242-CÒN THỜI KHÓA LÀ VÌ TÂM CHƯA BẤT ĐỘNG HOÀN TOÀN
(37:40) Thầy
Chơn Thành: Vậy còn thời gian có quan trọng lắm không? Trong mỗi thời
tu tập, trong bốn cái oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi. Có cần nương vào thời khóa,
bây giờ trong một thời là ba giờ, chia nhỏ thời gian ra và kéo dài thời gian,
ví dụ trong ba giờ. Trước đây con tu là ba giờ một thời tu thì chia nhỏ nó ra
ba giờ mỗi thời một giờ. Nhưng nay con không cần dùng đến ba giờ mà con chỉ cần
mười lăm phút. Giữa mười lăm phút và một giờ thì có ảnh hưởng gì trong quá
trình tu tập không?
Trưởng
lão: Không cần thời
khóa nào hết, bởi vì mình tu tới giai đoạn tâm bất động; chứ còn thời khóa là
nương vào pháp để tu, tức là còn nương vào pháp. Cho nên mình tu một giờ, hai
giờ, hoặc ba giờ, bốn giờ. Bây giờ buổi sáng tu bốn giờ, buổi chiều tu bốn giờ,
buổi khuya tu bốn giờ, thí dụ vậy. Rồi tăng dần lên cho tới sáu giờ, sáu giờ
thì coi như là không còn giờ, cho nên vì vậy buông luôn không có thời khóa, tức
là tu luôn suốt ngày đêm hai mươi bốn tiếng đồng hồ, có phải không?
Còn bây giờ,
con còn ở trong thời khóa, bốn giờ hay ba giờ trong một buổi rồi nghỉ. Thế là
còn thời khóa, còn cái này không. Tu cái này có gì đâu, lúc nào cũng ngồi nghỉ,
ngồi chơi. Có buồn ngủ thì khi ngồi mình chỉ cần tác ý nó cũng hết. Người mà tỉnh
táo thì họ ngồi không buồn ngủ. Còn người buồn ngủ mà đi kinh hành là còn niệm
si chưa có xả, chưa có xả tham, sân, si hết. Vì vậy phải đi kinh hành chứ không
đi kinh hành thì nó không bao giờ hết cái si đâu, ngồi nó buồn ngủ. Vì vậy, người
tỉnh táo hẳn hòi hoàn toàn thì họ không còn thời khoá. Còn si, còn hôn trầm
thùy, miên thì còn thời khóa. Chứ con bỏ thời khóa thì lúc nào nó cũng có thể
ngủ được mấy con. Bởi vì giờ nào mình cũng tu nhưng sức của mình, sự tỉnh của
mình chưa đủ mức thì cái si sẽ đánh mình, giờ nào cũng gục được. Cho nên mình
phân thời khóa cho mình đi kinh hành phá nó, hết giờ mình nghỉ. Chứ không khéo
mình tu luôn cũng được. Hiện giờ căn cứ vào chỗ hôn trầm thùy miên của các con
mà người ta mới phân ra giờ giấc, thời khóa. Còn khi mấy con hết hôn trầm thùy
miên rồi thì người ta không cần phân chia thời giờ nữa, các con hiểu chưa?
(40:35) Thầy
Chơn Thành: Thưa Thầy, theo con, qua sự trình bày cũng như trong các
buổi học, những điều Thầy đã dạy, con thấy trong cái giai đoạn hiện tại mà nói
thì hầu như chưa ai đạt được đến đây cả, con nghĩ thế. Bởi vì vẫn còn trong thời
khóa, vẫn còn phải tác ý, tức là vẫn còn phải dựa vào các pháp chứ chưa ai mà
không dùng pháp để mà buông xả hết. Chưa ai không có pháp mà buông xả được
tham, sân, si, mạn, nghi, thất kiết sử cũng như là ngũ triền cái. Chưa ai làm
được việc đó. Chính vì việc đó mà con nghĩ là nó rất khó.
Bởi vì qua
thời gian, thực tế mà nói, con so với một số người thì con cũng vững, và cũng ở
đây lâu nhất, mười bốn năm. ("Lão làng"- giọng Trưởng lão) Ở
đây để mà diệt được ví dụ như ly gia, cắt ái thì con cảm nhận rằng đối với con
không có gì vướng bận,. ("Là được"- giọng Trưởng lão),
không có gì thương nhớ. Con nói chuyện tiền bạc này khác đối với con không có
nghĩa lý gì hết. *("Con xả được rồi đó "- giọng Trưởng lão*). Cái
đó là cái xả được nhưng còn những cái xả như Thầy nói, là những cái vi tế, thì
nó rất khó. Nếu như Thầy không nói "khi nó đau không cần tác ý, nương vào
chỗ đau đó là tác ý rồi" thì không ai hiểu cái đó để mà tu. Cho nên pháp của
Phật rất khó chứ không phải Thầy dạy là được. Thực tế, hành được nó là cả một vấn
đề cực kỳ khó khăn.
Trưởng
lão: Không phải đâu
mấy con. Bây giờ thí dụ đầu mấy con nhức này, mấy con chưa có biết tu cho nên
vì vậy mà nó sẽ tác ý ngay cái chỗ đau. Vậy thì bây giờ tôi tác ý cách khác chứ.
Tôi đâu có điên gì để tác ý cái nhức đầu: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Nhức đầu kệ nó, đừng có lo", cái tâm mà nó tác ý
nhức đầu nó bị cái kia đánh đi đi, nó phải tác ý chỗ bất động, thanh thản. Nó
có cái pháp dẫn nó đi ra chỗ khác."Ý làm chủ, ý tạo tác. Ý dẫn đầu các
pháp" mà. Bây giờ nó dẫn vô chỗ đau phải không? Tự nó dẫn vô chỗ
đau, nó biết đau tức là nó tác ý ngay chỗ đau. Có phải ý của chúng ta nó khôn
không? Khi nó dẫn vô, "Bây giờ mày không có được dẫn vô chỗ đau nữa nha.
Tao tác ý tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đi ra". Là nó ra đó mấy
con, có phải không, con thấy không? Tức là kiểu cách của đức Phật dạy chúng ta
dùng ý thức để làm chủ chứ bây giờ ý thức chúng ta nó luôn luôn nó dẫn vô chỗ
khổ đau.
Người ta chửi
mình thì ý của mình sao, nó dẫn vô chỗ giận đó, có đúng không? Mà mình biết
cách thì mình dẫn nó ra. “Nhân quả. Nếu mà không có nhân quả làm sao
người ta chửi mày. Đi ra, không có giận". Đó, thì mình dẫn nó ra,
chứ không để cho nó sập ở trỏng.
(44:15) Thầy
Chơn Thành: Bạch Thầy, tất cả các pháp, duy nhất chỉ có câu tác
ý "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Dù buồn ngủ,
đau nhức hay tất cả các pháp ác như thế nào thì đều dùng pháp đó. Qua cái này.
Con thấy câu này rõ ràng là hiệu nghiệm thật chứ không phải nó không hiệu nghiệm.
Thí dụ bây giờ đang loạn tưởng, "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự" thì lập tức nó không có trạng thái loạn tưởng nữa, mà nó
quay trở lại nó biết cái bất động. Nhưng mà cái để nó lôi mình đi đấy thì theo
con nghĩ chính là thiếu tỉnh giác.
Trưởng
lão: Đương nhiên
mình thiếu tỉnh giác nên nó dẫn mình cứ đau hoài mà mình quên tác ý cho nó ra.
Đó là mình thiếu tỉnh giác. Nó đang mê đó mấy con, thiếu tỉnh giác. Cho nên ở
đây cần phải tập tỉnh giác. Mà tập tỉnh giác thì có gì. Bây giờ nó đang quên
thì nó tập trung vô. Một lúc nó nhớ ra là tác ý liền. Phòng ngừa là tập tỉnh
giác. Tác ý ra là tập tỉnh, chứ có gì đâu.
(45:25) Thầy
Chơn Thành: Bạch Thầy là bây giờ trong bốn oai nghi đối với như chúng
con thì cũng không cần dùng đến pháp nữa?
Trưởng
lão: Đâu có gì đâu.
Bây giờ trong thời gian mấy con tu, các pháp mà Thầy dạy mấy con tu là cách thức
để cho người cư sĩ người ta thọ Bát Quan Trai làm quen với pháp thôi. Nhưng sau
khi vào tu rồi thì nhất định ôm một pháp đi vào. Chân lý của đạo Phật là giữ
gìn và bảo vệ nó bằng pháp Như Lý Tác Ý. Cho nên ở đây mấy con tu như thế kia
cho nó quen với cách thức nhiếp tâm trong hơi thở, dùng Định Niệm Hơi Thở…;
nhưng mà sau khi vào đây rồi thì một pháp chứ không có ôm nhiều thứ nữa. Rồi,
chỉ có một pháp thôi, các con thấy không? Các pháp kia mấy con nghiên cứu hết để
mấy con biết đường đi nước bước của Phật pháp như vậy. Khi còn ở trong gia
đình, không có được thân cận một vị thiện hữu trí thức hướng dẫn thì không được
tu chuyên một pháp nào, mà phải tu nhiều pháp. Vì tu chuyên là ức chế. Còn khi
vào với vị Thầy, người ta cho mình tu chuyên một pháp thôi. Pháp đó người ta biết,
tại sao khi mà Thầy hỏi thì Thầy chỉ cho người này tu Định Niệm Hơi Thở mà người
kia không được tu, các con thấy chưa? Người đó hồi nào tới giờ chưa có tu gì hết,
chỉ thọ Bát Quan Trai thôi, trong cái tập thể của người ta, ở quê đâu vô đây Thầy
dạy "Giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Thầy
biết họ thuần tới chỗ nào rồi. Họ buông xả rồi thì Thầy dạy ngay liền.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét