Thứ Ba, 20 tháng 6, 2023

296- ĐƯỢC THÂN NGƯỜI LÀ KHÓ, NỖ LỰC TU TẬP GIỮ TRỌN NGŨ GIỚI

 

296- ĐƯỢC THÂN NGƯỜI LÀ KHÓ, NỖ LỰC TU TẬP GIỮ TRỌN NGŨ GIỚI

(21:28) Cho nên thôi, mấy con ráng về tu tập mấy con. Thầy thấy sanh ra làm người cũng khó lắm. Bởi vì các con thấy những cái loài vật xung quanh chúng ta nhiều lắm: chim chóc, rồi con trùng, rồi dế…​ rồi đủ loại, quá nhiều. Coi chừng, chúng ta ti tiện chúng ta sẽ sanh làm loài bàn sanh đó, nhỏ mọn ích kỷ; mà không giữ giới thì mình sẽ sanh làm loài vật chứ làm sao làm người được. Giới có 5 cái hồi nãy Thầy nói đó. Hầu hết bây giờ mấy con thấy, người nào đến chùa quy y, quy Phật, quy y Tam bảo thọ năm giới; nhưng mà thọ có thọ chứ họ có về giữ không, cả ăn chay họ còn không ăn nữa. Thì như vậy làm sao họ không sanh loài chúng sanh.

Mục đích của đạo Phật là giúp chúng ta để làm người. Cho nên ông Phật ông nói: “Được thân người là khó!” Bị vì nhìn chung quanh mình, cái người mà giữ gìn 5 giới đó, chưa có trọn vẹn thì sao mà sanh làm người được! Cho nên khó. Mà mình thấy sao giờ con người đông như vậy?

Sự thật con người đông như vậy, mấy con thấy như con bò, con dê, những con vật ăn cỏ nó có giết hại chúng sanh đâu. Không ngờ cái duyên mà tự nó sanh ra nó ăn vậy, nó làm người. Mình không biết mình là con bò hay con vật gì đây nữa, hay con mễn con hươu không biết chừng nữa. Phải không, mấy con hiểu không?

Cho nên cái đôi mắt của mình là đôi mắt mình bị không gian, thời gian ngăn cách phải không? Cho nên mình không thấy được; còn cái người tu chứng người ta có cái đôi mắt tuệ không gian và thời gian không có ngăn cách. Cho nên người ta biết quá khứ mình là gì. Thì mình biết hồi đó mình là con bò, con gì bây giờ mình sinh làm người đây. Phải không? Hồi đó mình biết mình là ông vua đó, bây giờ mình sanh ở đây mà ông vua ở nước nào mình biết mình ngay liền. Còn bây giờ thì mấy con không biết mình kiếp trước là gì? Bây giờ làm người mà được gặp Phật pháp vầy, thôi gặp phải ráng tu! Tu để mai mốt biết thử coi ra sao đây.

(23:36) Thật sự ra, cái biết đó nó không có xa đâu, ở trong đầu mấy con. Thần kinh, bộ não của mấy con thôi. Nhưng nó bất động thanh thản, mọi việc tham, sân, si nó không còn có nữa thì nó hiện ra rõ. Bởi vì con người chúng ta nó quý là ở chỗ cái đầu của nó. Nó nghe pháp của Phật nó biết thiện ác. Nhưng mà thử hỏi, bây giờ Thầy đến con bò Thầy bảo nó thiện ác đó, nó nghe cũng như là tiếng sấm vậy nó không biết gì hết mấy con. Con người của mình dù là ác, mình là người ác thiệt ác nhưng người ta nói cái hành động thiện mình vẫn biết con.

Cho nên nói, con người mình quý lắm mấy con. Vậy làm người phải nỗ lực tu, đừng bỏ nó. Bữa nay mấy con sống chứ mai chết mấy con biết được không? Mà chết rồi chắc gì làm người nữa. Vô lượng kiếp mới làm người chứ không phải ít đâu. Cho nên vì vậy, mấy con nỗ lực lên, bây giờ biết Phật pháp rồi, về buông xuống hết đi; giao hết coi ai có trách nhiệm trong gia đình mình sắp xếp cho họ đi. Rồi hàng ngày sống trong gia đình, ai nói gì thì nói, vợ con không có cãi cọ gì hết, thì bắt đầu mình sẽ nghe họ, nghe những người trong gia đình người ta sẽ nói: “Sao nay lạ quá, cái anh này nay lạ, đi chùa có mấy bữa bây giờ về không có bao giờ rầy rà vợ con, không bao giờ đánh con, đánh cái nữa hết, nay bộ Phật rồi à?!” Người ta thấy hành động đó người ta cho mình là Phật đồ, nhưng mà không ngờ mình sống trong gia đình mình vui vẻ, mình không rầy, không rà, không nói, không cái gì hết hoàn toàn ai làm trái, làm gì mình không có nói hết, mình thay đổi hẳn cái tánh tình của mình mất đi. Thì cái duyên mà nó bất động, thanh thản nó sẽ giúp mấy con. Nó đẩy mấy con đi đến chỗ tu giải thoát hoàn toàn. Tự nó nó giúp, chứ mấy con muốn mà bây giờ tâm mấy con còn giận hờn, phiền não đẩy đến đó mấy con bị ức chế, mấy con tu không vô nữa.

Còn mấy con ở trong gia đình, mấy con xả tâm mình không giận hờn, buồn phiền ai nữa hết. Chừng mà ở trong gia đình mà mọi người nói: “Sao nay thay đổi lạ, bộ làm Phật rồi hả?” Thì biết đó là mình đã xả rồi, mình đã khác hơn họ rồi. Thì lúc bấy giờ, tự cái tâm trạng mà xả của mình đó nó sẽ giúp mình vượt qua; kêu là vượt qua cái cuộc sống thế gian, vượt qua nhân quả. Thì chừng đó mấy con xách một cái túi nhỏ, không có cần gì nhiều hết, hai bộ đồ ra đi thôi. Đi đến đâu xin ăn đến đó thôi.

(26:08) Cho nên ông Phật ngày xưa ba y một bát, nghĩa là cái áo nè, như Thầy mặc cái áo nè, rồi cái áo trong nè, cái áo ngắn nè, rồi cái chăn, cái quần thôi; có nhiêu đó thôi chứ không có dư ở ngoài đâu mấy con, chứ không phải thêm một bộ nữa.

Thì ví dụ như bây giờ Thầy đi tắm, Thầy giặt cái bộ đồ ngắn trong, cái áo trong với cái quần chứ gì, thì cái áo dài Thầy mặc nó cũng phủ kín chứ Thầy có ở chuồng đâu mà sợ! Mà phải có nhiều đồ, phải không? Mà khi Thầy giặt xong rồi, nó khô rồi thì Thầy cởi cái áo này Thầy đi giặt, Thầy mặc cái bộ đồ kia vô, dễ ợt! Phải không? Mấy con thấy không có đồ nhiều là mình giải thoát rồi; có đồ nhiều là không giải thoát.

Còn ăn thì chỉ có cái bát vầy thôi. Tức là cũng như cái nồi đất vậy đó, mấy con thấy cái nồi đất không? Đồ ăn, đồ uống, canh rêu gì đổ vô đó hết, tui ăn để sống chứ không phải tui lựa, ăn từng món, từng món cho nó ngon, không phải đâu. Ông Phật, ai cúng dường ổng: “cứ đổ vô đó hết cho tôi” Chứ không có bảo lấy bọc mà gói, mà cột lại đâu. Thời xưa làm sao có bọc nilon đâu mà gói, cột. Chỉ người ta lấy cái tô, cái dĩa người ta đổ vô trổng thôi. Thì Đức Phật mang về ăn, ăn để sống.

Cho nên thí dụ mấy con thấy, từ khi mấy con biết Phật pháp rồi thì mấy con sống rồi vợ con dọn lên cái gì ăn sống, không nói cái này dở: “Nay sao mà mình dọn cơm như thế này, cái món này mặn quá vậy ăn sao được”. Không có nói nữa. Nó thấy không? Thay đổi hết. Ráng tu mấy con!

Thôi bây giờ đủ rồi hé, Mấy con về tu đi.

Có gì không con? Có gì cứ nói, con cứ ngồi đó nói.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ

  506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như l...