252- MUỐN ĐI XA HƠN PHẢI SỐNG ĐỘC CƯ
(10:12) Đó
mấy con thấy nó có đơn giản không? Vì vậy mà phải ráng tu tập mấy con, đi tới
đi lui lăng xăng rồi rốt cuộc rồi đau khổ cũng về sự đau khổ của mấy con, ai
gánh vác sự đau khổ? Bây giờ cha mẹ có thương con cách gì mà thấy con đau, thay
thế cái bệnh cho con, mình đau thế nó không được; con có thương cha mẹ cách gì
đi nữa mà cha mẹ bệnh đau, thì đứa con cũng không đau thế cho cha mẹ được. Vậy
thì, không ai đau thế cho ai được hết thì mình phải tự cứu mình chứ sao. Cho
nên, những sự đau khổ trên thân và tâm thì mấy con phải tự cứu mình bằng phương
pháp Như Lý Tác Ý, như nãy giờ Thầy dạy mấy con "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự". Đó là cái phương pháp cứu kính, làm cho mấy
con được giải thoát hoàn toàn.
Nhưng mấy
con nên nhớ rằng, khi mấy con ở trong gia đình thì mấy con trước các, mọi người
xung quanh mình, trước các pháp ác, mấy con dùng cái câu tác ý đó, thì mấy con
sống trong gia đình mình rất là an ổn, không ai làm mình động, nhưng chưa phải
giải thoát hoàn toàn. Khi đó mấy con phải sắp xếp gia đình, con cái lớn khôn, sắp
xếp hết cho cuộc sống nó, các con sẽ đến một cái Tu viện, một cái nơi mà người
ta hướng dẫn để mấy con làm chủ bốn sự đau khổ đó. Mấy con sẽ xin một cái Thất,
người ta sẽ cho mấy con một cái Thất như những cái Thất như thế này, mấy con sẽ
sống một mình.
Chứ không
khéo mấy con cứ tiếp duyên mấy con nói chuyện thế này thế kia, thì mấy con biết
đời nào mấy con đạt được cái mục đích làm chủ được, chỉ có sống độc cư, sống một
mình không chơi với ai hết. Từ cái chỗ mà sống một mình mấy con thích thú sống
được một mình rồi, thì chừng đó mấy con sẽ rèn luyện từng cái tâm niệm của mấy
con khởi lên mấy con tác ý, mấy con đuổi đi sạch. Cho nên đức Phật nói: “Ta
thành chánh giác là nhờ tâm không phóng dật”. Còn mấy con cứ để tâm mình tiếp
duyên người này người kia thì làm sao mấy con đạt được?!
Mà bây giờ
mình ở trong gia đình, mình làm chủ được cái tâm của mình không giận hờn, người
ta nói gì thì đó là cái giai đoạn đầu của tri kiến của chúng ta bằng phương
pháp Như lý, để chúng ta xả cái tâm chúng ta được giải thoát.
Nhưng muốn
đi sâu hơn nữa thì phải sống độc cư, sống một mình, chứ mà sống mà tiếp duyên
người này người nọ kia thì hoàn toàn không được. Đó như bây giờ các Sư các Thầy
là đủ duyên để mà thực hiện, mà đến đây mà nghe Thầy mà nói chuyện thì các Sư bị
phóng dật, tu bây giờ suốt bao nhiêu đời cũng không giải thoát, thích nghe Thầy
nói là đã phóng dật rồi, Thầy đã bảo mình ôm pháp chứ đâu phải mình ôm Thầy, mà
chỉ muốn nghe Thầy nói cho nó vui chơi thôi thì cái đó cũng không bao giờ tới
đâu, uổng phí cuộc đời tu hành.
Thầy nói thậm
chí nghe Thầy nói thôi, nó cũng là sách tấn mình đó, nhưng mà sự thật cũng bị
phóng dật, cũng bị phóng dật trong này. Cho nên mình phải sống một mình, không
nghe một người nào hết, chỉ nghe pháp khi mà Thầy dạy pháp rồi thì ôm chặt pháp
mà tiến tới, chứ không cần một ông Thầy nào dẫn, tự thắp được lên đi mà, đâu có
cần ông Phật cứu mình được đâu; cho nên mình không cầu khẩn ông Phật cứu mình,
ông Phật không giúp mình được, cũng như Thầy đâu có giúp mình được, mà mấy con
phải tự giam mình trong Thất thì mấy con mới đạt được.
(13:38) Đó
thì hôm nay Thầy nói như vậy để mấy con thấy từ người cư sĩ mấy con tiến dần đến
trở thành những Tu sĩ, Tu sĩ không cần phải cạo tóc mấy con. Còn như quý Tu sĩ
này bây giờ cạo tóc mà y áo Tu sĩ như Thầy mà cứ tiếp duyên thì là cư sĩ trọc đầu
chứ không phải là Tu sĩ mấy con. Thầy nói thẳng mà, hầu hết là quý Thầy không
tu để làm chủ sinh, già, bệnh, chết thì dù quý thầy là Hòa thượng đi nữa cũng
là cư sĩ trọc đầu, chứ không phải tu sĩ của Phật giáo được. Tu sĩ Phật giáo là
phải làm chủ bốn sự đau khổ, Y như đức Phật chứ, là đệ tử của Phật phải làm
đúng như Phật chứ. Phải sống ngày ăn một bữa, phải giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh,
phải sống một mình chớ; chứ Tu sĩ sao lại sống tiếp duyên nói chuyện rồi tiền bạc,
rồi ăn uống phi thời như vậy làm sao được?!
Mình đi tu
là mục đích mình để cứu kính để làm cho mình được giải thoát, chứ không phải
mình đến đây để mình mượn tôn giáo để mình làm tiền làm bạc trên cái hình thức
tôn giáo. Cho nên sự tu tập phải đúng đắn, mà không đúng đắn thì đối với Thầy
thì bị dẹp hết. Thà là đừng tu, tu là mang tiếng cái danh từ của Phật giáo, là
mang tiếng cho cái đạo Phật, tu thì tu cho đúng, mà tu không đúng thì thôi
không tu, làm người cư sĩ giữ gìn đạo đức sống không làm khổ mình khổ người là
được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét