297- NGƯỜI CƯ SĨ SỐNG TRONG GIA ĐÌNH THẤY MỌI VIỆC ĐỀU LÀ NHÂN QUẢ
(27:58) Phật
tử 2: Con bạch Thầy, là ở quê con thì cả cái vùng dân rộng lớn không
có một cái chùa nào, không có cái chỗ nào để mọi người đến thắp hương ngày rằm
mùng một, thì vừa rồi là… (không nghe rõ) bà cũng phát tâm xây một cái chùa vậy.
Thì chỗ con đó là con đi lễ… (không nghe rõ) là cũng phát tâm xây một cái chùa
nhỏ nhỏ, mục đích là con chuyển cái vùng đất đó, …(không nghe rõ) Thì con tìm
ra cái chùa đó là chùa nhỏ là cái nhà tạm ở trên…(không nghe rõ) Phật tử quê ở.
Thí dụ mà mình không có cái chỗ để quy tụ Phật tử, thì mình không có… (không
nghe rõ) tập trung mà nói với họ được. Tịnh thất của con ngoài đó thì để hợp với
lòng dân và cái chính quyền được đồng ý đó, là mình làm là phải bảo qua chính
quyền, rồi trước sự thông qua chính quyền mình dùng cái Phật pháp của mình để
khuyên bảo chính quyền để chính quyền thấu hiểu được cái chuyện đó và chính quyền
cho cất, chứ không làm ngoài được. Hiện này thì đổ xong cái phần mái rồi thì là
con đi vào đây luôn, bởi vì vướng cái mái đó cho nên chưa đổ được con không an
tâm ra đi. Cũng nói thật với Thầy là con xin phép Thầy là con phải lo lắng cái
việc ngoài đó, thành ra vào đây có muộn.
Chứ còn tâm
nguyên của con, là từ khi mà năm ngoái đấy biết Thầy qua thầy Nguyên Tánh là
con tìm hiểu được sách rồi là con đọc con có…(không nghe rõ) nhưng mà cũng xin
thưa với Thầy là ngoài Hà Tĩnh thì hiện nay cái nên Phật pháp mà tìm một vị sư
cũng khó chứ không phải dễ đâu. Con nói thật là nếu như mà nhà sư nở thì cũng
sư truyền bên cái vấn đề là…
Trưởng
lão: Cúng bái,
tụng kinh, niệm Phật.
Phật tử
1: Dạ, thì là
cái pháp môn đó chủ yếu tập trung vào cái chùa hơn. Con nói chùa này họ thuyết
pháp rồi họ giảng kinh. Thì theo con cái đó thì cũng thể hiện người dân vào cái
nghiệp đó, chứ còn để mà những người về căn cơ, tu tập cái công thức như Thầy
thì con nghĩ ngoài đó chưa có.
Vì con… những
người trong Hà Tĩnh mà phát tâm vào đây là cũng không phải là chuyện nhiều Thầy
ạ. Cho nên chúng con hiện nay vào đây là không những là gặp Thầy để chiêm bái
Thầy,… (không nghe rõ) phúc đức. Con nói sư Nguyên Tánh này nè, là con nếu lỡ
sau này mà Thầy nhập Niết bàn thì đó là một cái điều con quá, con nói thẳng với
thầy Nguyên Tánh con phải ra đây. Cái thứ 2 nữa con đọc sách Thầy con thương Thầy
quá. Vấn đề thứ 3 nữa là chúng con vô là cũng để là biết cái căn cơ chúng con
là cũng rất yếu kém, cho nên là cũng Thầy chỉ bảo cho chúng con cái pháp môn
tu, rồi cái cắn cơ của chúng con thì nên như thế nào? Thì hiện nay chúng con là
cư sĩ tại gia thì nên như thế nào? Thì đó là việc vào đây…(không nghe rõ)
Chúng con cũng xin vào để chiêm bái Thầy và đảnh lễ Thầy và cũng xin nhận cái lời
mà để Thầy truyền giáo cho chúng con thực hiện, thực hiện cho chúng con đồng thời
là để thực hiện những cái việc cho mọi người dân ngoài đó họ đang khổ đau không
có cái hiểu biết.
(31:44) Trưởng
lão: Thì mấy con nhớ rằng, như nãy Thầy dạy mấy con đó, mình thấy mọi
sự việc nó xảy ra đó là nhân quả. Làm sao mình hiểu nó là nhân quả, không nhân
quả làm sao nó gặp nhau để rồi vậy, phải là nhân quả. Các pháp vô thường, mấy
con thấy không, không có pháp nào thường cho nên mình đừng dính mắc nó. Để cho
tâm mình nó xả được mấy con, thì nó giải thoát.
Mà mấy con về
mấy con sống ở trong gia đình, mấy con thấy ờ mỗi lần có cái sự gì mà nó không
an trong gia đình mình hay cãi cọ, hay này kia, nói qua nói lại thì mình nên nhớ
ngay: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả các pháp đều là
vô thường, nhân quả có gì đâu mà phải cãi cọ nhau làm gì”. Thì ngay
khi đó cái tâm mấy con nó sẽ bình an trở lại, nó không cãi nữa. Mình tập dần dần,
sau 1 thời gian thì mấy con thấy ai nói gì nói mấy con thản nhiên không có… Chứ
mới đầu nói thì được vậy, chứ hở đụng mà trái ý mình cái nó không chịu làm
thinh đâu. Nó khó lắm, nhưng mà mấy con cố gắng, thì một thời gian sau nó sẽ đạt
được.
Mình phải sống
ở trong gia đình của mình để mình tập xả. Cũng như bây giờ con sống trong gia
đình mà cái đầu tiên vì lợi ích cho khu vực đó thì mấy con nên mở 1 cái thư viện,
xin phép Nhà Nước tôi sẽ mở 1 cái thư viện, những sách vở này được nhà Nước cho
phép để giúp cho bà con biết được đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người,
xây dựng 1 nếp sống cho gia đình, cho xã hội có trật tự, an ninh gia đình có hạnh
phúc. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm trước cái thư viện này. Chứ con cất cái
chùa thì người ta đến lễ bái, biến người ta thành mê tín, rồi tụng kinh, cầu
siêu, cầu an. Trong khi đó đó, những sách vở, trong nhà mình có người mất cách
thức tẩn liệm người ta dạy mình chứ không phải là rước ông thầy chùa đến gõ mỏ,
tụng kinh. Nghĩa là mọi người trong gia đình của chúng ta, khi mà có người mất
thì trách nhiệm của những người thân, người nào phải làm cái gì, cài gì chứ
không phải là để giao phó cho người khác làm.
(33:48) Đó,
thì ở trong những cái sách vở mà con mở thư viện rồi, thì ở bây giờ đó xin Thầy
cho con 1 số kinh sách để mà giúp cho những người ở quê con họ biết đúng chánh
pháp của Phật để họ sống cho đúng, thì Thầy sẽ gửi cho thư viện của mấy con
sách vở, đầy đủ. Thì chừng đó, mấy con chỉ có kinh sách, chỉ có sách đạo đức, sống
đạo đức Nhân bản - Nhân quả để cho mình biết cái nhân của nào là nhân thiện, mà
nhân nào là nhân ác; mà quả nào là quả thiện, quả nào là quả ác, để người ta sống
người ta không có làm khổ cho nhau mà. Thì phải có kinh sách chứ không, bây giờ
dù con có nói gì hay đi nữa mà người ta không nghiền ngẫm được đạo đức thì người
ta cũng sẽ vẫn sống làm khổ người ta. Cho nên chỉ có đạo đức là (không nghe rõ)
mấy con. Cho nên vì vậy mà mấy con phải nhớ, phải sống đúng đạo đức!
Có gì không
con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét