244-PHẬT TỬ PHÁP THIỀN VẤN ĐẠO
Phật tử
Pháp Thiền: Con thưa
Thầy ạ, con thì nghiệp cũng rất nặng. Con bị mổ u trong não hai lần rồi, nó làm
hỏng con mắt bên này. Lần trước năm ngoái vào thì Thầy cho con pháp Như Lý Tác
Ý và Định Niệm Hơi Thở, vừa qua con tu tập thì cũng có những lần con ở trong trạng
thái nhiếp tâm. Nhưng hôm vừa rồi con hỏi Thầy thì Thầy nói đó là do vô tình
con vào được trạng thái an trú thôi ạ. Mấy hôm vừa rồi, con chỉ tu tập Định Niệm
Hơi Thở đó thôi. Nhiều khi con không tu tập, con ngồi con chơi thì con thấy tâm
nó cũng chẳng vui mà cũng chẳng buồn, thỉnh thoảng nó mới biết hơi thở. Có khi
thì nó cũng chẳng có niệm gì ạ. Nhiều khi con không biết là nó ở trạng thái gì!
Có những lúc, ví dụ như tối ngày hôm qua, con bị khối u trong não nên thỉnh thoảng
con rất là đau đầu. Con mang sẵn thuốc trong túi nhưng hôm qua nhất định con
không uống thuốc. Đúng lúc vào giờ chuẩn bị đi ngủ thì nó rất đau, con bảo
là "Giờ này là giờ ngủ chứ không phải là giờ đau. Bây giờ mày phải
đi ngủ, không còn đau đớn gì nữa". Cứ thế con nằm con ngủ thì nó tự nó
hết. Đến sáng hôm sau, con thấy nó không còn. Nhưng đến sáng ngày hôm qua và
sáng ngày hôm nay con lại bị cái xoang, cũng là bệnh từ trước của con rồi, sáng
ngày hôm qua con tác ý rất nhiều để đuổi cái đó nhưng mà nó không đi ạ. Đến khi
con ngồi con đọc sách sau đó con ngồi nghe đĩa Chánh Kiến thì nó đi lúc nào
không biết ạ.
Sau đó con
ngồi chơi thì tự nhiên mũi nó thông, nó không còn đau nữa. Con vẫn ở trong trạng
thái khi con ngồi đúng như hôm nọ Thầy dạy là phải vào trong thất để độc cư thì
tâm con mới tĩnh. Khi con vào thì quả thật con cũng chẳng thấy vui cũng chẳng
thấy buồn. Và con cứ thấy bình thường mà nó rất an nhưng không phải là vui, nó
rất an.
Trưởng
lão: Cái đó là tốt
nhất. Con có trạng thái nào mà nó làm cho tâm của mình ở trong cái trạng thái rất
là bình thường thì đó là cái đó đúng. Đó là tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự.
Phật tử
Pháp Thiền: Dạ, vâng.
Con thì không biết đó là tâm bất động, thanh thản ạ.
Trưởng
lão: Con ở đó, trong
tâm bất động, thanh thản thì coi chừng nó bị phân tâm đó. Bấy nhiêu đó là nó mất.
Phật tử
Pháp Thiền: Con cũng
không chủ động tác ý. Từ hôm đấy con cũng không chủ động tác ý "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" ạ. Thỉnh thoảng con có tập Định
Niệm Hơi Thở để đuổi bệnh ạ. Con có dùng để nhiếp tâm, an trú. Khi con đang
nghe đĩa Chánh Kiến, như huynh đệ Tâm Thiện đã nghe hết bốn đĩa Chánh Kiến rồi,
nhưng hiện giờ con mới đang nghe ở nửa đĩa số hai, con nghe thấy Thầy nhắc đi
nhắc lại rất nhiều lần là phải có tri kiến giải thoát mới làm chủ được tất cả.
Chứ cứ ngồi đấy mà tu tập rồi cố gắng để cho an trú thì cái đấy cũng không
đúng (“Bị ức chế” - giọng Trưởng lão). Hôm qua con cũng phải về đây
để hỏi là con có cần phải làm bài về chánh tri kiến như các bác, như Thầy Thiện
Thảo đây, hay không?
(1:21:40) Trưởng
lão: Theo Thầy thấy thì bây giờ đọc để hiểu, làm tức là dựa theo những câu
hỏi đó mình làm để mình triển khai tri kiến của mình cho nó sâu hơn nữa. Trong
thời gian mình đọc, mình coi các bạn ở trong đó trả lời như thế nào, để mình học
hỏi, để triển khai. Mình đọc tức là mình triển khai tri kiến hiểu biết của
mình. Cái hay thì nó nhớ, nó không quên đâu con. Cái thường thường thì nó biết
nó hay quên nhưng cái này sao nó hợp với mình quá, coi vậy chứ nó ghi vô nó nhớ.
Mà nó nhớ thì nó sẽ sử dụng đó. Cho nên những tri kiến mấy con càng đọc sách
bao nhiêu thì tri kiến của mấy con càng rộng lớn, hiểu biết càng tốt hơn. Thành
ra những cuốn sách mà trước kia, bây giờ nó hết rồi, chứ những cuốn sách dạy về
nhân quả, đạo đức, mấy cái cuốn sách đó cần quá, mà nó hết rồi. Hồi đó, Thầy in
ra một loạt rồi phát, phát cho hết, chỉ trong vòng có một hai tháng là nó hết,
rồi không có tái bản lại. Nó như loại sách này, đâu có tái bản, của cô Trang, học
trò cô ấy giữ rồi cô lấy cô cho đó.
Tu sĩ
Nguyên Tánh: Vậy là
cũng hết rồi.
Trưởng
lão: Hết đó con, hết
rồi. Của Tu sinh áp dụng vô đó con.
Phật tử
Pháp Thiền: Con cũng
có một bộ nhưng mà con chưa kịp đọc hết bộ sách đó.
Trưởng
lão: Nó áp dụng rồi
nó ghi tri kiến của nó đó con.
Tu sĩ
Nguyên Tánh: Bài viết
của Tu sinh.
Trưởng
lão: Ờ, bài viết của
Tu sinh đó con. Nó viết, nó làm trong đó.
Tu sĩ
Nguyên Tánh: Thầy vẫn
còn giữ những bài viết của Tu sinh đó?
Trưởng
lão: Có chứ. Nó viết
rồi nộp, nộp cho Thầy, sau đó mới lấy những bài viết đó đóng thành kinh sách đó
mấy con. Góp nhặt những bài tụi nó viết đó để thấy tri kiến triển khai, đưa vô
trong máy mới đánh thành sách để thấy sự tu học nó vậy đó.
Phật tử
Pháp Thiền: Thưa Thầy
ạ. Trước khi con vào đây con cũng có xin nghỉ làm ở cơ quan, nghỉ không lương một
năm. Tức là con nghỉ không có hưởng lương một tí nào ạ. Sau đó con xin phép cha
mẹ con cho con vào với Thầy một thời gian nhưng mẹ con trước khi đi có dặn là
vào chỉ được hai tháng thôi. Con nghĩ là con cứ chơi chiến thuật là con ở lì
cho đến khi hết cái thời hạn mình báo ở cơ quan thì con sẽ cố gắng con về để giải
quyết, con cố gắng xin nghỉ một năm nữa rồi con vào đây. Nhưng con xin hỏi Thầy
là nếu mà giả sử con không ở trong Tu viện nữa mà con ra ngoài thì con có thể
dùng pháp gì để giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự?
Trưởng
lão: Con dùng tri kiến
của con, hiểu biết của con về Phật pháp, vận dụng pháp đó thì con sẽ giữ được
tâm bất động. Mọi ác pháp nó đến với con, con tư duy suy nghĩ, tức là Định Vô Lậu,
con tư duy suy nghĩ con xả để con giữ cái tâm bất động. Con không cần tu cái gì
cả, con tiếp xúc với mọi người, lấy đối tượng mọi người đó mà tư duy để mà xả
cái tâm của mình, để giữ cái tâm mình bất động đừng để duyên theo đối tượng đó
lôi mình lo lắng, buồn phiền, nghĩ ngợi. Ngay cả công ăn việc làm của con cũng
đừng sợ. Thất nghiệp thì nghỉ, vô tu! Chứ đừng có sợ thất nghiệp. Chứ còn nó
phân tâm, nó lo thất nghiệp rồi không nghề nghiệp này kia, lấy đâu sống này
kia… Đừng có lo nghĩ cái đó. Sống có gì đâu mà phải lo!
Phật tử
Pháp Thiền: Dạ thưa
Thầy con thì con không lo cái việc thất nghiệp ạ (“Vậy tốt đó con” - giọng
Trưởng lão). Nhưng mà việc con nghĩ đến cái khác, thực ra cái này cũng do một
huynh đệ gợi ý, là con xin nghỉ không lương một thời gian để cho bố mẹ con an
lòng thôi (“Đúng vậy con” - giọng Trưởng lão). Con xin nghỉ một thời
gian để bố mẹ con an lòng là con sẽ quay lại. Mẹ con thì sợ con sẽ đi mất (“Đi
tu đi luôn” - giọng Trưởng lão). Thế nên con mới dùng phương pháp là con
xin nghỉ một năm. Con làm gia đình cũng yên tâm là con chỉ xin nghỉ một năm
thôi, cho nên là kiểu gì con cũng phải quay lại.
Trưởng
lão: Bây giờ hết giờ
rồi, mấy con ra để mấy cô gặp Thầy. Mấy con lo mà sắp xếp gia đình cho ổn, mấy
con hiểu không? Rồi tu có cái gì sai thì mấy con cứ viết thư hỏi Thầy: con tu vậy
có đúng không thì Thầy sẽ xác định cho, còn khó khăn gì thì Thầy sẽ hướng dẫn.
May mắn mấy con còn có được mấy cuốn sách đó.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét