243-PHẬT TỬ TÂM HUỆ VẤN ĐẠO
Phật tử
Tâm Huệ: Thưa Thầy,
qua những trao đổi của Thầy Chơn Thành vừa rồi, con hiểu pháp Như Lý Tác Ý là
ngày xưa, hồi lúc đầu, chúng con tác ý, nó có lòng tin vào Phật pháp, có lòng
tin vào pháp Như Lý Tác Ý nên nó có hiệu quả (“Đúng rồi” - giọng Trưởng
lão). Và sau này, càng về sau, chúng con tác ý mà nó không hiệu quả thì thứ
nhất là có thể do lòng tin bị lung lay, thứ hai có thể là do chúng con thiếu
nhiệt tâm.
Trưởng
lão: Đúng rồi, nhiệt
tâm thiếu, rồi lòng tin nó thiếu, nó mất đi hoài. Tín Lực là hàng đầu mà con.
Cho nên hồi đầu Tín Lực mình còn mạnh lắm. Do đó mình tác ý thấy nó hiệu quả lắm.
Sau đó lần lượt mình tu lâu rồi, mấy con nghĩ mình tu nó phải có kết quả này, kết
quả kia, mình nghĩ cái cao siêu quá đi, mình chưa có bay được, chưa có phóng
hào quang. Mình nghĩ cao siêu quá mà bây giờ thấy vậy cho nên lòng tin của mình
nó giảm. Cho nên bây giờ mình tác ý nó không hiệu quả bằng lúc đầu, tức là Tín
Lực nó yếu. Con nói đúng đó! Tín Lực là hàng đầu mà. Ngũ Lực của Phật thì Tín Lực
là hàng đầu.
Phật tử
Tâm Huệ: Ngoài ra,
con có trao đổi với chị Từ Hạnh, hôm nay con chợt nhận ra rằng là khi mà mình
thường xuyên tác ý tỉnh giác trước mọi hành động và mình có thêm Chánh Kiến thì
đến lúc nào đấy cái si nó tự bị phá, không có khó khăn, không có mệt nhọc.
Trưởng
lão: Đúng vậy đó
con. Nó tỉnh rồi thì cái si nó phá. Si nó làm cho mình mê mờ, si nó làm cho
mình u tối. Mình tỉnh rồi thì nó bị phá. Thí dụ như con nhặt rau này, con nấu
cơm này, con nhắc "Nhặt rau tôi biết tôi nhặt rau". Con
nhắc vậy nó cứ tỉnh trên chỗ đó, nó nhớ nhặt rau vậy thôi chứ nó không có nhớ
chuyện khác, tức là tập tỉnh đó. Con đi con nhắc "Tôi đi tôi biết
tôi đi" con bước đi con biết con bước đi cũng là tập tỉnh đó con,
tỉnh giác mà. Thân Hành Niệm là pháp môn tập tỉnh giác đó.
Phật tử
Tâm Huệ: Nó bị phá
lúc nào không biết ạ?
Trưởng
lão: Không biết. Nó
tỉnh giác là nó quen với sức tỉnh. Cho nên những pháp đó tập, mình tỉnh hết. Mà
càng tỉnh chừng nào lại càng tốt chừng nấy. Nó tỉnh nó không mê con, cho nên
tham, sân, si đánh vô không được. Nó gặp sức tỉnh của mình, nó bị sức tỉnh của
mình đẩy ra hết. Tại vì mình mê nó mới vô được. Có vậy thôi! Nó trang bị cho
mình đủ pháp.
Tu sĩ
Nguyên Tánh: Như vậy
tức là người bình thường họ không biết pháp nhưng họ vẫn tự tác ý đó, nhưng mà
lại tác ý theo nghiệp, tự động theo vô minh.
Trưởng
lão: Đúng vậy đó.
Phật tử
Tâm Huệ: Thưa Thầy,
con có viết bức thư đây, nhưng mà cho con xin hỏi luôn, như Thầy có dạy thì những
người có căn cơ cao và những người thông minh là do nhiều đời trước họ đã huân
tập, học tập và rèn luyện. Như chúng con căn cơ thấp thì chúng con phải nỗ lực
tu tập nhiều hơn cũng sẽ đạt được như người ta.
Trưởng
lão: Cũng y vậy con.
Thay vì đời trước người ta đã có tu tập phương pháp tỉnh giác rồi cho nên bây
giờ người ta ngồi từ một phút, hai phút người ta rất tỉnh còn mình ngồi lại có
niệm này, niệm kia, không có tỉnh tức là mình chưa có tu tập. Bây giờ mình nỗ lực
mình tu tập thì mình sẽ bằng họ, không thua họ đâu, trong đời nay thôi.
Phật tử
Tâm Huệ: Con hiểu là
ví dụ như con đã nghe hết đĩa “Chánh Kiến” mà Thầy giảng dạy
trước đó. Nếu mà con học đầy đủ và thông suốt Chánh Kiến đó thì sau đấy với sự
hướng dẫn của Thầy, thì lâu nhất là bảy năm và nhanh nhất là bảy ngày hoặc bảy
tháng, như chúng con thì con nghĩ phải bảy tháng, hoặc có thể ba bốn năm, chắc
chắn là chứng đạo dưới sự hướng dẫn của Thầy.
(1:05:30) Trưởng
lão: Đúng vậy đó con. Khi mình hiểu biết, từ tri kiến mình hiểu biết rồi
thì mình sẽ không tu tập theo kiến giải của mình. Mình sẽ đạt được nó nhanh, thời
gian nó sẽ ngắn lại. Có vậy thôi, không có gì hết! Thầy mong những lớp học mở
ra, những lớp tu có thường xuyên, có những ban giảng huấn trực tiếp dạy từ lớp
thấp đến lớp cao thì mấy co(47:55) Thầy Chơn Thành: Bạch Thầy
con muốn hỏi chỗ này. Bây giờ trạng thái của con là như thế. Thí dụ như con mắt
này bình thường nhìn ra, nếu con che bên
này thì hoàn toàn bên kia nó như là đeo cái mạng, (“nó bị lanh” - giọng
Trưởng lão), tức là hoàn toàn nó đen kịt. Nó vẫn nhìn thấy những hình ảnh
nhưng mà nó không rõ thôi. Còn bên này nếu con để nó thế này thì nhìn thấy bình
thường. (“Thì đó là một con mắt bình thường, một con mắt đang yếu, đó
là con thấy mà yếu thôi” - giọng Trưởng lão). Bên này nó đen kịt như là đeo
cái mạng. Đó là những cái mà con thấy nó. Thế con mới nói là mình cùng lắm là đến
như ông A na luật thôi chứ không có đi đến đâu cả. Chính vì lẽ đó con mới nói
tình hình như thế mới mua thuốc về. Cách đây một tháng rưỡi rồi, nếu mà con mà
không vững vàng thì đến ngày hôm nay chắc
cũng phải đi bệnh viện rồi, chứ không thể để tới một tháng rưỡi (“Đui
hai mắt luôn rồi” - giọng Trưởng lão).
Trưởng
lão: Bởi vì nói
chung là có pháp chứ nếu mà không pháp, tinh thần mà yếu đuối, không có đi trị,
kể như con còn sự yếu đuối như ngoài đời thì hai con mắt nó đã mù rồi chứ không
phải là một con. Cho nên vì vậy có pháp nó cũng đỡ nhưng mà còn yếu, nó còn tác
ý vô con mắt này, che con mắt này thấy con mắt còn lại như đám mây mù thì đó là
con còn tác ý chỗ đám mây mù của con. Đừng có thèm tác ý nó, đừng có hữu ý
nó. "Tao biết. Hai con mắt này phải sáng n sẽ không mất thời
giờ. Còn để mấy con tu năm mười ngày, nửa tháng mới gặp Thầy một lần, nhiều khi
nó phí thì giờ. Chứ còn nếu mà có kèm thì nó không phí thì giờ đâu.
Thật ra Thầy
ước ao là ban giảng huấn của Thầy có một số người tu đạt được, cộng với Thầy. Bởi
vì đạo Phật có tám lớp mà được tám người đứng lớp thì Thầy sẽ rất khỏe. Thầy mở
trường lớp Thầy dạy mấy con thì mấy con đỡ mất thì giờ. Mà quý thầy sẽ đào tạo
được một số người tu được giải thoát. Đơn giản lắm mấy con! Thầy nói vậy chứ
còn qua sự tu tập thì mình phải có sự rèn luyện mình mới có tỉnh giác, mới có tỉnh
táo. Chứ còn mình không tập thì không tỉnh táo được đâu.
Phật tử
Tâm Huệ: Con nói điều
này có lẽ là nó cũng không hay nhưng con nghĩ là (“Con cứ nói đi con,
không có gì” - giọng Trưởng lão), nhiều vị Thầy, họ đi ra ngoài mở thất
riêng để họ tu. Nhưng mà con nghĩ rằng với trình độ và khả năng của họ, như trước
Thầy đã khẳng định là chỉ có Thầy và đức Phật mới có thể tự tu chứng được, còn
những vị như thế sẽ bị kiến giải, tu sai lầm. Thật ra phải ở bên Thầy để Thầy
hướng dẫn, chỉ dạy làm như thế nào thì phải thực hành theo đúng như vậy.
Trưởng
lão: Đúng vậy. Bây
giờ mà đi ra cất thất tu để thọ hưởng sự cúng dường của Phật tử thì càng nợ.
Trong khi đó mình chưa biết cách tu cho đúng pháp thì mình làm sao làm chủ được
sanh già bệnh chết. Thầy nói Thầy dạy mấy con qua kinh nghiệm của mình thôi. Ở
gần Thầy, mấy con học Phật rất đơn giản! Còn huống hồ là bây giờ cất thất ở
riêng ra thì thôi.
Thứ nhất là
nó lôi cuốn mình ghê gớm lắm. Phật tử họ đến thấy ông này tu vậy, bắt đầu họ
cúng dường cái này cái kia, bắt đầu mấy con bị lôi hết rồi, chết mấy con. Mấy
con chưa làm chủ được tâm tham của mình, thấy nó lợi dưỡng là mấy con bị lôi hết
à. Rồi bắt đầu vô đó quý Phật tử ngồi rồi tự cái tưởng giải của mấy con nó phát
triển ra, mấy con giải thích, mấy con thuyết pháp. Bây giờ bắt đầu mấy con làm
giảng sư rồi, chết mấy con rồi đó, đâu còn cách nào.
Mấy vị ở thất
trên núi lần lượt họ khôn lắm. Họ cất như vậy ở nơi mà Phật tử đi lên đi xuống
cúng bái cái chùa nào, cái nơi nào đó; đi lên thấy ông này ở thất như vậy thì họ
lên họ cúng. Chút ít thôi nhưng mà lần lượt cám dỗ họ rơi rụng hết à, thiệt
tình, nó rơi rụng hết mấy con.
Cho nên tâm
của mình mà nó hết tham, sân, si thì thôi, chứ mà nó chưa hết tham, sân, si mà
mình cất thất riêng mình ở là mình chết đó, bị cám dỗ hết, nó trật đường rồi.
Cho nên ở gần Thầy mấy con thấy Phật tử cúng dường chung cho Tu viện chứ không
phải cúng dường cho một vị Thầy nào. Còn bà con mà đến cúng dường cho vị Thầy
đó, lợi dưỡng như vậy là không được, là hại vị Thầy đó. Cho nên về đây mà bà
con ruột thịt hay Phật tử đến thăm mà vị Thầy đi ra nói chuyện là Thầy không chấp
nhận. Ở đây là phải tu, nói chuyện là tới lui, nó nguy hiểm.
Phật tử
Tâm Huệ: Nhưng mà mọi
người lại bảo là do ở trong này một thời gian rồi nó động quá, không tu được
nên họ phải ra ngoài họ cất thất riêng.
Trưởng
lão: Họ tự, họ cất
thất riêng như vậy là họ tu sai rồi, không đúng đâu. Con tu ở đây là con phải
tu chứng rồi Thầy mới cho ra để dạy đạo. Tu chứng rồi thì con dùng trí tuệ Tam
Minh, con quán xét, con có duyên ở đâu thì con về đó con dạy đạo. Dạy đạo cực lắm,
con có duyên với số người đó, con lại đó, con nói người ta nghe. Mà con không
có duyên, con lại đó nói, họ không có nghe đâu. Họ nghe mấy ông Đại thừa hết, họ
không nghe con.
(1:09:40) Phật
tử Tâm Huệ: Kính thưa Thầy, con xin hỏi thêm điều này con chưa rõ. Hôm trước,
chúng con có hỏi câu là trong gia đình mà chúng con thực hiện Đức Hiếu Sinh,
lòng thương yêu, nhưng mà nó sẽ bị rơi vào Ái kiết sử nặng hơn. Và Thầy cũng có
dạy là không được bi lụy thì Thầy có thể giảng cho chúng con rộng hơn được
không ạ, con cũng chưa rõ?
Trưởng
lão: Bởi vì mình
thương yêu, với lòng thương yêu của mình, mình thấy một đứa trẻ không thân thuộc
mình thương, thấy nó tội nghiệp thì mình thương. Một người cháu mình cũng vậy.
Mình tắm, mình ôm, mình chăm sóc… bi lụy rồi! Cái này bị Ái kiết sử rồi! Dừng
lại liền tức khắc. Thương yêu phải bình đẳng như nhau. Bây giờ đứa cháu mình sạch
sẽ, mình ôm, hôn hít này kia còn đứa trẻ kia mình không ôm, hôn hít thì tức là
mình sai. Vì mình đã có sự bi lụy trong đó, có tình cảm xen vào trong đó. Cho
nên lòng thương yêu thì có nhưng mà đi đến chỗ Ái kiết sử thì sai. Mình phải dẹp
ngay. Mình phải biết phân biệt chứ không khéo nó dẫn mình đi mất.
Phật tử
Tâm Huệ: Là mình phải
thể hiện hành động yêu thương của mình: cái thứ nhất là phải bình đẳng; cái thứ
hai là phải kiềm chế, không cho nó đi quá đà.
Trưởng
lão: Quá đà, đúng,
con nói đúng, dừng đúng lúc, đừng quá đà. Quá đà nó thành Ái kiết sử, bình đẳng
là đúng. Lúc nào mình cũng thực hiện được lòng thương yêu nhưng mà mình biết dừng.
Còn nó quá đà là sang Ái kiết sử.
Phật tử
Tâm Huệ: Trong trường
hợp thí dụ như mình thể hiện lòng thương yêu đấy nhưng họ lại có Ái kiết sử với
mình nhiều hơn. Bản thân mình có thể không dính mắc nhưng họ đau khổ. Như con
hiểu về "Trùng trùng duyên hợp, trùng trùng duyên sinh" thì
lúc đấy duyên Ái kiết sử nó sẽ lôi kéo mình lại.
Trưởng
lão: Bắt đầu mình thấy
có Ái kiết sử từ đối tượng đã sinh ra, thì mình biết ngay: bây giờ mà còn ở đây
là Ái kiết sử càng lớn lên thì nó làm khổ cho người đó, mình thì không khổ đâu.
Ngay bây giờ chấm dứt, mình rời khỏi chỗ này đi. Tức là mình chuyển biến nhân
quả chứ không khéo nó làm cho mình sống ở trong nhân quả để mà trả những cái
nhân quả. Cho nên mình thay đổi liền hướng nhân quả đi. Cho nó trở thành bình đẳng,
hơn là để thế kia. Bởi vì Ái kiết sử là người ta thương mình rồi. Cũng như một
người nam với một người nữ, mình là người tu sĩ rồi, mà giờ thấy người đó gặp
tai nạn mình giúp đỡ cô ta. Không ngờ sự giúp đỡ đó gây ra Ái kiết sử trong cô
ta. Bây giờ mình không rời thì cô ta sẽ ôm chặt nó, mình không thể trở thành tu
sĩ được.
Phật tử
Tâm Huệ: Ngay lúc đó
thì họ đau khổ nhưng mà để lâu dài thì họ càng đau khổ hơn?
Trưởng
lão: Đau khổ hơn. Cắt
đứt liền thì họ sẽ đau khổ nhưng mới thôi chứ mà để lâu dài nó thâm căn thì khổ,
coi chừng mình cũng bị sa đà hết đường chứ không phải không đâu. Cho nên ngay
đó mình thấy hướng đó rồi thì cắt đứt đi. Thà là để khổ ít hơn là để vậy. Mình
cũng nói một lời nói cho người đó biết rằng không nên như vậy. Tại vì con đường
tu giải thoát là phải cắt đứt những Ái kiết sử này, thương thì thương nhưng
không được Ái kiết sử. Như vậy thì mới đúng con. Mình cũng nói, rồi mình cắt đi
thì cô ta mới suy nghĩ "Người tu nó phải khác". Và từ đó
người ta kính trọng người tu. Người ta thấy người tu, người ta quý trọng.
(1:13:30) Cho
nên những hiện tượng xảy ra có những dấu hiệu mình nhận biết trước. Họ đối xử với
mình với cái Ái kiết sử của họ thì mình biết, mình chấm dứt chứ không được để.
Còn mình cứ để cho họ càng lấn tới, lấn tới thì rất nguy hiểm. Mình để cho họ lấn
tới tức là tự làm khổ họ đó. Còn mình cắt đứt ngay liền bây giờ là mình chấm dứt
cái sự đau khổ của họ, tức là không làm khổ họ nữa. Mình không làm khổ mình rồi,
bây giờ không làm khổ người. Cho nên đạo Phật nó có đạo đức mà, không làm khổ
mình khổ người, mình phải sáng suốt bằng trí tuệ, chứ không phải bằng cái khác
được, bằng cái sự sáng suốt mình dừng lại, dừng ngay.
Nó có những
tình yêu thương nó cao thượng mà sâu sắc. Cao thượng là người ta đừng có bước
thêm một bước ích kỷ, chiếm hữu người đó trở thành của mình thì cái đó sai. Chẳng
hạn bây giờ thấy vị Thầy đó tu hành như vậy, mình lo lắng cho đời sống ngày ăn
một bữa thì phải được ăn những chất bổ nào, cứ lo cho tròn bổn phận như vậy
nhưng đừng bước qua một bước nữa thì không được. Đứng tại chỗ đó để mà giúp đỡ
cho người ta tu hành thôi thì tốt. Mà bước thêm một bước nữa thì không được. Lo
mà muốn chiếm người ta luôn thì không được.
Phật tử
Tâm Huệ: Tức là ví dụ
như trước con có chơi thân với một bạn, khi mà con tiếp xúc với bạn đó thì rất
vui vẻ. Nhưng mà cái lúc con nhìn thấy bạn đó vui vẻ với người khác thì tự
nhiên trong con nó dấy lên cái gì đó. Đấy có phải là ích kỷ không ạ?
Trưởng
lão: Đó là cách thức
chiếm hữu đó, của tôi chứ không phải là của người khác, thấy nói chuyện với người
khác là tôi không chịu. Đó là cách thức chiếm hữu, tư tưởng chiếm hữu của mình,
chiếm người đó là của mình không được nói chuyện với người khác. Cái này phải dừng
lại. "Mày không được chiếm hữu ai được hết". Con đem ví dụ
đó thấy rất rõ đó.
Thường thường
gia đình, người ta ghen tuông với nhau là chiếm hữu. Thấy vợ mình đứng nói chuyện
với ông nào đó thì mình tức, đó là mình chiếm hữu, không cho bà này nói chuyện.
Quyền sống tự do của người ta, người ta muốn nói chuyện với ai thì nói. Người tốt
là người tốt mà người xấu là người xấu. Chứ bây giờ mình tốt thì người ta xấu
à? Đừng có nghĩ chuyện đó.
Phật tử
Tâm Huệ: Ngoài ra
thì con hỏi thêm, Phật đã dạy, như mình có bệnh đau chẳng hạn, mình tác ý một
tướng khác. Ví dụ như nó đau bệnh thì mình bảo "Không được đau bệnh
này nữa" so với biện pháp mà Thầy vừa nói tức là mình hướng dẫn
nó sang chỗ khác, vào cái chỗ “bất động”. Trong hai pháp đấy, pháp
nào hay hơn?
Trưởng
lão: Pháp dẫn vào bất
động là hay hơn, vì nó có phương pháp dẫn nó đi ra khỏi. Còn con tác ý bảo nó đừng
có đau chỗ này kia thì nó còn loanh quanh ở đó, nó chưa đi rời ra. Mình đưa nó
vào một pháp đi xa ra, không có ở chỗ đau nữa. Cho nên pháp đó nó cũng dẫn đi
vào chỗ khác, đúng như đức Phật đã dạy đó con.
Phật tử
Tâm Huệ: Tức là đức
Phật đã chỉ ra đấy là trạng thái Diệt Đế, mình đi thẳng vào trạng thái Diệt Đế?
Trưởng
lão: Là vậy đó, vô
chân lý đó, tức là Diệt Đế.
Phật tử
Tâm Huệ: Vậy thì
mình thường xuyên tác ý vào trạng thái Diệt Đế, tức là “tâm bất động,
thanh thản, an lạc và vô sự” thì có thể do trường hợp nào nó bị rơi
vào ức chế?
Trưởng
lão: Mình tác ý rồi
mình để tự nhiên. Còn mình cố gắng giữ được tâm bất động, thanh thản là mình ức
chế, ức chế ý thức thì nó lại trật. Để tự nhiên, mình tác ý rồi mình để tự
nhiên. Ý thức mà nó khởi mình tác ý nữa, có vậy thôi.
Phật tử
Tâm Huệ: Tức là có
niệm khởi thì mình tác ý (“Tác ý” - giọng Trưởng lão), còn mình tác
ý thường xuyên như câu Niệm Phật (“Không được” - giọng Trưởng lão) là
bị ức chế.
Trưởng
lão: Dẫn đi một tướng
khác, đức Phật hay vậy, chỗ tướng đau này đừng có để, mà dẫn nó đi qua một tướng
khác đi thì nó hết đau. Các con thấy đức Phật dạy mình hay lắm, pháp Phật hay lắm!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét