274- TU TẬP PHẢI THEO ĐẶC TƯỚNG VÀ THÂN CẬN THIỆN HỮU TRI THỨC
(01:53:26) Thầy
Thanh Quang: Thưa Thầy ở chỗ trong Phật tử vào đây thì có một số những người
đã mới vào lần đầu và cầu pháp để tu tập. Thế rồi có những người đã tu được một
hai năm, thì con thưa Thầy, giai đoạn đầu thì ai cũng phải tu Tứ Chánh Cần, rồi
tiếp theo là tu Tứ Niệm Xứ, theo đó là cái quá trình tất nhiên của nó. Thì thưa
Thầy, đi vào tu các loại định này như thế nào cho đúng với chúng con? Đối với
những người bắt đầu tu? Và đối với những người đã được một hai năm?
Trưởng
lão: À bây giờ thật
sự ra, mình tu theo đặc tướng mấy con. Cái cái tâm mình nó thanh tịnh nó đã lâu
rồi, thì ngay đó người ta đưa vào chánh pháp người ta đặt tướng đó người ta đưa
vào, mặc dù người đó mới tu, chứ không phải cần phải mà tu theo thứ lớp đâu, không
phải đâu.
Còn cái người
này á, người ta thấy rằng cần phải theo thứ lớp là người ta dạy theo đặc tướng
phải thứ lớp, chứ con không thể nào mà tu ngang như vậy được. Thí dụ như Thầy dạy
chung chung nè "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
một số người ôm pháp tu được, mà một số người tu không được, tức là nhiếp tâm
không được, mà nhiếp tâm không được là Thầy buộc lòng phải dạy họ căn bản, bắt
đầu phải nhiếp tâm bằng hơi thở, bằng cách này cách kia; họ phải đi vào căn bản
của họ để nhiếp tâm được, rồi sau đó mới giữ tâm bất động mới được. Đó coi vậy
chứ nó phải tu theo đặc tướng hết à!
Vậy cho nên
Thầy nói: "Tu phải thân cận thiện hữu tri thức, chứ không phải tu
một mình được, không phải đọc kinh sách mà tu" các con hiểu
không? Mình quyết tâm tu rồi thì phải thân cận thiện hữu tri thức, đó ở gần một
bên để người ta kiểm điểm lại cái đặc tướng của mình tu cái pháp nào, người ta
mới dạy mình tu, chứ còn mình tu chung chung là nó không kết quả sâu đâu, nó có
kết quả nhưng mà kết quả rất nhỏ, không lớn, không đi sâu được!
Cho nên muốn
tu là phải vào đây tu, thân cận thiện hữu tri thức; mà thiện hữu tri thức là 1
người đã làm chủ sanh già bệnh chết, chứ cái người mà người ta thuyết giảng,
người ta nói mà người ta chưa có kinh nghiệm thì mình đến tu cũng vậy thôi,
không có tới đâu hết, cũng chỉ nói thôi, chứ không có làm gì được hết! Còn cái
kinh nghiệm người ta, người ta mới biết rõ đặc tướng của mình. Còn cái người mà
người ta thuyết giảng, người ta không hiểu rõ cái đặc tướng của mình đâu, người
ta nói chung chung, mình tu được tới đâu hay tới đó, người ta không biết.
Còn cái người
mà người ta dạy chung chung vậy đó, mà người được rồi người ta loại, tu tập được
người ta loại theo cái khu vực. Còn cái người tu chưa được người ta đưa vào cái
khu khác, để người ta dạy cái căn bản cho cái người đó. Cũng như bây giờ trong
số mấy con nghe Thầy nói: "tâm bất động, thanh thản, an lạc…",
nhưng mà có số người người ta tác ý cái người ta vô được, tức là người ta nhiếp
được, đó là cái đặc tướng của người ta rồi. Còn cái số người mà nhiếp sao mà cứ
vọng tưởng hoài thế này mà hôn trầm thùy miên, thôi những người này phải đưa ra
cái chỗ mà đi phá hôn trầm thùy miên, phải tập Thân Hành Niệm, phải tập cái này
cái kia lại, chứ không có thể nào mà ngồi ôm "tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự" được.
Tác ý rồi ngồi
đó cứ gục tới gục lui vậy thì thôi rồi, đâu có được đâu, đừng có nói chuyện mà
tác ý cho nó đi. Thì biết là cái duyên của mấy con nó không phải là đặc tướng của
mấy con tu cái pháp đó đâu, cho nên mấy con trở về với pháp Thân Hành Niệm người
ta sẽ dạy mấy con phải đi kinh hành, mấy con phải tập nhuần nhuyễn như kiên cố,
như cỗ xe, căn cứ địa đó, mấy con mới phá nổi nó, có người ta dạy đó, chứ không
đâu mà dạy… Thầy nói chung chung vậy đó, mà trong số người đó sẽ tác ý làm được;
mà có một số người tác ý làm không được, chứ không phải nói người nào cũng làm
được hết đâu con; mà người nào làm không được thì Thầy dạy cái pháp chuyên môn
cho người đó, để người đó dẫn dắt cái tâm người ta đi vào cái chỗ người ta tu,
rồi sau đó trở về tâm bất động một cách dễ dàng, không có khó. Phải không?
(01:57:03) Đây
là tu đúng là phải có thiện hữu tri thức thôi, Thầy nói không có thiện hữu tri
thức là không thể nào tu được, biết hỏi ai? Mình tu cứ ngỡ mình tu đúng chứ có
nghĩ rằng tu sai đâu, nhưng mà không ngờ là mình tu sai, mình không biết, nếu
mình biết thì mình đã làm Phật lâu rồi, mình có pháp nhãn thanh tịnh rồi, mà
này mình chưa có pháp nhãn thanh tịnh.
Cho nên vì vậy
mà chỉ nghe nói là mình tin thôi chứ mình đâu có biết đặc tướng của mình, cho
nên cuối cùng mình tu coi chừng lạc đường. Thường thường là người ta tưởng giải
ra người ta tu, hơn là Thầy dạy mấy con; cũng ờ, bây giờ dạy pháp vậy, người ta
nghĩ ra người ta tu, cho nên đồng thời trong một cái pháp thí dụ như Thân Hành Niệm,
mà người tu vầy kẻ tu khác. Người ta tưởng ra người ta tu, tưởng theo kiểu hiểu
của mình á, cái hiểu của mỗi người nó có cái riêng biệt, nó không giống nhau
đâu.
Có gì không
con? Con cứ hỏi đi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét