290- THẦY DẠY VỀ VĂN PHẠM VIẾT HOA VÀ VIẾT THƯỜNG
(47:48) Phật
tử 1: Thưa Thầy! Con có một cái này muốn xin Thầy chỉnh.. cũng như là
mình chỉnh lại hết luôn đó. Tại vì …thí dụ như đôi khi có mấy người thắc mắc
như đức Trưởng Lão rồi đó thì con thì cái cái riêng của con biết là thí dụ như
người ta viết Đức thì không cần phải Hoa đức Trưởng Lão rồi tên của Thầy sau.
Con thì con nghĩ mỗi lần con nói đề cập tới Thầy đó thì con luôn đánh chữ hoa của
Thầy. Mấy ông thầy khác thì con không có đánh hoa mà đối với Thầy thì con đánh
Hoa, là tại vì cũng như chữ Ngài như mình ví dụ mình tôn kính một người nào đó
thì mình để viết chữ Ngài thì chữ Ngài đó cũng hoa; thì trong sách đó thì có
khi viết thường có khi viết hoa. Rồi nếu mà mình kêu Trưởng Lão thì khỏi phải
dùng “đức” hay là mình dùng đức Trưởng Lão luôn. Rồi chữ “đức” có hoa hay không
hoa. Theo Thầy thì..
Trưởng
lão: Đó nó thuộc
về ngôn ngữ mấy con. Mấy con coi chừng trật. Để Thầy nói cho mấy con nghe nè!
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
tên là Thích Thông Lạc, phải không? Cái tên của Thầy là Thích Thông Lạc. Mà bây
giờ mấy con sợ gọi cái tên. Thường thường người Việt mình hay tránh cái tên lắm,
cho nên gọi là Ngài. Do đó mình tránh cái tên thì mình để chữ Ngài nó phải hoa.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Con hiểu
hông? Mà khi mà để ngài Thích Thông Lạc thì chữ ngài đó đừng có Hoa, mà chữ
Thích Thông Lạc nó hoa. Con hiểu hông? Thì đó là cái cách thức dùng ngôn ngữ.
Phải hông? Ngôn ngữ nó phải vậy chớ? Nó mới đúng cách mình sử dụng nó chớ.
Phật tử
1: Dạ! Thì chữ
đức Thích Thông Lạc thí dụ đi, thì chữ đức không cần hoa?
(49:34) Trưởng
lão: Không cần hoa. Bởi vì Thông Lạc nó hoa rồi mà để chữ đức hoa nữa,
vậy thì ông này còn có cái tên Đức nữa.
Phật tử
1: Rồi, thí dụ
như bây giờ nếu mà dùng chữ đức thì không đức Trưởng.. thí dụ như dùng chữ đức
thì thì đức Thích Thông Lạc. Còn nếu mình dùng Trưởng lão thì khỏi phải dùng chữ
đức phải không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Khỏi. Bởi
vì Trưởng lão là..
Phật tử
1: Chữ Trưởng
thì viết hoa đầu, chữ lão thì đánh thường. (50:01) Tụi con tại vì..
Trưởng
lão: Thành ra
cái Trưởng lão là một cái người mà có đức hạnh. Ở trong ngầm ở trong đó nó có
chữ đức hạnh, nó mới là Trưởng lão mới được, phải không? Mà con.. làm đức, mà
hai lần cái đức ở trong đó nữa thì nó là lặp lại.
Phật tử
1: Tại vì nhiều
lắm Thầy. Tại vì nhiều người viết đức Trưởng lão nữa rồi tụi con mới chuẩn bị
in ra, in xét lại làm sao cho đúng..
Trưởng
lão: Như vậy là
chắc là Thầy phải làm nhà Ngôn ngữ học nữa.
Phật tử 1: Dạ!
Trưởng
lão: Phải dạy mấy
con mới được.
Phật tử
1: Tụi con
không có dám sửa tại vì tụi con phải hỏi ý kiến Thầy tụi con mới dám sửa. Nhiều
khi viết trong đó…
Trưởng
lão: Nói chung
là khi mà Thầy nhìn mà cách thức mà phát âm mà viết ra từ này kia đồ đó, Thầy
thấy hầu như Việt ngữ mấy con chưa có rành, sử dụng chưa có được.
Phật tử
1: (50:44) Anh Thông
Đức này ảnh sửa giỏi lắm. Anh Thông Đức này ảnh chỉnh sửa rất là giỏi.
Phật tử
2: Con thì
con..
Trưởng
lão: Cách sử dụng
ngôn ngữ của Việt Nam rất là tế nhị mấy con. Rất là tế nhị! Mà Thầy nhìn lại
cái bộ từ điển và cách xưng hô. Còn về văn phạm của ngôn ngữ Việt Nam mà dạy
trong các trường,Thầy nói dạy học trò chứ dạy người hiểu biết thì sai nhiều lắm.
Phật tử
1: Dạ! Sai nhiều
lắm.
(51:09) Trưởng
lão: Dạy học
trò. Sách này để dạy học trò chớ văn phạm đồ của mấy ông mà viết để dạy học
trò. Cho nên cái Bộ Giáo dục của Việt Nam cần phải chỉnh đốn lại. Chớ không thể
để như thế này, mà sử dụng cái ngôn ngữ Việt Nam như thế này là chúng ta đã phỉ
báng nó rồi. Đã một cái ngôn ngữ Việt Nam nó giàu vô tận mấy con. Nó rất hay! Bởi
vì mình không phải ca ngợi mình đâu mà chính sự thật con. (51:39)
Con thấy nè,
khi mà nó chưa có ngôn ngữ, nó mượn ngôn ngữ của người Trung Hoa, nó biến thành
ngôn ngữ của nó. Nó muốn nói chữ “đi” thì nó ghép, nó ghép hai chữ lại. Chữ” khứ”
của người Trung Hoa đó là “đi”. Cái nghĩa Việt của mình chữ “khứ” có nghĩa là
đi. Mà bây giờ chữ khứ làm sao mà nói tiếng Việt đi được? Thì cái anh này muốn
viết được thành chữ đi thì ảnh thêm chữ đa vô, để lấy cái âm đa đó mà ghép với
chữ khứ thì ảnh đọc chữ đi. Thì ảnh thêm có được chữ thôi thì gọi là chữ Nôm.
Sau khi mình
tiếp cận những cái ngôn ngữ Latinh, mình lấy những cái ngôn ngữ Latinh mình biến
thành một cái ngôn ngữ của mình. Chứ bây giờ mình đâu có đọc theo tiếng Pháp,
tiếng Latinh đâu. Có phải hông? Mấy con thấy chữ D của người ta không có gạch
mà chữ đ của mình lại gạch đầu chớ. Các con thấy mình dám làm cái chuyện đó hết.
Phải hông? Biến từ cái ngôn ngữ của người ta mà thành chữ Ơ, chữ E đó. Mình lấy..
dám.. cho nó đội mũ lên hết.
Phật tử
1: Sắc, huyền,
hỏi, ngã đó hả Thầy?
(52:41) Trưởng
lão: Sắc, huyền, hỏi, ngã mình làm vô hết. Con thấy không? Cho nên Việt
Nam mình nó xài chữ của người ta, nó đồng hóa, nó thành tiếng Việt của nó hết.
Việt Nam mình khôn lắm, làm giàu cho ngôn ngữ Việt Nam. Nhưng mà chưa đủ mấy
con. Việt Nam nó giàu lắm. Cỡ sức mà… Bởi vậy hồi nãy giờ Thầy nói hai người
mà chứng quả A La Hán người ta nói chuyện mấy con nghe không được. Người ta nói
tiếng Việt chớ bộ người ta nói tiếng Tàu trong này sao? Nhưng mà con nghe không
hiểu. Có phải không? Như vậy là phải lập thành cái bộ từ điển của người tu chứng
đạo, mấy con mới đọc, mới hiểu nghĩa, chứ không khéo nó không hiểu nghĩa.
Coi vậy chớ
cái ngôn ngữ Việt Nam nó rất giàu, mà người ta sử dụng được là khi người ta có
trí tuệ con. Mỗi một lần mà mấy con thấy nó tăng thêm một cái số ngôn ngữ là có
một số người, người ta viết sách. Người ta có cái trí tuệ, người ta viết, đòi hỏi
người ta phải viết. Thành ra người ta không biết làm sao? Người ta mới truy tìm
ở trong cái đầu: Cái này phải ghép lại cái này mới thành ra cái chùm ngôn ngữ
này nó mới nói được ý đó. Nó làm giàu cho ngôn ngữ Việt Nam bằng cái trí tuệ
không hà. Nhưng mà cái người mà không có đủ cái sáng tạo như vậy đó, thì chỉ nhẩm
lại cái ngôn ngữ của người ta đã biết rồi. Chớ mình không dám chế ra. Chế ra chắc
không ai thèm xài của mình đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét