251-KHÔNG LƯU Ý CẢM THỌ MÀ CHỈ TÁC Ý TÂM BẤT ĐỘNG
(47:55) Thầy
Chơn Thành: Bạch Thầy con muốn hỏi chỗ này. Bây giờ trạng thái của con
là như thế. Thí dụ như con mắt này bình thường nhìn ra, nếu con che bên này thì
hoàn toàn bên kia nó như là đeo cái mạng, (“nó bị lanh” - giọng Trưởng
lão), tức là hoàn toàn nó đen kịt. Nó vẫn nhìn thấy những hình ảnh nhưng mà
nó không rõ thôi. Còn bên này nếu con để nó thế này thì nhìn thấy bình thường. (“Thì
đó là một con mắt bình thường, một con mắt đang yếu, đó là con thấy mà yếu
thôi” - giọng Trưởng lão). Bên này nó đen kịt như là đeo cái mạng. Đó là những
cái mà con thấy nó. Thế con mới nói là mình cùng lắm là đến như ông A na luật
thôi chứ không có đi đến đâu cả. Chính vì lẽ đó con mới nói tình hình như thế mới
mua thuốc về. Cách đây một tháng rưỡi rồi, nếu mà con mà không vững vàng thì đến
ngày hôm nay chắc cũng phải đi bệnh viện rồi, chứ không thể để tới một tháng rưỡi (“Đui
hai mắt luôn rồi” - giọng Trưởng lão).
Trưởng
lão: Bởi vì nói chung
là có pháp chứ nếu mà không pháp, tinh thần mà yếu đuối, không có đi trị, kể
như con còn sự yếu đuối như ngoài đời thì hai con mắt nó đã mù rồi chứ không phải
là một con. Cho nên vì vậy có pháp nó cũng đỡ nhưng mà còn yếu, nó còn tác ý vô
con mắt này, che con mắt này thấy con mắt còn lại như đám mây mù thì đó là con
còn tác ý chỗ đám mây mù của con. Đừng có thèm tác ý nó, đừng có hữu ý
nó. "Tao biết. Hai con mắt này phải sáng ra". Vì bây giờ
mình biết hai con mắt nó đã yếu rồi.
Thầy Chơn
Thành: Bạch Thầy
vậy là bây giờ mình không cần phải nghĩ gì đến nó cả?
Trưởng
lão: Không cần nghĩ
là khỏi tác ý. Có vậy thôi, mình chỉ lo tu thôi thì nghiệp nó chuyển chứ nó
không phải để. Con ở ngoài đời thời gian mà nghiệp của con đến thì hai con mắt
con nó đau, nó mù như thế nào thì đến giờ phút đó nó phải trả thôi, không thể
nào mà trật được. Ở trong Đạo thì nó chuyển biến, nó thay đổi, nó giảm đi rất
nhiều. Nhưng con đừng có lưu ý đến nó thì nó không có, nó thay đổi luôn. Nó đến
rồi nó sẽ hết. Bởi vì mình cần gì lưu ý. Mà mình không có lưu ý tức là không
tác ý về con mắt. Thế là nó hết. Chứ còn tác ý là còn chú ý nó, còn nghĩ đến
con mắt này sao nó mờ. Đó là mình còn tác ý về cái mờ đó.
(50:30) Thầy
Chơn Thành: Thế là tất cả các cảm thọ chứ không phải riêng gì…?
Trưởng
lão: Không riêng gì
con mắt đâu, tất cả các cảm thọ. Mình đừng có tác ý vô cái cảm thọ của mình thì
nó theo cái ý đó mà nó tăng trưởng cái cảm thọ, cái bệnh nó tăng. Còn mình
không tác ý thì nó lui.
Thầy Chơn
Thành: Bạch Thầy
cách đây bảy tám năm con bị những bệnh nặng như Thầy biết nhưng mà chỉ tác ý một
vài tiếng đồng hồ là nó hết. Bây giờ cả tháng, tháng rưỡi nó mới hết. Kể ra
tinh thần như thế thì ai mà không hoang mang.
Trưởng
lão: Hoang mang như
vậy là nó báo cho con biết tâm con hay phóng ra mà không chịu gom vào thân. Con
cứ xét đi. Tại nó phóng ra nó nhìn người này người kia rồi nó so sánh mình tu
lâu rồi thế này thế khác, không ai tu bằng, nghĩ nó hơn thế này thế kia, thì nó
phóng ra rồi. Chứ đừng nói chuyện, nó nhiều chuyện ở trong tâm con lắm chứ đâu
phải có một thứ đâu. Vì vậy trong khi đó chỉ một điều kiện là tâm bất động, mà
con còn để cho nó động, thì nó phải vậy thôi. Bởi vì Thầy thấy hiện tượng xảy
ra Thầy biết tâm con chưa bất động hoàn toàn, trên đúng chân lý của đạo Phật.
Do nhìn thấy điều đó đó thì mình biết liền, biết liền thì cố gắng khắc phục.
Bởi vì con
biết tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự đó là chân lý của đạo Phật. Người
chứng đạo là người ta cũng chứng ở chỗ đó. Phật thành đạo cũng chứng ở chỗ đó,
chứ không có ở chỗ khác được. Còn bây giờ chúng ta nhờ Thầy triển khai mới biết
được chân lý. Từ đó chúng ta ôm chân lý chúng ta đi vào. Nó có một pháp thẳng
đường mà chúng ta vào: nó mau, nó ngắn, nó gọn không còn đi lòng vòng. Chứ
không khéo đi lòng vòng nó mất thời giờ dữ lắm. Còn ngay đó mình ôm chân
lý "Tâm bất động" thì bây giờ ai mà làm động nó được.
Nó chứng đạo thôi chứ sao, nó nhanh lắm. Bởi vì Thầy dạy mà mấy con còn muốn động,
mấy con còn muốn đau khổ, mấy con còn ôm ác pháp, bỏ uổng, phải không? Mấy con
sợ mất hết sân của mình đi, cho nên vì vậy mấy con ôm cái sân vô chứ còn thật sự
mấy con quyết tâm giải thoát thì "Tâm bất động", ngay đó
sân chạy mất hết. Tại vì mình không quyết tìm giải thoát, phải không? Bây giờ,
thí dụ "Tâm bất động" thì cái đầu có đau nhức, cái bụng
này có đau nhức, cái mình này có đau nhức, con mắt có mờ cách gì thì "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Thọ vô thường, các pháp vô thường”,
có gì đâu mà sợ. Thầy không sợ gì hết. Nó mù thì Thầy cũng không có sợ nữa. Thầy
không nghĩ gì đến nó nữa thì nó hết. Còn đằng này cứ tác ý, tức là Thầy nghĩ đến
nó. Thầy tác ý thì nó phải mù hoặc là nó đau chứ sao! Do chính mình tạo ra bệnh
mà mình không thấy. Bởi vì "Ý làm chủ, ý tạo tác. Ý dẫn đầu các
pháp". Ý nó dẫn vô bệnh đau mà mình cứ tập trung trong bệnh đau thì nó
phải bệnh đau chứ sao! Kinh Pháp cú, đức Phật dạy quá rõ. Thay vì ý của mình nó
dẫn vô chỗ bệnh mà mình không chịu dẫn ra thì mình phải bị thôi.
Thầy dạy
pháp dẫn ra mà không chịu tác ý dẫn ra. Cứ nghĩ, cứ tác ý cái bệnh thì mình phải
chịu thôi. Chứ làm sao bây giờ? Thầy dạy một đường mấy con tu một ngả thì mấy
con phải chịu đau khổ thôi. Thầy dạy bây giờ thân mình có nghiệp thọ như vậy
thì đừng có tác ý đến cái thọ đó mà tác ý câu bất động. Mình ngồi chơi mình đừng
có tác ý bệnh thì bệnh không có. Tại vì mình tác ý bệnh. Hầu như mấy con hỏi cả
trên hành tinh này ai cũng tác ý bệnh cho nên nó mới có bệnh. Đau nhức chỗ nào
họ biết liền tức là tác ý ngay chỗ đó. Còn nhức cái chỗ này thì đừng có nghĩ đến
chỗ nhức này, đừng có tác ý vô đây thì làm sao nó chú ý đến chỗ đau mà bệnh. Nó
bệnh nhẹ rồi nó bệnh nặng là tại vì mình chú ý nó nên nó bệnh nặng chứ sao. Phật
pháp hay quá mà tại sao con người tu không được? Ý sao mà nó nhanh quá trời, chỗ
nào đau nhức nó nhảy vô chỗ đó liền, nó tác ý chỗ đó liền. Mình không tập mà nó
tự nó nhảy vô ngay chỗ đau. Còn mình lôi nó ra thì vất vả vô cùng.
(54:10) Thầy
Chơn Thành: Bạch Thầy, như thế nó khó là khó ở chỗ đó. Chứ mấy người
có cái tinh để biết được như vậy. Nếu Thầy không dạy thì làm sao mà biết được.
Trưởng
lão: Đúng rồi. Nói
chung là mấy con đều nhờ Thầy hết vì Thầy là người đi qua rồi.
Thầy Chơn
Thành: Nhờ Thầy
mới biết được, Thầy nói như thế thì lần sau rõ ràng là không sợ nữa. (“Như
vậy đó” - giọng Trưởng lão). Thầy chưa nói thì thấy nó đau ở trong người là
sợ rồi chứ làm sao mà không sợ, là con người cơ mà, chưa phải là bậc giải
thoát, là người còn đang tu, phàm phu, thấy nó đau chỗ này, đau chỗ khác (“Thấy
là đã tác ý” - giọng Trưởng lão) thì hoang mang chứ làm sao mà không
hoang mang được.
Trưởng
lão: Mình thấy, mình
cảm nhận được cái chỗ đau là mình đã tác ý vô chỗ đó, con hiểu không? Mà câu
Pháp cú "Ý làm chủ, ý tạo tác. Ý dẫn đầu các pháp", nó dẫn
vô chỗ bệnh đó, ý nó dẫn vô mà mình không biết.
Thầy Chơn
Thành: Bạch Thầy,
con thấy nó khó ở chỗ đấy.
Trưởng
lão: Nói chung mình
tập một thời gian thì không thấy nó khó nữa mấy con. Và ý chí, nghị lực của
mình nó không còn sợ cảm thọ nữa. Cho nên nó đau mặc nó, mình chỉ dựa vào tâm bất
động của mình thôi. Có vậy thôi thì bệnh đi. Tại vì tôi không tác ý bệnh thì nó
đi thôi. Cho nên mấy con càng tập trung ở trong cái đau nhức thì bệnh nó càng
tăng. Mà mấy con không cần tập trung, mấy con không lo lắng gì thì bệnh đau của
mấy con nó nặng bao nhiêu chăng nữa, đến mức bác sĩ kêu bó tay, nam y không còn
trị được nữa, nó phục hồi được hết. Đừng có chú ý cái bệnh của mình nữa. Làm ơn
đừng có tác ý vô đó nữa! Bệnh gì cũng kệ nó. Nào là hở van tim, nào là này kia
nọ, đừng có nghĩ chuyện đó. Mà làm ơn nghĩ tâm bất động giùm cho Thầy thôi! Tất
cả cơ thể của mấy con theo sự bất động đó mà phục hồi, nó không còn bệnh đau, bệnh
đau đi nơi khác. Pháp hay lắm, mấy con có duyên gặp Thầy, Thầy chỉ cho, không
khéo, không ai biết đường đâu hết. Thật sự ra Thầy không nói thì mấy con không
biết đường đâu. Mấy con không biết ý của mình nó bén nhạy, nó sắc bén ghê gớm lắm,
hở ra chỗ nào là nó nhảy ngay chỗ đó nó tác ý liền.
(56:25) Thầy
Chơn Thành: Nếu như mà Thầy không chỉ dạy như thế này thì khi đọc
trong kinh Thầy viết, Thầy không chỉ ra đây là kinh mà Thầy viết là cho Đại thừa,
cho mọi người, chứ không phải để cho mình tu trong đó. Nếu mà Thầy không giải
thích như thế thì hiểu trong đó rõ ràng cho là hiểu bản chất. Nếu mà hiểu theo
đúng trong kinh sách Thầy viết thì rất hoang mang (“Đúng vậy” - giọng
Trưởng lão). Con dẫn chứng cụ thể như trong "Mười hai cửa
vào đạo", nếu đối chiếu với kinh Nguyên Thủy của Phật thì giữa cái
đó có gì mâu thuẫn. Thí dụ Thầy khẳng định là "Không có đời trước",
con chỉ ví dụ như thế thôi. Sau khi Thầy nói là "đây là viết để
cho Đại thừa người ta biết rằng không phải Thầy không biết những pháp khác,
không phải chỉ biết tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự mà còn
biết rất nhiều các pháp khác”. Chứ còn hiểu cái kiểu trong kinh Thầy
viết như thế, con nói đọc trong kinh của Thầy đã khó hiểu rồi chứ đừng có nói
làm sao hiểu được kinh Nguyên Thủy hay kinh này kinh khác, không ai hiểu được hết.
(59:00) Trưởng
lão: Nói chung, kinh nghiệm tu chứng của mấy con là chưa có cho nên mấy con
đọc kinh sách của Phật, kinh Nguyên Thủy, thì sự hiểu biết của mấy con là sự hiểu
biết của con người phàm phu. Cho nên mấy con hiểu nghĩa của nó là nghĩa phàm
phu, mấy con làm sao hiểu được. Thí dụ như trong "Những lời gốc
Phật dạy", đó là Thầy dựa vào những lời gốc Phật dạy, Thầy giải
thích ra để cho mấy con hiểu đức Phật dạy như vậy, chứ không phải như mấy con
hiểu, các con hiểu chưa? Cho nên nhờ Thầy mà mấy con đọc sách của Thầy rồi, giờ
mấy con đọc sách của Phật thì mấy con hiểu nó rất dễ. Nhưng mà trong đó, thật sự
ra Thầy tu chứng, Thầy Chơn Thành tu chứng, hai người đọc trang sách này người
ta hiểu theo kiểu của người tu chứng, mà người ta nói mấy con không hiểu đâu. Bởi
vì tri kiến của mấy con làm sao hiểu được tri kiến giải thoát của người ta! Tri
kiến phàm phu làm sao hiểu tri kiến của Thánh được, các con hiểu không? Cái hiểu
của bậc Thánh nó khác. Người ta dùng cái ngôn ngữ người ta nói mấy con điên cái
đầu của mấy con đó! Ngôn ngữ người ta nói, mấy con nghe lời nói đó mà mấy con
nghe đông hiểu ra tây! Cho nên Thầy nói hai người tu chứng người ta nói chuyện mấy
con không có hiểu được đâu! Còn bây giờ một mình Thầy nói ngôn từ tu chứng của
Thầy thì mấy con ngồi đây như là người không có nghe biết gì được hết, không có
hiểu nổi.
Thầy nói vậy
đó, mấy con biết. Bởi vì tâm Thánh với tâm phàm phu nó khác. Hiểu biết của phàm
phu với hiểu biết của Thánh nó khác. Chứ người ta làm chủ sanh, già, bệnh, chết,
đó là Thánh rồi. Nói cái làm chủ của nó, như Thầy mượn mấy từ như "Từ
trường"…, "Nó phóng suất ra từ trường". Người
ta dùng ngôn từ của người ta, nó phóng suất ra như vậy đó, chứ không nói từ trường
đâu.
Thầy nói
cánh tay đưa ra như vậy là từ trường nó phóng ra trong không gian. Nói cái đó
là dùng từ khoa học để mấy con dễ hiểu thôi. Chứ hai người tu chứng, người ta
nói vấn đề đó là người ta thấy cái đó rõ ràng. Cho nên ngôn từ người ta dùng,
nó làm giàu từ điển ngôn từ của Việt Nam lắm. Nhưng mà mọi người chúng ta không
hiểu nên người ta không có dùng. Chứ sau này bộ từ điển Việt Nam mà có nhiều
người tu chứng quả A La Hán, hai ông A La Hán nói chuyện với nhau thì từ điển
Việt Nam nó dày lên, nó thêm từ lên, làm giàu ngôn ngữ lắm, hay lắm. Thật sự có
những từ Thầy biết, Thầy nói ra bây giờ mấy con không hiểu đâu. Nhưng mà có người
hiểu thì nói ra, mà nói ra thì làm giàu từ điển. Bởi vì có người hiểu được
nghĩa của nó thì từ điển chúng ta sẽ chép vô được. Cho nên cố gắng tu mấy con.
Lập trường cho vững, đừng sợ, không có uổng cuộc đời của mấy con đâu, lập trường
cho vững, cố gắng tu, không khéo nó dao động lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét