275- CHỈ SỐNG TRONG HIỆN TẠI, MUỐN ĐI XA PHẢI VỀ TU VIỆN
(01:58:18) Phật
tử Thanh Ngọc: Con kính bạch Thầy, trước khi vào gặp Thầy, con cũng có đôi
lời tâm ý, tức là viết ra thư để trình bày với Thầy, thê nhưng mà bây giờ nghe
Thầy dạy thì con đã thấy mọi cái điều con viết ra thì cũng gần như là vô duyên,
con trước Trưởng lão, trước đại chúng thì con cũng xin bộc bạch lại cái tâm tư
của mình ở trong cái lá thư để về Thầy không khỏi mất nhiều thời gian nữa ạ.
Nam mô Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Kính bạch Trưởng lão Thích Thông Lạc!
Tên thật của
con là Phạm Thị Chính, pháp danh là Thích nữ Thanh Ngọc, hôm nay đã có đủ duyên
lành được Thầy tiếp kiến, con vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Nhân dịp đầu
xuân năm mới và cũng là lần đầu tiên được chiêm bái Thầy, con xin nguyện thỉnh
Thầy trụ thế lâu đời để dẫn dắt, động viên và khích lệ chúng con trên con đường
tu tập giải thoát. Kính bạch Thầy, cha mẹ cho con thân này, kể từ khi biết hành
động tạo tác là con đã tạo rất nhiều nghiệp chướng, và sống trong gia đình
không có đầy đủ thiện pháp, là con đã biết nhiều kiếp con cũng đã tạo nghiệp.
Hôm nay về
đây trước vị Thầy nghiêm trì giới luật, con xin sám hối tất cả mọi tội lỗi mà
con đã gây tạo, con cũng xin sám hối cho tất cả cha mẹ, chồng con, anh chị em
thân bằng quyến thuộc, nhiều đời nhiều kiếp cho đến ngày nay, biết ăn năn quá
khứ, phải tránh điều dữ, nguyện làm điều lành, để cho thân tâm bớt khổ, con xin
Thầy chứng minh cho lời sám hối của con! (Trưởng lão: Ừm!)
Con kính bạch
Thầy, kể từ khi Thầy Thanh Quang về Quảng Ninh, được nghe pháp của Thầy thì mặc
dù con chưa có công phu tu hành, xong bản thân con cũng, thực ra thì một chặng
giải thoát, và nếu có công phu thì hành trình, thì con tin chắc rằng con sẽ tiến
bộ lên rất là nhiều. Xong cái nếu cũng chỉ là cái bao biện cho cái giãi đãi,
cái không tinh tấn, con kính mong Thầy luôn luôn theo dõi từng bước đi của con
để thời gian của con trên cuộc đời này không bị lãng phí.
Con kính bạch
Thầy, là cách đây gần, những cái lời này thì, có lẽ là qua Thầy, vừa mới giải
pháp cho chúng con, thì con cũng được giải thoát rất là nhiều; nhưng mà con biết
mình là, tức là con biết rằng cái thân này thân nghiệp, cho nên là nó rất là
mong manh, nay có mai tàn. Con luôn nghĩ rằng là, khi cuộc đời con thì còn quá
ngắn, huân tập toàn làm thiện để kiếp sau được tái sinh vào nhà thiện pháp, và
được chánh pháp để tu tập, thì bởi vì là con cũng đã huân tập rất là nhiều cái
xấu rồi, thì con cũng xin Thầy giải tỏa cho con cái băn khoăn này. Thì sau cùng
là con muốn Thầy chỉ dạy cho con phải tu tập như thế nào để phù hợp với đặc tướng,
đặc tính của con và cái công việc của con, thì xin Thầy từ bi chỉ dạy!
(02:01:56) Trưởng
lão: Đức Phật có dạy rất rõ qua một cái bài kệ như thế này:
"Quá
khứ không truy tìm
Vị lai
không ước vọng
Chỉ sống
trong hiện tại"
Nghĩa là trước
kia đó mấy con làm tội lỗi đủ thứ hết, mấy con đừng sợ, hiện tại mấy con biết
được Phật pháp mấy con sống trong hiện tại thôi, đừng nghĩ tương lai tôi sẽ
thành Phật, hay hoặc là tương lai tôi sẽ như thế này, đừng có nghĩ! Cho nên cái
câu kệ đức Phật dạy rất rõ "quá khứ không truy tìm" tức
là không nhớ lại chuyện quá khứ, mình làm tội lỗi gì kệ không cần biết nó. Phải
không, "quá khứ không truy tìm. Vị lai không ước vọng" không
có mơ tưởng gì tương lai, mà chỉ có sống hiện tại cho đúng. Bây giờ con biết sống
hiện tại, giữ gìn 5 giới, là người cư sĩ là đủ rồi; rồi tu pháp giữ "tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" là giải thoát rồi, có vậy đủ
rồi!
Cứ sống
trong hiện tại thôi, ngày mai ra sao cũng chẳng cần, chỉ hiện tại giải thoát là
tương lai sẽ giải thoát; mà hiện tại không giải thoát là tương lai sẽ không giải
thoát; còn quá khứ làm bao nhiêu tội lỗi, nó đều chuyển biến hết, thay đổi. Bởi
vì hiện tại nó tác động mình không được. Bây giờ về quá khứ con làm tội lỗi thì
thân con phải trả cái nhân quả của tội lỗi đó, là nó đau bệnh hoặc tai nạn đến
xe đụng hoặc là như thế này thế nọ khác đủ thứ nó xảy ra, nhưng tâm con trong
hiện tại con thanh thản an lạc vô sự, thì nó chuyển rồi; bởi vì nó, tâm con nó
không có bị làm cho con đau khổ được thì tức là con đã chuyển tất cả nhân quả
trong hiện tại, cho nên sống trong hiện tại thôi.
"Quá
khứ không truy tìm, vị lai không ước vọng, chỉ hiện tại mà thôi, chỉ sống trong hiện tại”, mà
sống trong hiện tại thì sống trong pháp "tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự". Như nãy giờ Thầy nói là mấy con đang sống trong hiện tại
đó mấy con. Rồi khi nó đi qua rồi bây giờ nó có niệm nó xảy ra ở trong tâm mấy
con, nó không bất động nó có niệm thì nó đã đi quá khứ rồi, cái niệm kế đó hiện
tại thì mấy con sống tâm bất động nữa; còn tương lai thì không quan trọng, tuy
nói ngày mai chứng đạo hay không chứng đạo cũng không quan trọng cái vấn đề đó
đâu, phải không? Nhưng mà trong hiện tại này, tôi làm đúng, tôi sống đúng,
không có vi phạm giết hại chúng sanh, không có nói láo vọng ngữ, không có làm
những cái điều tội lỗi, mà năm cái điều giới luật của Phật tôi đã hiểu biết rồi,
tôi sống đúng. Thì đó là trong hiện tại mấy con rồi chứ gì? Thì mấy con chỉ lấy
hiện tại mấy con giải quyết hết tất cả những điều đã qua và tương lai sẽ luôn
luôn tốt.
(02:04:24) Và
trong cái pháp tu thì như nãy giờ Thầy đã dạy mấy con rồi, mấy con cứ tu và mấy
con sắp xếp được đàng hoàng, thì bây giờ cái pháp tu đó là nó tu ở trong mọi
hoàn cảnh; mọi hoàn cảnh. Gia đình mấy con tu vẫn được, có chuyện gì làm cho mấy
con buồn phiền, mấy con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự", nó sẽ không buồn phiền, nó không giận hờn thì đó là cứu cánh
giải thoát cho mấy con rồi. Sống ở trong gia đình mọi người thì ý vầy, ý khác
chứ gì, nhưng mà mình có tâm bất động thôi, trong hiện tại mà, thì đó giải
thoát.
Còn bây giờ
mấy con sắp xếp để mấy con đi sâu hơn vào, thì mấy con phải vào đây, Thầy nói
thân cận thiện hữu tri thức, mấy con không thân cận thiện hữu tri thức mấy con ở
ngoài đó mấy con tu được sao?! Bao nhiêu gia duyên của mấy con, xung quanh gia
đình của mấy con, làm sao mấy con cắt đứt được nó?! Đâu phải chuyện dễ đâu. Mấy
con chỉ còn có bây giờ ba y một bát như đức Phật bỏ cung vàng điện ngọc, vợ con
của mình bỏ cả xuống hết, đi qua một cái nước khác tu tập như đức Phật ngày
xưa, thì giải thoát chứ sao!
Thì bây giờ
mấy con đang ở ngoài đó, mấy con bỏ hết mấy con vào trong này, thì mấy con chẳng
còn lo lắng gì hết vào đây, thì tức là cũng như đức Phật mà còn có mang ba y một
bát đi xin ở nước khác mà tu tập chứ không có ở trong quê hương của mình. Đó là
cái chỗ của đạo Phật rất là cụ thể, rõ ràng, cho nên vì vậy đó là giải quyết để
giải thoát.
Đó, con thấy chưa? Cho nên trong khi đó con xin pháp Thầy đã cho pháp rồi, mà con quyết đi sâu hơn thì con phải ở, thân cận thiện hữu tri thức chứ sao để người ta chạy tới; còn con không thân cận thiện hữu tri thức ở ngoài đó con muốn tu, trời ơi! Nội cái chuyện gia duyên của con mà con tác ý để mà xả được cái tâm bất động đó là quá tốt rồi, còn đòi hỏi gì nữa. Ở trong cái cảnh động đó mà tu thì tu sao đi thanh tịnh cho tới nơi tới chốn được, con hiểu không? Chỉ giải thoát được cái tâm của mình đó là tốt rồi, chứ đừng giải thoát luôn cả cái thân của mình để làm chủ sự sống chết nó, thì không thể được! Cái hoàn cảnh đó không thể bảo: "Hơi thở tịnh chỉ ngưng, nhập Tứ Thiền" thì nó không bao giờ nhập được! Con hiểu chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét