260- NGƯỜI VIỆT NAM NÊN GIỮ TRUYỀN THỐNG VĂN HÓA CỦA VIỆT NAM
(42:11) Cho
nên mấy con thấy cái y của 1 người tu tại sao người ta cắt từng miếng, từng miếng
vầy người ta ráp. Ông Phật ngày xưa mấy con thấy đâu phải cắt từng miếng ra
đâu, lượm từng miếng vải vụn đem lại kết làm cái y mặc đó mấy con, chứ đâu phải
mà được cái tấm vải lớn nguyên đâu. Còn mình bây giờ cắt ra đặng làm manh mún rồi
kết lại kêu làm cái y cho nó nhiều mảnh, sự thật ra cái miếng vải lớn vậy thôi
choàng một cái cho rồi đi, phải không mấy con? Đó là cách thức, cái hình thức
mình làm cho nó vụn ra rồi kết mà làm cái y, gọi là Y 7 điều, Y 25 điều. Đó mấy
con thấy rõ ràng là cái kiểu cách làm giả dối, Thầy nói, mấy con cứ cúng dường
vải Thầy, ờ, cái tấm vải như thế nào, Thầy choàng được là đủ rồi. Thầy thật sự,
tu là phải thật chứ không phải làm giả dối như vậy. Còn cái y mà hiện bây giờ
người ta may cho quý thầy, vấn đắp, đều là giả dối. Tấm vải đó cắt vụn hết rồi
cấu kết lại làm như là đi lượm vải mót, vải rách kết cấu lại.
Còn cái áo
mà Thầy đang mặc, mấy con biết tại sao mà Thầy mặc chiếc áo này không? Đó là
chiếc áo dài dân tộc của Việt Nam mấy con, Thầy là người Việt Nam, Thầy đâu có
lìa với tinh Thần của dân tộc Việt Nam. Các con thấy các cụ của mình ngày xưa họ
đội cái khăn đóng, phải không? Họ mặc cái áo dài thâm đó, có phải không? Thì
bây giờ… Thường thường cái áo mà của người Trung Hoa mặc đó, thì cái tay nó vầy,
có phải không? Kêu là cái áo tràng, mình gọi là áo tràng, đó là áo người Trung
Hoa, rộng tay. Còn người Việt Nam mình các con thấy, mấy cụ ngày xưa mặc cái áo
dài, cái tay nó nhỏ chứ đâu lớn đâu, phải không?
Cho nên người
Việt Nam phải ăn mặc theo người Việt Nam. Là tu sĩ cũng phải ăn mặc với tinh Thần
của dân tộc Việt Nam, không được ngoại lai, chịu ảnh hưởng của Phật giáo của
người khác. Quý thầy mặc cái áo tay rộng như thế này, Thầy nói mấy ông Thầy
Tàu, có phải không? Mấy ông Thầy Trung Quốc, chứ còn Thầy Việt Nam mình thì ăn
mặc vầy, chứ đâu có mặc cái áo tay rộng, tốn vải, hao. Trời đất ơi, nội cái tay
áo không, bao nhiêu vải mấy con biết không. Cho nên không tiết kiệm. Đối với Thầy
thì chiếc áo này là chiếc áo dài của dân tộc, đủ rồi mấy con.
Cho nên ở
đây với một cái tinh Thần của dân tộc Việt Nam, là người Việt Nam phải triển
khai hết để Phật giáo đi sâu vào lòng người Việt Nam, không bị ảnh hưởng của những
cái Phật giáo của đất nước khác. Cho nên hôm nay mấy con là người Việt Nam, chứ
Thầy không có giảng cho người Trung Quốc, mà giảng cho người Việt Nam, chúng ta
phải mang cái tinh Thần của dân tộc Việt Nam, với Phật giáo Việt Nam. Phật giáo
Việt Nam có người làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Còn Trung Quốc cũng có Phật
giáo nhưng mà chưa có ông sư, ông Thầy nào làm chủ sinh, già, bệnh, chết thua
chúng ta!
Có phải
không mấy con thấy, ông Phật là người Ấn Độ, làm chủ sinh, già, bệnh, chết;
truyền dạy cái phương pháp cách thức tu tập, người Việt Nam chúng ta làm được,
cũng lâu lắm tại vì chúng ta theo Phật giáo Trung Quốc mà chúng ta không làm được,
chứ sự thật ra mà nếu đi thẳng vào con đường của Phật dạy, không phải có một
mình Thầy làm được, mà nhiều Sư Thầy, nhưng chúng ta ảnh hưởng Trung Quốc rồi
nên chúng ta làm không được, bởi vì nó dạy trật lất đường rồi, đó là 1 cái sai
mấy con.
(46:06) Mình
cứ ngỡ tưởng nó là Thầy tổ mình, sự thật ra không phải đâu mấy con, dạy trật Phật
pháp, may là kinh sách Nguyên Thủy của Phật có mà Hòa thượng Minh Châu là cái
người ra công học Pali rồi dịch sang, chứ cỡ mà không có một cái người Việt Nam
mình mà học Pali, thì chắc chắn không dịch ra được cái Tạng kinh Nguyên Thủy,
thì chúng ta bây giờ cứ đọc theo cái Hán tạng rồi, tạng kinh tàu không à, tạng
kinh của người Trung Quốc, thì bây giờ chúng ta làm sao chúng ta hiểu Phật giáo
chơn chính được mấy con. Đó, kêu là Hán tạng - tạng kinh bằng chữ Hán, bằng chữ
Trung Quốc. Cho nên cái người Việt Nam chúng ta đừng có lai căn mấy con, cái
ngôn ngữ cái tiếng Việt chúng ta rất đẹp; cái ngôn ngữ, cái lời nói của người
Việt Nam rất đẹp. Cho nên từ cái hình ảnh chúng ta cứ để cái tiếng Việt chúng
ta ghi lên trên đó, đừng có lấy chữ Hán mà ghi trên đó thì không hay chút nào,
tưởng là chúng ta giỏi hả, không phải!
Cho nên Thầy
thấy có nhiều cái hình cứ đem chữ Nho ghi trên đó, chữ Hán ghi trên đó thì sai,
tôi là người Việt Nam thì tôi viết chữ Việt Nam, 1 dân tộc tôi có ngôn ngữ chứ
đâu phải có, hẳn hoi hoàn toàn, có chữ của nó đàng hoàng, tôi viết tiếng Việt
Nam thì đi thì tôi nói đi chứ tôi đâu có nói khác được. Tây Mỹ đọc không được,
có phải không mấy con thấy không? Đó, Tây Mỹ đâu có đọc được, ví dụ như Thầy
nói ví dụ như chữ "đi" thì người Pháp họ nói “a-lê (aller)” là đi, phải
không? Thì người Trung Quốc thì nói chữ “Khứ" là đi, còn người Việt Nam
mình đi thì tui nói "đi" chứ tôi có nói âm của mấy người đâu, phải
không?
Các con thấy
không, mình giữ được cái bản sắc của dân tộc mình, của ngôn ngữ của mình, mà tiếng
Việt của mình chữ "đi" nó đâu có giống chữ "Khứ" của Trung
Quốc, có phải không? Cho nên khi mà viết ra thành chữ nôm á thì mấy con thấy rõ
ràng chữ "Khứ" là đi, phải không? Cái nghĩa của nó dịch ra là đi,
nhưng mà muốn viết chữ "đi" bằng chữ Hán á, chữ Hán nôm á, thì chúng
ta phải viết chữ "Khứ" kề một bên phải viết chữ "Đa (多)",
chữ "Đa (多)" có cái âm là đi đó mấy con thấy không? Chữ
"Đa (多)" mà ghép gần với chữ "Khứ" hai cái
này thành một chữ gọi là chữ nôm thì chúng ta sẽ đọc nó là chữ "đi".
Chúng ta biến
chữ người Trung Hoa thành chữ Việt Nam, trong khi chúng ta chưa có Việt ngữ, có
phải không mấy con thấy không? Đó thành ra chúng ta biến nó trở thành tiếng của
chúng ta, gọi là chữ Nôm. Cho nên chữ "đi" á, người Trung Hoa không
có, mà chúng ta thì chưa có chữ, cho nên lấy chữ Trung Hoa biến thành chúng ta
viết chữ "đi". Các con thấy rất rõ phải không?
Do như vậy
người Việt Nam chúng ta hay lấy của người khác làm của mình, chuyển biến qua là
được, người Việt Nam thông minh lắm mấy con. Bởi vậy Thầy nói người Tàu họ
không thông minh, họ không có biến cái chữ khác thành chữ của họ, cho đến khi
mà chúng ta tiếp nhận với ngôn ngữ của Latin, thì chúng ta biến nó thành chữ Việt
của chúng ta, viết rất dễ dàng. Chữ "đi" thì chúng ta viết rõ ràng mà
mấy con thấy chữ "đ" á thì của người Pháp, của Latin á thì nó không
có cái gạch ở trên cái đầu của nó phải không?
(49:43) Tới
Việt Nam mình chơi gạch đầu hết, đọc thành chữ "đê (đ)", còn nó đọc
chữ "đê (d)" nó không gạch đầu, có phải không? Thầy nói mấy con cứ
xem coi, Việt Nam mình khôn lắm mấy con, tiếng của người ta cái mình chế ra làm
tiếng của mình, gạch thêm cái là tiếng của mình (Thầy cười) có phải không? Người
Việt mình khôn lắm! Nó biến ra chữ của nó, nó không có để nguyên cái chữ của
người khác nó đọc đâu, nó khôn lắm, nó chế ra chữ nó.
Đó Thầy nói
đơn sơ để mấy con thấy nhà ngôn ngữ học của Việt Nam chúng ta khôn lắm chứ
không phải dại đâu, dân tộc Việt Nam mình thông minh lắm, nó chế ra. Thành ra
Thầy, nó nhiều chữ chứ đâu phải 1 chữ, 2 chữ; mà chữ nào chúng ta chế cũng
thành tiếng Việt của chúng ta hết. Bây giờ chúng ta có ngôn ngữ riêng biệt mấy
con, nhớ công ơn của các vị mà đã làm ra được cái chữ Việt của chúng ta, thì
công ơn của các vị đó cũng là cái người Việt chứ không phải là người Pháp làm
cho chúng ta đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét