259- HẠNH GIẢI THOÁT CỦA MỘT TU SĨ
(34:34) Còn
ngày xưa mà Thầy ở dưới Hòn Sơn, Thầy ở dưới An Giang, Thầy đi khất thực họ cho
bánh mì không, họ không cho cơm gì hết, Thầy về ăn bánh mì là sống. Ờ, rồi có
nhiều người họ phá nữa, Thầy cũng vấn y như Sư này vậy đó, rồi Thầy đi khất thực,
họ lấy một cái trái dừa như thế này mấy con, họ bỏ trong cái bát của Thầy nó đầy
nhóc rồi, còn đi xin thứ gì nữa, thôi về ăn trái dừa, cái về chẻ trái dừa ăn
cũng sống như thường cũng có gì đâu. Uống nước, rồi ăn cái dừa, có phải không mấy
con?
Tại vì cái
ngày đó người ta cúng dường mình như vậy thì mình cứ ăn vậy, chứ đừng có đòi hỏi
cái gì nữa, mà mình đòi hỏi à phải có cơm ăn mới sống; cho nên đối với Thầy bây
giờ có cơm ăn cũng được mà không cơm ăn cũng được, cái gì ăn cũng có thể sống
được. À bữa nay người ta cho mình một trái thanh long, hai trái thanh long
trong bát, thôi mình về cứ ăn trái thanh long đó mà sống, không có chết chóc gì
đâu mà sợ. Các con thấy không? Có ăn là sống à, cho nên đi khất thực rồi người
ta cho gì ăn nấy, không có chê không có gì hết, mà bát còn lưng thì đi xin mà
bát đầy thì thôi.
Nhất là ôm
bình bát đi xin mà ai bỏ tiền vô trong đó thì mình sẽ nói với người Phật tử,
nói với cái người bỏ tiền ở trong bát của mình: "Người đi xin là một
Tu sĩ đi xin, xin Phật tử đừng bỏ tiền trong bát, người tu sĩ không cất giữ tiền
bạc". Cái giới luật người ta có mà các con, phải không? Cho nên vì vậy
lấy cái giới luật đó để mình nói cho người Phật tử người ta biết, người ta
không bỏ tiền. Chứ không khéo người ta, họ móc túi ra có 5 ngàn, hay 3 ngàn,
hay 1 trăm 2 trăm, họ bỏ trong bát cái họ đi; cái kiểu đó làm cho mình phạm giới
đó mấy con, không có được!
"Xin
Phật tử vui lòng vì người tu sĩ có cái giới không có giữ tiền, mà giờ trong bát
xin tiền như vậy thì không được!". Quý Phật tử nếu mà có lòng đến đây mà cúng dường cái
tâm chắp tay xá như thế này, con xin cúng dường cái lòng con là đủ rồi, không cần
đòi hỏi một cái trái cây nào hết, Thầy nhận cái lòng cúng dường đó. Còn nếu
không thì mua bánh mì hoặc trái cây gì cứ bỏ trong bát rồi về có gì thì mình ăn
cái nấy mà sống, tập sống như vậy nó gọi là giải thoát mấy con, đó là đời sống
của tu sĩ. Tu sĩ như vậy mới thật sự là tu sĩ, chứ tu sĩ mà ăn mâm cao, cỗ đầy
thì không phải đâu, đi xin ăn mà.
(37:07) Từ
cái phương pháp tu để tâm mình được giải thoát, cho đến cái đời sống về oai
nghi chánh hạnh của 1 Tu sĩ đâu phải dễ đâu, thì mấy con cũng sẽ chuẩn bị cho
mình trong cái tư thế giải thoát. Cho nên ai, trong cái bữa đó trong gia đình
mình hoặc là ai cho mình ăn gì cứ ăn, vui vẻ, không có chê không có đòi hỏi
theo cái sở thích của mình phải ăn cái đó mới được, còn cái khác không được, thì
mình phải tập, phải tập mấy con. Cho nên từ chiếc áo cư sĩ mấy con tập dần, nếu
mà có duyên mấy con trở thành Tu sĩ, rất là tốt đẹp mấy con. Mà Thầy nói rằng mấy
con cũng sẽ trở thành Tu sĩ mới giải thoát thật sự, chứ chưa thành Tu sĩ thì
không giải thoát. Bởi vì chỉ có Tu sĩ mới ba y một bát mấy con bỏ hết xuống hết,
còn cư sĩ mấy con nói bỏ bỏ chứ chưa bỏ hết, nó còn. Cho nên phải làm Tu sĩ rồi
mấy con sẽ thấy đời sống mình không còn gì nữa hết, hết rồi, bỏ hết, bỏ sạch hết!
Như vậy mới thật sự là giải thoát.
Cho nên cuộc
đời Thầy đi xin ăn từ chỗ này đến chỗ kia, Thầy biết hết. Vì vậy bây giờ trụ lại
thì Thầy không dính mắc cái gì hết mấy con. Chứ mà cỡ không trải qua một cái thời
gian buông xả để đi xin ăn, nó sẽ dính mắc ghê gớm, danh với lợi nó làm mờ con
mắt mình hết mấy con. Khi chưa có thì nó cố gắng nó tìm cho có, mà có rồi thì
nó đắm nhiễm. Thầy, bây giờ thì nói chung ai cúng dường tiền bạc thì Thầy nhận
cái lòng, giao lại cho những cái người người ta có trách nhiệm người ta lo cho
đời sống của mình.
Thầy không cất
giữ tiền bạc, nó làm cho cái đầu óc mình chi phối, ờ, bây giờ bữa nay Thầy phải
chi ra để mua đồ ăn này kia cho 10 người Phật tử, 100 người Phật tử. Thôi, cái
chuyện mà chi chi thôi Thầy không có chi đâu, Thầy tu hành rất là khỏe, giao
cho cái người Phật tử người ta làm, người ta cư sĩ. Cái tổ chức của mình họ
lãnh nhiệm vụ đó họ làm, chứ mình đừng có nhận tiền bạc gì, không nhận đồng xu
đồng điếu nào. Chẳng biết nhiều ít, họ làm gian thì họ tội họ chịu, phải không?
Họ lén họ ăn xới ăn bớt trong cái tiền mà Phật tử cúng thì cái này tội, mình chẳng
cần biết cái điều đó, nhân nào quả nấy mà, mình không có lo. Mình chỉ lo làm
sao cái tâm mình luôn lúc nào cũng thanh thản, an lạc, vô sự, đó là hạnh phúc
nhất. Thầy chỉ nói: "Chỉ cần giữ nhiêu đó đủ rồi",
còn tất cả những chuyện thế gian đều là vô thường hết mấy con, không cần biết.
Cho nên Thầy giải thoát.
À, bây giờ
Thầy có cái áo này, mà ai cúng dường Thầy nhận hết, nhưng mà không mặc đâu mấy
con. Chờ cái áo này rách rồi thì mới mặc cái áo của người Phật tử cúng dường,
chứ chưa rách Thầy không mặc của ai hết. Nhận cái lòng cúng dường, nhận hết,
nhưng mà ai không có cho hết. Còn Thầy mặc chừng nào mà rách, vá đắp đập lên,
còn vá được thì Thầy ngồi đó lấy cây kim vá. Mình vá xấu thì mình lấy cây kim
mình làm xào xào vậy nó cũng dính cái miếng vá nó không còn cái lỗ rách được rồi,
chứ đâu cần phải vá cho đẹp mấy con.
(40:32) Ngày
xưa mà khi Thầy tu tập ở ngoài Hòn Sơn mà Thầy về, mấy con thấy cái bộ quần áo
Thầy mặc, như áo bàn này nè, nó bạc màu hết, mà nó đắp đập như thế này, bị vì
nó lủng lỗ nó mục đó, miếng vải này đắp lên, rồi miếng vải mà đắp lên vá nó lại
mục, nó lại lủng nữa, đắp lên một lớp nữa, trời! Cái áo của Thầy thành cái áo lạnh
mấy con, mặc vô ấm lắm. Nhưng cái bộ y áo đó đó, được Phật tử xin để giữ làm kỷ
niệm, thậm chí như cái đôi dép của Thầy họ cũng xin làm giữ kỷ niệm mấy con.
Nghĩa là cái quai nó đã sứt đi rồi, Thầy lấy nhợ, lấy chỉ Thầy kết nó lại để
mang đi chứ không được bỏ. Chừng nào mà nó mòn tận không còn sài được nữa mới bỏ,
chứ còn nếu mà còn làm được mang đi Thầy không được phí bỏ. Mồ hôi, nước mắt của
Phật tử cúng dường mình chứ đâu phải, công sức của người ta chứ đâu phải là muốn
bỏ là bỏ đâu, các con hiểu chưa?
Thầy mặc cái
này là của Phật tử cúng dường chứ Thầy có đi ra Thầy cày cuốc, Thầy làm tiền,
Thầy làm thuê, làm mướn đâu mà Thầy mua của Thầy. Mà của mọi người là phải tiết
kiệm, phải giữ gìn bảo vệ, chứ không được quyền mình xài phí. Đó là cái hạnh của
một người tu, Thầy muốn nói đây là oai nghi tế hạnh đó mấy con, chứ không phải
là người tu mà cứ mặc đồ sang không, không dám mặc đồ rách. Trời! Người tu mà mặc
đồ rách bao nhiêu, là người ta quý trọng bấy nhiêu, cái oai nghi, cái hạnh của
1 người tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét