292- THẦY DẠY PHẬT TỬ CÁCH TU TẬP TẠI GIA ĐÌNH
(58:27) Trưởng
lão: Thôi! Rồi! Được rồi. Hổng chừng..
Phật tử
1: Con chắc
cũng xong rồi thưa Thầy. Con chỉ có của con thì con… Thứ tư đó…Thứ ba này tối
khuya con đi. Con xin được cái vé đổi ngày về sớm.
Trưởng
lão: Vậy hả?
Phật tử
1: Dạ! Thành ra
cũng nghe theo lời Thầy đi về tại vì ở đây con cũng hơi hư.
Trưởng
lão: Bởi vì nó
bị động dữ không con?
Phật tử
1: Nó bị gia
đình dính mắc.
Trưởng
lão: Ừ.
Phật tử: Mà có có cái tốt mà cũng được…
cũng có cái xấu. Trong đó là tại vì dính mắc với gia đình. Nhưng mà gia đình
thì đoàn tụ với lại hòa hợp, vui vẻ với nhau thì cái điều đó cũng tốt. Nhưng mà
điều mình dính mắc ở trong đó rồi theo, chạy theo phóng dật quá nhiều. Con cũng
không có tu tập gì được nhiều hết rồi con…
Trưởng
lão: Tâm nó
không thanh tịnh. Nó bị ái kiết sử, bị cái tình cảm của gia đình.
Phật tử
1: Dạ! Rồi
chơi, rồi phạm giới hết trơn.
Trưởng
lão: Chứ hồi có
tu đâu?
Phật tử
1: Con phạm giới
ăn tùm lum hết. Thành ra con cũng… thật sự con cũng không dám sám hối với Thầy
là tại vì, khi mình sám hối là mình phải từ bỏ, từ bỏ không có lặp lại nữa.
Trong tâm con thì con sẽ đề sẽ nguyện là mình sẽ từ bỏ hết những cái gì không
có tốt, không có bất thiện. Dầu cho ở bên gia đình con cũng vậy nữa. Rồi nhưng
mà con nghe lời Thầy là cố gắng để mà lấy cái ngày đi về bển sớm đó là cũng may
mắn cho con được ngày 23 tây. Chớ còn mấy người khác họ tìm không có ra. Họ phải
trả ba trăm đô thêm trong khi con trả có một trăm à. Dạ! Thành ra con đi về bển
thì chắc con có cái thời gian để con con quay trở lại với chính mình. Rồi thời
gian khác nữa thì con phụ được cái gì trên… Sửa đổi lại cho nó đúng đắn hơn
cái trang Web Chơn Lạc thì con sẽ cố gắng làm cái đó. Đó là cái…
Trưởng
lão: Bây giờ đầu
tiên là ráng tu.
Phật tử
1: Dạ!
(01:00:15) Trưởng
lão: Sống một mình. Về bên đó sống một mình rồi nỗ lực tu, để từ đó
rút tỉa qua kinh nghiệm. Rồi mới từ cái hiểu cái lời của Thầy dạy, rồi thấy cái
duyên của mình, mới đưa lên mạng để giúp người. Mà thật sự ra mình đã thấy được
cái đường đi. Chớ bây giờ các con không tu, các con thấy Thầy viết rất hay,
nhưng mà cuối cùng thì mình cũng chẳng có hay gì hết đâu. Thành ra cũng như là
mình đưa lên vậy thôi chứ sự thật ra chưa phải. Con phải nỗ lực tu để cứu mình.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Dù sao đi
nữa tuổi đời cũng lớn rồi, còn nhỏ đâu. Nó không có chờ con đâu. Lỡ mà chết rồi
lấy cái gì tu đây. Cho nên phải ráng ngay từ bây giờ, khi mà về bên đó. Bởi vậy
Thầy nói về bên đó nó mới có cái môi trường tu. Còn ở đây gia đình nó lôi kéo.
Phật tử: Dạ!
Trưởng
lão: Chớ làm
sao trong gia đình của mình, mình ngồi đó mình làm như gốc cây vầy được sao? Nó
không có được đâu mấy con. Cho nên vì vậy mà mình phải biết giao hảo hòa hợp với
nhau, để rồi sau khi đó mình sống một mình thì nó tiện hơn.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Bởi vậy,
Thầy nói ở trong gia đình mấy con tu chỉ còn có cái là giữ cái tâm mình vui vẻ,
nó đừng buồn, đừng giận đó là may. Chớ tu cái gì giờ? Chỉ có vô đây mình mới sống
độc cư, mình mới thấy từng tâm niệm của mình. Nó phóng dật nó muốn cái gì cái
gì. Từng đó mình mới dẹp nó, mình mới ly dục ly ác pháp được. Nó mới hết. Chỉ
có sống một mình nó mới hết. Chớ còn mình sống chung đụng mọi người, là giữ được
cái tâm mà vui vẻ, đừng có giận hờn nữa là may. Mà cũng phải biết pháp chớ còn
không biết pháp, dễ giận lắm.
Phật tử
1: Dạ! Đúng
thưa Thầy! Dạ! Thành ra con về thì con cũng giữ giống như Thầy nói là giữ cái
tâm vui vẻ với gia đình, không phiền muộn ai, có gì cũng không có giận hờn gì hết.
Trưởng
lão: Không giận
hờn ai hết.
Phật tử
1: Dạ! Không giận
hờn ai hết. Nhưng mà có điều bị lôi kéo theo tụi nó. Thành ra…
Trưởng
lão: Thì đó.
Cho nên đi sâu nữa thì không được đâu.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Thì cái
tâm nó vậy thôi.
Phật tử
1: Con thấy
mình cũng có những cái phạm giới nhưng mà… Con hứa là con trở về Mỹ con trở lại
cái nếp sống mà trước khi con về đây. Thật sự trước khi con về đây như là là bốn,
năm tháng trời là con tập rất là miên mật luôn. Chỉ có những ngày bệnh hoạn dữ
lắm thì thôi chớ con mới bỏ thôi chớ còn về đây con hư rồi. Thành ra thôi kỳ
này con hứa con về ở bể. Chính vì vậy mà con mời nghe theo lời Thầy đi lo kiếm
vé máy bay đi về liền. Tức là con gọi trước khi Tết nữa mà nó không có vé, không
có chỗ để mà cho mình đi nữa.
Phật tử
1: Từ bên Đại
Hàn mà về Mỹ thì có. Mà từ ở Việt Nam về qua Đại Hàn thì không có. Là tại vì
bây giờ Việt Nam với Đại Hàn liên kết quá chặt, thành ra người đi qua đi lại
quá nhiều. Hổng có chỗ… Dạ!
Trưởng
lão: Thành ra họ
đã mua trước hết mình rồi.
Phật tử 1: Dạ! Có chỗ thì con đi. Chị Phương, chị Phương nói nãy là
em xấu hổ là em sám hối với Thầy. Con sám hối với Thầy là hôm trước. Thật sự ra
con vẫn không thực hiện được. Giờ Thầy dạy cho con cái Pháp để con ở nhà con..con..
hay duyên nào để con làm.
(1:03:16) Trưởng
lão: Thì nói chung là mấy con nhớ như thế này nè. Cái.. trong một
tháng, một ngày, hai ngày đó thì con phải định cho nó… Ngày đó tôi quyết định
tôi giữ giới là giữ giới nghiêm chỉnh trong ngày đó. Tức là mình tập làm chủ
thân tâm của mình. Chớ không phải làm chủ hết suốt một
tháng. (1:03:36) Mà làm chủ thân tâm mình trong một ngày hoặc là
trong một tháng đó hoặc hai ngày, hoặc một tuần lễ gọi là thọ Bát Quan Trai. Tức
là trong ngày đó tôi giữ gìn như vậy. Gia đình lôi kéo gì cũng không được. Qua
ngày đó rồi thì tui sống hòa hợp với gia đình hết, không có bỏ chỗ nào hết.
Nhưng mà ngày đó là ngày dành cho tui. Chớ còn không khéo nó lôi mình luôn,
không có ngày nào hết thì coi như nó lôi mình luôn hết cuộc đời. Con phải về
con tu tập như vậy. Và đồng thời nó có cái gì chướng ngại thì con cứ nhắc: “Tâm
Bất động Thanh thản An lạc Vô sự, tất cả đều là nhân quả, đừng có buồn phiền gì
hết, xả đi”.
Phật tử: Sao con cứ sáng ngồi dậy cái nó
buồn ngủ lại Thầy?
(01:04:17) Trưởng
lão: À! Ngủ lại. Nói chung là… Nói chung là ngủ lại cứ ngủ, không có
ăn thua gì hết. Tới chừng mà cái giờ mà mình định mình tu mà buồn ngủ là không
được. Phải đi kinh hành. Còn cái giờ khác mặc tình. Mày muốn ngủ tao cho mày ngủ
đặng mày làm công việc chớ, để rồi không mày không ngủ rồi mày làm không nổi rồi
chắc chết được. Vô giờ mà nó.. vô giờ làm việc mà nó cứ gục tới gục lui để tao
làm sao được. Ép nó chỗ này thì nó qua chỗ kia con. Cho nên vì vậy mà những cái
giờ mà con nghỉ thì con cứ nghỉ. Mà giờ tu là không được, không có cho nó. Nó
buồn ngủ là nhất định là đi. Chết bỏ. Chứ nhất định hết cái giờ đó mới ngủ.
Mình tập làm chủ mà.
Con nên nhớ
rằng Thầy nói ở đây mình làm chủ thân và tâm của mình. Nó sai mình không được
là cái chỗ này. Giờ khắc đâu ra nghiêm chỉnh là tập làm chủ đó. Chớ không khéo
mình xô bồ lắm. Lúc lúc nào mà hứng là làm thôi chớ còn. Lúc nào hứng là ngủ
thôi chớ không có… Giờ ngủ phải ra ngủ, mà giờ không ngủ mày không ngủ mày
ráng mày chịu, chớ tao cho giờ ngủ đàng hoàng.Vậy đó, mình tập làm chủ con. Đạo
Phật là đạo làm chủ mà, làm chủ sanh, già, bệnh, chết, làm chủ cuộc sống của
mình, làm chủ ăn, ngủ. Chớ không có gì. Làm chủ người ta nói nặng nhẹ không giận
hờn. Làm chủ cái tâm mình thôi. Đó là làm chủ cuộc sống.
Phật tử
1: Con gởi cái
này Thầy bỏ cái đó vô giùm con. Thầy có bài mới nữa không thầy?
Phật tử
2: Hồi nãy cái
lời tựa là Thầy đã có rồi.
Trưởng
lão: À! Có rồi.Có
rồi. Thầy để ..
Phật tử
2: Vậy chị xin
mấy tờ giấy kia về đánh máy lại đưa cho chị. Chứ giờ chị còn chờ gì, gài vô USB
chi?.
(01:05:57) Trưởng
lão: Ờ! Có. Bài mới thì có nhưng mà có cái điều kiện là nó chưa có
xong. Coi như Thầy đang viết nó lỡ dỡ mà. Chớ phải chi mà nó đã xong rồi đó thì
Thầy cho nó vô được. Đang lỡ dỡ mà mấy con có khóm này rồi làm sao? Chưa kết luận
gì hết.
Phật tử: Thầy, Thầy đang viết cái cái gì
gì nữa Thầy?
Trưởng
lão: Nói chung
là Thầy nói cái gì mấy con chưa hiểu là Thầy viết à.
Phật tử: Vậy là sau khi có lời tựa đó rồi
thì tụi con soạn đề..
Trưởng
lão: Có lời tựa
rồi con.
Phật tử: Vậy con tổ chức con sắp xếp con
xin phép hả Thầy? Con phối hợp với cô Trang để con xin phép.
Trưởng
lão: Ừ! Thì..
xin phép.
Phật tử: Dạ! Con phối hợp với cô Trang để
xin phép là tổ chức in ấn Thầy.
Trưởng
lão: Ừ!
Phật tử: Dạ! Chánh tín Mê tín. Chánh tín
Mê tín trước hả Thầy?
Trưởng
lão: Đó! Cái đó
là ..Ừ
Phật tử: Dạ! Có lời tựa của Thầy.
Trưởng
lão: Có cái lời
giới thiệu của Thầy.
Phật tử: Chị có hỏi gì không? Quý vị có
hỏi cái gì nữa thêm hông?
(01:06:51) Phật
tử 3 (chú Hiển): Dạ! Thôi. Vậy thì. Con kính thưa đức Trưởng lão! Cái
duyên hôm nay được… Nhờ cái duyên của các cô, các chị đến thì cũng như là đức
Trưởng lão từ bi thì cũng nói hồi nãy giờ, thì con cũng được lắng nghe thêm.
Nhân cái chuyện in Kinh sách hồi nãy, đức Trưởng lão có nói là hai vị A La Hán
nói chuyện với nhau sẽ phong phú từ điển. Thật ra cái này là con mang một cái
khát khao từ hồi cách đây mấy năm khi còn được học ở trong tổ đường ở bên Chơn
Như 1 là con có nói rằng: Đạo Phật rõ ràng là đạo đức rồi, cái này là miễn bàn.
Nhưng mà chẳng hạn con ví dụ như là… Hồi đó con có trình ở trên tổ đường nói
là, nếu như sau này có thêm các vị A La Hán nữa thì đây là kiểu như là con xin
thay mặt chúng sinh xin làm như vậy. Chẳng hạn như luật pháp, giống như chẳng hạn
ăn trộm phía xa thì thí dụ như tù sáu tháng, hoặc là thí dụ lừa đảo cái gì đó;
tức là nó giống như cụ thể. Thì nếu như mà… nếu như cái lời thỉnh của con mà
sai thì con xin lỗi, còn nếu như mà hợp lý rồi có thời gian các vị A La Hán sau
này thì giống như kết tập; chẳng hạn như mình nói một lời ác hoặc là mình liếc,
ngoáy người ta đó, đại loại như vậy thì nó giống như là một thần. Vừa là chuẩn
mực đạo đức, mà giống như cũng là một cái bộ luật tại vì cái đây là nhân quả, đức
Phật nói nhân quả thì rõ ràng là gieo cái nào là phải có cái quả, chứ hiện tại
thì dĩ nhiên là… Không biết con nói như vậy có bị sai hay không cho con không
biết. Nhưng mà tại vì con thấy chẳng hạn như luật pháp quy định là ăn cắp hoặc
là cái gì đó nó cụ thể. Nếu như sau này có các vị A La Hán thì con xin đức Phật
trụ thế thêm thêm để mà coi như hoạt động… (nghe không rõ) cấp giấy giới luật.
(01:08:42) Trưởng
lão: Giấy luật pháp, cái vị A La Hán không làm cái điều đó đâu.
Trưởng
lão: Chúng sanh
nghiệp nặng không có chế giới pháp luật mà cấm họ đâu. Đức Phật trong giới luật,
các Tổ “cấm” người ta không sát sanh này kia, đức Phật dạy “không nên”.
Phật tử: Dạ, “khuyên”!
Trưởng
lão: Khuyên
chúng ta. Không có làm thì không tội. Cho nên nói không nên giết hại chúng sanh
chớ không phải cấm sát sanh. Nói giới cấm thì đó là các Tổ.
Phật tử
3: Dạ! Dạ! Xin
cảm ơn. Ý con định nói cái này không phải là giới cấm mà… Thí dụ Thầy nói là
chẳng hạn như mình nói bậy một cái này thì bị cái quả báo đó. Đó tức là nó là
như vậy đó nó giống như là…
Phật tử
2: Tức là nhân
thì nó sẽ ra cái quả.
Phật tử
3: Thì đó đó giống
như bây giờ con ví dụ như chẳng hạn như có mười ngàn thì mua được cái khăn mặt
con ví dụ vậy thì mình làm cái chuyện đó thì..
Phật tử
1: Ờ! Nhân ra quả
nhưng mà Thầy có dạy rồi tức là nhân quả chuyển được mà.
Trưởng
lão: Thì con muốn
có mười ngàn đó bằng cái tốt hay là đi ăn trộm, ăn cắp, lấy của người ta? Có mười
ngàn đi lại mua đó. Tốt đâu?
Phật tử
3: Dạ! Dạ!
Phật tử: Cái nhân này nó ra cái quả này thì
sẽ không chính xác được. Chính xác sẽ có nhân quả nhưng mà nó sẽ chuyển.
Phật tử
3: Đó đó, thì
chẳng qua là con nghĩ là.. rồi nhờ.. nếu mà mình được thấy như vậy thì đọc ai
cũng giựt mình hết. Còn không không cấm, đó thì đây là con ví dụ chẳng hạn như mình
làm một cái lời nói mình liếc ngoáy vậy thì nó sẽ ra cái quả như vậy hoặc là mắt
mình không được đoan trang nữa. Mắt người ta nhìn thẳng còn mắt mình nó mắt to
mắt nhỏ ví dụ con nói ví dụ thì.. nhưng mà nếu mà cái duyên thì có rồi hãy..
còn cái suy nghĩ con chưa hợp lý thì thôi. Dạ!
(01:10:25) Trưởng
lão: Nói chung là như thế này con. Con thấy nhà nước… cho đất nước
cho tổ quốc (nghe không rõ). Cho nên vì vậy mà Quốc hội phải đặt ra cái pháp luật
để cho cái người dân theo cái pháp luật đó mà giữ cái trật tự cùng sống chung
nhau. Nhưng mà sự thật đặt là đặt vậy, chớ sự thật Thầy thấy dân chúng nó có
thèm thực hiện đâu, à nó bây giờ nó muốn cái đó, nó cứ lấy của người ta thôi.
Cho nên nó đâu có phải sợ pháp luật. Con hiểu không? Đặt ra vậy chứ sự thật Thầy
thấy, bây giờ cái luật lệ giao thông thôi, cảnh sát đi gác đường thôi. Có thì
nó chạy rề rề, không có nó chạy ào ào, chết ai nấy bỏ. Mà đó là cái bản thân của
nó đó, chứ chưa nói là cái luật pháp gì. Nội cái luật giao thông không mà thấy
nó còn không giữ thì con nghĩ cái luật gì mà nó giữ.
Phật tử
3: Dạ!
Trưởng
lão: Cho nên nó
có cái luật để nó hạn chế thôi, chớ sự thật không phải đi hết cái luật đem ra
mà bắt buộc người ta được đâu. Người ta khó lắm chứ không phải dễ. Cho nên đức
Phật nói chúng sanh khó độ. Ông Phật đã nói rồi. Nói vậy chớ đâu phải dễ độ nó
sao. Trời đất ơi! Cái bụng nó tham thấy sợ luôn, độ độ gì nổi.
Phật tử
1: Con nghĩ cái
ý thức cao thì người ta tự người ta tránh cái cái những điều xấu.
Trưởng
lão: Mà nó cao
lại nó xấu cái khác.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Trời đất
ơi! Nó cao nó lại gian xảo hơn. Nó không phạm cái lỗi nhỏ này nhưng mà nó làm
cái lớn.
Phật tử: Dạ! Đúng rồi.
Trưởng
lão: Nó hại cả
một cái tập thể dữ tợn chứ đừng có nói chuyện.
Phật tử
3: Kỹ sư mà chỉ
cần ấy là sập cái cầu như chơi chứ đâu có đùa.
(01:12:17) Trưởng
lão: Cho nên con người mình khó lắm! Không. Mình chỉ nói ở đây để đem
giáo pháp của Phật, nó.. cái người mà người ta hiểu được, người ta giảm thiểu
được. Đó là quý. Để giúp cho người ta được an vui. Cũng như bây giờ Thầy cô đọng
lại cái chân lý của đạo Phật “Tâm Bất Động Thanh Thản An Lạc Vô Sự”. Để khi mấy
con gặp cái sự gì mà trái ý nghịch lòng, nó buồn phiền trong lòng, con nên nhắc:
“Tâm Bất Động Thanh Thản An Lạc Vô Sự. Tất cả đều là nhân quả”, làm cho
tâm mấy con an ổn trở lại thôi. Cái đó là đem lại cái sự an vui cho mấy con
trong phút chốc. Chứ rồi mấy con sẽ gặp chuyện khác nữa, chớ đâu phải nó để cho
mấy con yên.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Rồi tất cả
mọi chuyện nó đến thì mấy con cũng nhớ tác ý vậy để cứu mình thoát ra cái sự buồn
khổ trong tâm của mình thôi. À! Thầy chỉ biết đem pháp để giúp mấy con. Chớ mấy
con mà tu mà chứng đạo làm chủ sanh, già, bệnh, chết chắc là còn muôn kiếp.
Trưởng
lão: Thầy biết
rất rõ, không có nó kéo mấy con dễ gì mấy con tu được đâu. Thầy mà trèo trên
Hòn Sơn. Chín năm trời ở trên Hòn Sơn ngoài biển mà tu mà ăn toàn lá cây mà sống
mà tu. Còn mấy con bây giờ có dám làm cái điều đó sao? Sống một hình một bóng
như vậy thì thử xét lại cái ý chí, cái dũng khí của một người tu nó vĩ đại vô
cùng. Nó coi thân này không ra gì. Còn mấy con nghe hơi đau đau. Trời đất ơi! Mới
có đứt tay có chút hay con kiến cắn chút, hít hà rồi à. Còn Thầy coi như thường.
Phải không mấy con thấy. Con xem như thường, cái thân mình coi như không ra gì
hết. Người ta xả bỏ hết vậy đó. Chớ còn mấy con. Trời đất ơi! Hơi chút là mấy
con rên rồi ở đó. Bởi vậy Thầy nói tu mà được làm chủ như Thầy nó không phải dễ
con.
(01:14:06) Cho
nên khi đức Phật tu chứng làm chủ bốn sự đau khổ, mà cho đến bây giờ mới có được
Thầy. Còn bao nhiêu kiến giải ra có ông nào đâu? Chết, đau bệnh đi nằm nhà
thương hết ráo. Quý Hòa thượng đâu có ít. Trời! Mấy ổng cũng nỗ lực tu lắm,
nhưng mà đâu có làm chủ được đâu. Có dám ở trên rừng ăn lá cây như Thầy không?
Có dám ở một mình không? Ờ, có thấy Phật tử mà đi cúng dường tiền ham không? Tất
cả mọi cái này đều là sự cám dỗ nó lôi cuốn. Mà quý Hòa thượng bị dính mắc vậy
làm sao? Bây giờ ở cái chùa mà xấu ở không được. Còn Thầy giờ đưa gốc cây nào
cũng được. Ngủ cũng được không sao hết. Có cái nhà này ngủ cũng được. Có giường
cũng được, không giường cũng được, mà không có ra gốc cây kia ngồi dựa lưng ngủ
cũng được không sao. Coi ở trong cái nhà nó sang đẹp như thế này mà ra gốc cây
kia nó cũng vậy. Cái tư tưởng nó cũng vậy và nó cái nếp sống của nó, nó quen rồi.
Nó không còn thấy khó khăn hay còn khổ sở.
Còn mấy con
bây giờ, cho ở trong nhà này ấm cúng thì ngủ, mà ngủ ngoài kia cho ngoài gốc
cây. Trời ơi sương gió vầy lạnh quá! Mà đây rồi cái nghĩ, sương gió vầy chắc
đêm nay sáng ra nó bệnh. Còn Thầy, Thầy có nghĩ bệnh đâu. Cho mày chết chớ ở đó
bệnh. Có phải không? Một cái người có cái gan dạ, có cái dũng khí vậy, người mới
có thể làm những cái sự việc lớn. Chớ còn mấy con nói thiệt ra, mấy con làm cái
chuyện kiếm tiền là sự việc lớn của mấy con thôi, chớ không còn cách nào cả. Chớ
mấy con tham cái việc mà làm chủ sanh, già, bệnh, chết, nó không có đơn giản.
Không đơn giản.
Phật tử: Dạ! Ngày nào con cũng ước nguyện
là các vị mà tu tập gần Thầy hay xa Thầy để nhanh chóng chứng đắc như Thầy. Thì
Thầy thấy đã gần tới chưa ạ?
Trưởng
lão: Thật sự ra
thì trong cái số đó thì nó cũng chỉ được một, hai người. Sự thật ra nghe bà con
ngồi tu, chứ nghe bà con đến cái, trời đất ơi, nôn nao trong bụng muốn ra gặp.
Trời đất ơi! Cái kiểu này biết chừng nào. Còn không đó, Thầy ở đây Thầy không
có cho tiếp, thì cứ ngồi trong thất nhìn bà con mình đi đến thăm. Cứ nhìn ra.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét