹ mình biết.
Nếu mà mấy con lập gia đình, bàn bạc với vợ con đi. Mục đích của mình như thế
nào nói cho họ biết, nói cho họ rành, để cho họ hiểu.
Họ cản trở
không cho đi thì mình đặt ra những điều kiện, đặt ra câu hỏi. Họ trả lời được
thì mình sẽ ở nhà. Mà trả lời không được thì mình sẽ đi. Thí dụ như: "Bây
giờ con đang nhức đầu nè, cha mẹ đau thế giùm cái nhức đầu cho con đi thì con sẽ
ở nhà, con không đi. Bởi vì con đau nhức đầu mà con đến đó để con học làm chủ
cái không nhức đầu của con, cái thân con không đau. Tại sao cha mẹ lại không
cho? Cũng như bây giờ con là người không có biết chữ, con muốn đến trường để học
biết chữ, mà cha mẹ không cho vậy cha mẹ suốt cuộc đời đọc chữ cho con đi".
Đâu có cái chuyện đó. "Hay là cha mẹ đi học để cho con biết chữ
đi". Đâu có bao giờ có chuyện đó đâu. Ai học người nấy biết chứ. "Bây
giờ cha mẹ sanh con ra mà con của cha mẹ không biết mặt chữ, thua cái thằng nhỏ
ngoài kia thì con có nhục không, gia đình mình có tệ không? Đó là danh dự của
cuộc sống thôi. Còn này là làm chủ được bản thân mà tại sao cha mẹ không cho
con đi. Con đi đâu phải con đi ăn trộm, ăn cắp làm xấu hổ cho gia đình. Mà
chính con đi để mà làm chủ được nỗi khổ của thân con. Làm người đã có thân ai lại
không bệnh đau, không bệnh này thì cũng là bệnh khác. Mà có sức làm chủ nó, vậy
mà sao cha mẹ không cho con tu học những cái đó để đem lại sự bình an cho chính
bản thân con. Rồi cha mẹ trả lời đi". Làm sao cấm cản mấy con được!
Mấy con ở Việt
Nam đi học ở ngoại quốc, ở nước khác mà cha mẹ vui lòng cho đi. Cho đi như thế
nào? Là vì danh dự mình có đứa con được đi ra ngoại quốc học tiến sĩ hay bác
sĩ…, tu nghiệp để trở thành một người chuyên môn trên nghề nghiệp đó. Cha mẹ
hãnh diện với bà con, với anh chị em trong xóm, trong làng khi có một thằng con
học như vậy. Còn bây giờ có một người con làm chủ sanh già bệnh chết còn hãnh
diện hơn nữa. Tại sao cha mẹ không cho? Ở trong làng xã chúng ta, có người nào
làm chủ sanh già bệnh chết chưa? Chưa mà. Gia đình mình lại có đứa con làm chủ
được, không phải hãnh diện sao! Mà tu đâu phải chuyện khó. Ngồi chơi chứ có phải
làm cái gì nặng nhọc đâu. Đâu phải vô đây mà cày ruộng, cuốc đất nặng nhọc?
(19:45) Cho
nên khi đi tu rồi thì mấy con phải lập lập trường cho vững. Trước khi đi tu phải
giải quyết gia đình, cha mẹ thông suốt hết. Họ chấp nhận cho đi thì đi. Mà chưa
thông suốt nhất định chưa đi. Chưa đi thì mình tìm cách để thuyết phục chứ
không phải đầu hàng. Không phải không cho đi rồi bỏ cuộc. Lập trường mà bỏ cuộc,
lập trường gặp khó khăn, gặp cản trở mà bỏ thì người đó không có ý chí, lập trường
không vững. Còn mình không bỏ cuộc, nhất định phải vượt qua những khó khăn. Bất
cứ một cái gì cản trở là mình vượt qua hết. Con người của mình phải có lập trường
rất vững vàng, ý chí rất dũng mãnh. Chứ không phải hèn nhát, gặp khó khăn mà
chùn bước thì không làm nên một sự nghiệp gì cả. Gặp một chút ít thì dao động
tâm. Những hạng người như vậy là hạng người yếu đuối, hạng người hèn nhát,
không xứng đáng là đệ tử của Phật. Khi đức Phật muốn đi tu, vua cha đâu phải
không cấm, không cản. Mà đức Phật đã quyết rồi thì không có ai cản được. Đi là
đi! Đó là lập trường vững, dũng mãnh, ý chí. Vợ rồi con mới sanh ra có chút xíu
vẫn bỏ đi như thường. Sanh tử trước mắt, sự đau khổ trước mắt mà không lo, ở
đây lo cho vợ con. Mà vợ con khi đó giàu có chứ có phải đói khát sao. Cho nên đức
Phật bỏ đi là đúng. Còn chúng ta có vợ con đang nghèo đói, không cơm ăn áo mặc
mà bỏ vợ con đi là thiếu đạo đức! Còn đức Phật bỏ đi như vậy là đúng. Có bao giờ
mà vợ con của đức Phật đói khát đâu. Con vua cháu Chúa mà, sao mà đói được. Cho
nên đức Phật bỏ đi là đúng. Mấy con thấy không?
(21:32) Hôm
nay gặp Thầy để cho mấy con thấy con đường của mấy con có phải là người thanh
niên có ý chí, dũng cảm hay là loại hèn nhát, đụng đâu dao động đó. Vô tu chơi
chơi, thấy không được thì bỏ cuộc. Vậy từ ngoài đó đi vô đây, tốn tiền bao
nhiêu để bây giờ đi ra làm gì đây? Làm hao tiền tốn của cha mẹ, người khác.
Mình phải làm sao cho xứng đáng chứ? Sao mình đi tiêu phí tiền của kẻ khác,
trong khi mình chẳng làm được cái gì? Đời chẳng ra đời, đạo chẳng ra đạo. Tu phải
ra người tu chứ, đâu phải làm chuyện trẻ con mới lớn lên sao! Tuổi mấy con đâu
phải là tuổi không hiểu đời. Biết đời khổ mới đi tu chứ.
Làm cái gì
cũng phải lập trường cho vững. Chứ không khéo thành những kẻ hèn nhát, trong xã
hội của chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét