262- Ý LÀM CHỦ
(54:39) Cho
nên tóm lại cái phương pháp tu rất là đơn giản "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự", đừng có tu gì nhiều hết mấy con, bao
nhiêu đó, ai chửi, ai mắng thì cũng nhắc: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự" thì tâm mấy con sẽ …; đau nhức "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Cảm thọ đau nhức cái đầu hay
hoặc cái bụng này đi, ở đây không phải chỗ mày đau nhức". Ờ, mình
nói vậy chứ mình đâu có làm gì trong đó được đâu, vậy chứ mà ảnh đi đó, ảnh xúm
nhau ảnh xách gói ảnh đi đó. Bởi vì mình không chấp nhận cho ở trong cái nhà của
mình thì phải xách gói đi chứ.
Bây giờ Thầy
đến nhà con Thầy ở mà con không chấp nhận, "đi ra khỏi nhà tôi chứ không
được ở đây", thì bây giờ Thầy có cái gì nữa Thầy cũng mang vai Thầy đi ra
chứ, nhà người ta người ta không cho mình ở mình dám ở à?! Có phải không mấy
con thấy không? Thì bây giờ cái nhà của mình nè, mình không cho bệnh tật vô nè
thì nó phải đi thôi, nhưng mà ý thức của Thầy là cái chủ mà "ý làm
chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp" chứ đâu phải ý là cái thứ thường;
ý là chủ nhà đó, nó chủ cái thân này nè, cho nên bệnh đau là anh chỉ là khách
anh đến anh thăm thôi; anh đến đây anh thăm cái nhà tôi thôi, mà tôi không chấp
nhận anh thì anh phải cuốn gói đi.
Cho nên bệnh
đau là khách chứ đâu phải là chủ, nếu mà chủ thì mấy con cứ đau rề rề hoài, có
phải không? Nó là khách cho nên nó đến thì mình nghe nó đau, mà nó đi thì nó
không đau; mà giờ tôi đâu có chấp nhận anh đến đây cái nhà tôi, anh mang cái thứ
đau này đến tôi đâu có chấp nhận, anh đi! Thì nó quẩy gói nó đi, nó bước ra khỏi
cửa thì mình đâu có đau nữa. Đó thì mấy con thấy nó đơn giản, nó rõ ràng mà,
khách chủ đàng hoàng chứ đâu phải nói chuyện, nói đùa được.
Mà đức Phật
đã dạy rồi "ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp", cái
ý của mình, ý thức của mình nó làm chủ mà, tại sao mình có cái ý như vậy mà
mình lại không sử dụng, không xài nó? Hở hở ra cái gì thì lấy ý mà đuổi nó đi!
Khỏe quá mấy con, hôm nay gặp Thầy sung sướng quá! Mình có cái phương pháp, có
cái ý nó làm chủ được, thì tất cả những cái khác đuổi đi hết thì mấy con hạnh
phúc vô cùng.
Bây giờ mấy con có gì hỏi không? Không thì lo mà tu tập, để không chết rồi không có cái chỗ nào mà, phí bỏ uổng cuộc đời, không có còn hỏi gì nữa hết, phải không mấy con thấy không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét