263- NỖ LỰC TU TẬP ĐỪNG UỔNG PHÍ THỜI GIAN
(56:49) Người
ta nói thân là vô thường, bữa nay ngồi nghe Thầy ngày mai chết, mấy con biết
không? Chưa biết! Cho nên hôm nay tu cho từ buổi sáng này mấy con tu tới chiều
để mấy con làm chủ được nó là “ngày mai có chết, tao cũng làm chủ rồi”. Nó làm
chủ mình không kịp; còn mấy con mà không chịu tu, ngày mai chết đó nó quằn quại,
nó đau khổ.
Cho nên mấy
con đừng có nghĩ rằng cái thời gian mình còn dài, đừng có nghĩ đâu, ngắn lắm mấy
con, cho nên nghe Thầy rồi thì bắt đầu mấy người làm cái gì làm, tới trưa mấy
người cho tôi bữa cơm thôi, tôi vô thất tôi nỗ lực tôi tu bây giờ tới chiều tôi
chứng đạo. Đức Phật nói mà, tu 7 ngày, 7 đêm, 7 tháng, mà bây giờ mình tu chừng
bây giờ tới chiều, 1 ngày 1 đêm là chứng đạo, nỗ lực quyết tâm nhiệt tâm là tu
phải được à. "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", mấy
con nhắc nó mà suốt 1 đêm coi cái lực của nó như thế nào, đâu phải, tại mấy con
tu chơi chơi thôi, tu cầm chừng thôi, chứ đâu có nhiệt tâm, chứ nhiệt tâm Thầy
nói là người nào cũng làm chủ hết; quyết định mà mình tu để mình làm chủ mà,
mình làm chủ thật sự chứ phải là chơi đâu.
Cho nên nỗ lực
đừng có phí bỏ thời gian, uổng lắm mấy con, chừng nào làm chủ như Thầy rồi ngồi
chơi, bây giờ mình làm chủ rồi thì mình ngồi chơi; còn chưa làm chủ, trời đất
ơi! Đâu phải chuyện dễ với nó đâu, nó không đến thăm thôi chứ nó đến thăm rồi mấy
con quằn quại đó. Cho nên bây giờ như Thầy thì không có sợ tụi nó đâu, đến Thầy
bảo: “đi”, thì xách gói đi, còn mấy con bảo nó không đi; mấy con bây giờ nó
xách gói nó vô rồi bảo đi nó không đi thì nó chụp thân mấy con, trời đất ơi!
Mình tu sao nó nghe uể oải, nó mỏi nó nhức đau chỗ này chỗ kia, bảo đi nó không
đi, đó tại vì mấy con chưa làm chủ được nó cho nên nó đâu có sợ, còn Thầy hét
cái đi.
Cho nên bây
giờ Thầy ngồi chơi được rồi, còn mấy con không có quyền ngồi chơi, mà phải nỗ lực
tu! Hiểu chưa, đừng có lo cái chuyện gia đình này kia, con cái đồ, chừng nào
tao làm chủ rồi tao lo, còn bây giờ tao chưa làm chủ, tao lo rồi mai mốt tao bệnh
đau, nó khổ sở tao, ai lo tụi bây có chịu đau khổ tao được sao? Cho nên đừng có
phí bỏ cái thời gian của mấy con, hôm nay gặp Thầy rồi, thì tìm cách nào để tu
tập trong 1 ngày cho đến 7 ngày là làm chủ sự sống chết, phải nỗ lực nhiệt tâm
như vậy. 7 ngày là Thầy nói là chứng đạo chứ không có khó khăn gì hết đâu. Thầy
tu rồi, Thầy nói không khó là không khó mà!
Chứ bây giờ
người ta chửi mình, mình để mình giận thì nó khổ mình chứ khổ ai, người ta chửi
mình, mình bảo "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Không giận
ai nữa hết". Thì đó là giải thoát mình rồi chứ gì, nó quá dễ rồi
chứ gì, nhưng bây giờ nó chưa đủ lực thì ngồi đây nó có niệm này niệm kia, nó
khởi ra chứ gì, mỗi niệm đều tác ý đuổi, phải không mấy con? Mỗi niệm đều tác ý
đuổi, tại sao? Bây giờ cái niệm nó nhớ nhà, “à, ái kiết sử, đi đi, chỗ
này không phải là chỗ ái kiết sử, chỗ này là chỗ giải thoát mà, đâu có nghĩ nhớ
con, nhớ cái được ở chỗ này". Phải không? Thì ảnh xách gói ảnh đi mất
à.
Mà nó còn hiện
ra nữa thì đuổi nữa, đuổi hoài, đuổi từ sáng tới chiều đuổi riết ảnh không tới
nữa, trời đất ơi! Cái bà này, cái ông này sao mà dai quá, đuổi hoài à, người ta
chạy ra người ta núp ngoài vách rồi mà cũng còn đuổi. Chứ núp ngoài vách rồi
lát vô rồi sao . Phải không? Cho nên mình đuổi là phải đi cho khỏi cửa cổng, chứ
không có được núp núp ở đây nữa.
(01:00:30) Đó
mấy con phải làm thật sự như vậy, thì mấy con sẽ giải thoát. 7 ngày, 7 ngày
đêm, bền chí 7 ngày đêm đuổi từng cái tâm niệm của mình, thì mấy con thành tựu.
Chứ mấy con có đuổi ai, đuổi tâm niệm của mấy con thôi. Tâm niệm nào là tham,
sân, si, phiền não, thương ghét, giận hờn; đều là hiện trên cái đầu của mấy con
hết, thì mấy con chịu khó 7 ngày mà đuổi, không cần lo ăn lo ngủ nữa, chỉ đuổi
thôi. Phải không, giờ này đi chưa hết mà còn ham ngủ hả, mày ngủ cho nó vô hả?!
Còn mấy con
thấy buồn ngủ cái đi ngủ thì cái này không được, tao bây giờ đuổi đi cho sạch rồi
tao mới ngủ, còn không đi tao không ngủ, phải không? Tao ngồi đây mà bất động
yên lặng thì có thể tao ngủ, mà ngồi đây mà còn niệm này niệm kia là tao không
ngủ. Mà tao không ngủ tao có phương pháp chứ không phải là không có phương pháp
đâu, tao đi mày làm sao mày ngủ, mà đi mày cứ gục tới, mày cứ lủi tới, lủi lui
thì tao la, tao la như thế nào? "dở chân lên", có phải
không? Nó hoảng hồn nó chạy mất. Bảo nó "dở chân lên" thì
làm sao nó ngủ, rồi mình dở chân lên; thì bảo chứ "đưa chân tới",
ờ đưa chân tới chứ tao đâu có dở chân nhẹ nhẹ tao đi vầy vầy mày ngủ sao. Phải
không?
Mấy con thấy
mình có phương pháp mình đẩy, đây Thầy đi ra tới cửa, Thầy la hét nó hơi nó đi
mất, bây giờ Thầy tỉnh bơ à Thầy không có buồn ngủ nữa, thì Thầy ngồi đây Thầy
cứ coi mày còn có tâm mày có khởi niệm gì nữa không. Niệm là tao đuổi đi hết,
cuối cùng mình đuổi hết thì mình làm chủ chứ sao. Tại mấy con hề thấy hơi buồn
ngủ cái đi ngủ, còn lí luận nữa chứ, ngủ cho có sức khỏe mới tu chứ, trời đất
ơi! Nó dụ mấy con không biết, cái tâm mấy con nó khôn khéo lắm, nó lừa mấy con
đó, phải không? Bây giờ tao chưa có làm chủ, nhất định là mày lừa tao không có
được đâu, đừng có dụ tao, bây giờ đem vàng cho tao tao cũng không ham, có phải
không? Bây giờ cho vàng mà ngày mai tao chết tao có xài được đâu, đó vậy nên
tao cũng không ham nữa. Vậy chứ mà Thầy nói tâm mấy con nó dụ mấy con, nó dụ nói
đúng pháp lắm đó "nghỉ chút cho khỏe, đặng mình tu, có sức khỏe tu nó mới
tốt", chứ sự thật ra phá cho sạch đi, đừng có nghe dụ dụ á.
(01:02:56) Đó
hôm nay được nghe Thầy nói mấy con ráng tu tập mấy con, đừng chểnh mảng mấy
con, có thân người là khó chứ không phải dễ đâu, mà được thân người, rồi được
pháp tu tập đó là phước báu lớn! Chứ mấy con cứ nghĩ đi, một số người ngồi trước
mặt Thầy, bao nhiêu người, cả một cái ấp Gia Lâm này, cả một cái xã Gia Lộc
này, cái huyện Trảng Bảng này bao nhiêu người, hàng trăm hàng vạn người, có biết
pháp tu tập? Đâu phải người nào cũng đến đây hỏi Thầy đâu, rõ ràng họ chưa biết
pháp.
Họ bây giờ họ
biết làm ra tiền nè, kiếm cách làm ra nhiều tiền nè, cất nhà tường nhà đài nè.
So sánh mua đất đai để dành đặng có giá lên bán lấy tiền đó, thì cái chuyện đó
là chuyện họ đang làm đó, chứ cái chuyện sống chết họ không có nghĩ đâu, có phải
không? Cho nên bây giờ được cái người mà được nghe như Thầy, thì cái chuyện làm
làm có tiền bạc bao nhiêu chừng mấy con chết mấy con không mang theo đồng xu
nào, họ chưa chắc đã họ chôn. Mà họ biết mấy con giàu mà chôn trong đó, nửa đêm
đào lên, họ moi mấy con ra đeo bông vàng đồ họ lấy hết chứ đừng nói chuyện, có
phải không? Mấy con nghe những cái nhà giàu chết á, thì họ quật mồ lên họ lấy hết
á chứ ở đó.
Cho nên vì vậy
đó, có của cải càng khổ chứ không có sung sướng gì đâu. Còn nghèo nghèo chết,
như Thầy vậy cái hàng cũng không có, đào lỗ chôn nó không có lại nó móc đâu, có
gì đâu mà móc, cho nên nó sung sướng. Còn mấy người giàu chứ khổ lắm, khi mà chết
rồi chôn cất phải có người giữ, không có người giữ chúng đào đó. Cho nên nghe
Thầy nói phải nỗ lực tu mấy con, tu nỗ lực, tu thật sự!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét