303-BỐ THÍ ĐÚNG PHÁP
Trưởng
lão: … Xả hết
không có ác pháp không có chuyện gì …là giải thoát rồi chứ có gì.
(00:07) Giải
thoát thì cũng vẫn như những người bình thường, nó thương yêu vui vẻ và tha thứ.
Người nào mà nói những lời này mà nọ kia đó, thì con thấy những người này nên
thương họ. Nhất là mấy ông thầy mà tu lâu rồi đó, mấy ông nói ngang ngang đó mấy
con hãy thương họ tội lắm. Mặc dù là hiện bây giờ thì ổng nói vậy chứ, cái ác
pháp thì nó không thể ở gần với thiện pháp. Mình thương yêu tha thứ chứ họ ở với
mình không được đâu. Lần lượt họ phải rút. Cho nên mình giữ lấy cái tâm bất động
như vậy gọi là xả tâm buông xả.
Tất cả những
gì đều buông xả hết. Các con thấy tu coi như là không thấy tu, nhưng mà thấy giải
thoát thực sự đó. Khi mà thấy những người ác pháp thì mình thương yêu và tha thứ,
thì tâm mình nó cũng an ổn rồi. Mà người ở trong thiện pháp thì mình sách tấn
khuyên ngăn họ để giữ gìn những cái thiện pháp đó tăng trưởng. Nó phải giúp cho
người ta tăng lên, cố gắng giữ gìn hơn để được giải thoát. Thế tức là mình lấy
cái thiện pháp đó mình chỉ cho họ sự giải thoát thật sự.
Ví dụ như một
người cư sĩ người ta đến họ chưa biết giữ gìn năm giới thì mình nói về cái giới
mà đức hiếu sinh của giới sát sanh đó, thì con nói. Bởi vì ở đời người ta bệnh
đau, bệnh này bệnh kia đều do cái nghiệp giết hại và ăn thịt chúng sanh cho nên
phải chịu. Còn cái người tu thật sự mà cái lòng thương yêu thật sự đối với mọi
người, mọi loài vật không ăn thịt chúng sanh, không giết hại, từ con kiến mà
không đạp, khởi lòng thương yêu thật sự từ trong tâm thì người ta không có bệnh
đâu. Chứ còn mình mà cố gắng giữ giới không ăn thịt chúng sanh, mình cũng ăn
chay, nhưng thấy kiến mà phá nhà phá cửa rồi thiêu đốt hoặc là quét đuổi nó đi,
thì cái đó nó còn ác chứ chưa phải thiện toàn thiện đâu.
(2:22) Mình
trợ giúp chúng sanh được thì mình giúp, mà giúp không được thì phải có đủ trí
tuệ. Mấy con nghe nói rồi bắt đầu cứ rắc cơm xung quanh nhà, trời đất ơi! Nuôi
kiến nó vô cắn mình. Cái này là cái ngu si, chứ không phải cái trí tuệ. Thí dụ
như bây giờ thấy kiến vô nhà mình, là thứ nhất là mình không có quét dọn sạch sẽ,
con kiến nó theo bản năng con vật nó ăn, nó vô nhà. Còn mình quét sạch sẽ thì
nó không vô. Còn mình thấy con kiến nó chạy tới chạy lui lăng xăng vậy, đừng có
bỏ cơm ở gần nhà mình, mà mình nhử nó ra ngoài rào bỏ ở đó một hột cơm hay cục
cơm bố thí cho nó, coi nó như những người đang đói khổ, mà giúp đỡ nó.
Đó thì tùy
theo khả năng của mình, nhượng cái sự ăn của mình trong một nắm cơm, mà mình
cho chúng sanh thì là việc tốt. Chớ không phải là tui, thay vì bây giờ ví dụ
con ăn ba chén đi, con ăn hai chén rưỡi con để nửa chén cho chúng sanh ăn là
quý. Chớ con ăn ba chén giờ tui lấy thêm chén nữa cho chúng sanh thì cái này
không phải. Mình nhường cái bữa ăn của mình, ba chén mình lấy mình ăn hai chén
rưỡi, tui biết là tui ăn ba chén, nhưng mà tui nhường cái ăn của tôi nè, tôi
đem cho chúng sanh, cái này là cái hạnh phúc thiện còn. Con hiểu chỗ đó không?
Còn cái kia
mình là lấy của người khác mình cho nó thì mình không có bố thí gì nhiều đâu. Bởi
vì cái lòng của mình, nhưng mà cái lòng của mình mình phải chia sẻ cái sự sống
của mình với chúng sanh, chứ đâu phải cái lòng của mình mà lấy cái của mà người
ta đem cúng dường mình, rồi mình phung phí mình cho chúng sanh ăn thì mình có tội.
Còn mình lấy
cái phần sống của mình, hằng ngày người ta cúng dường mình tu học, mình lấy cái
phần sống của mình đó, một ít đó mình đem bố thí chúng sanh, cái đó là quý giá
nhất, cái lòng thương yêu của mình thật sự. Mà biết cách, trí tuệ đó. Còn cái
mà mình thấy cơm này kia, đồ Phật tử cúng dường mình đầy đủ dư, mình ăn no nê rồi
mình lấy thêm để mình cho nó, cái đó không có phước báu đâu. Nó không thiện
đâu, mà chính mình nhường cái bữa ăn của mình, mình nhường một ít đó mình cho,
cái đó là cái phước.
(4:15) Thí
dụ như một người đang đói, trong nhà họ khổ, nhưng có người đem cho họ một túi
gạo thực phẩm này kia. Họ không có để cho gia đình họ ăn đâu, họ chia ra mang đến
cho những người đang đói khổ cũng như họ hoặc hơn nữa, thì cái này là cái tốt.
Chia sẻ sự sống của mình cho người khác chứ không phải lấy của người mà thừa dư
đó mà đem cho người khác. Cái hạnh hiếu sinh, cái lòng thương yêu của mình nói
lên cái lòng thương yêu, biết nhường cái sự sống của mình cho người khác.
Cho nên Đạo
Phật nó hay thật hay nhưng mà nó cao thượng vô cùng khi mình hiểu. Cho nên trong
khi đó thì đặt mấy con vào cái vị trí viết sách giúp đỡ giùm Thầy, để Thầy rảnh
rang Thầy còn nhiều công việc để làm. Những cái bộ sách Đạo Đức mà Thầy dự định
soạn thảo cho xong cái Đạo Đức Nhân Bản - Nhân Quả cho xong để giúp cho dân tộc
Việt Nam mình có cái bộ sách Đạo Đức, để họ biết cách thức sống không làm khổ
mình khổ người khổ chúng sanh. Thì mong toàn bộ nhân dân Việt Nam của mình ăn
chay hết là tốt. Đất nước của mình sẽ thanh bình mà không có một đất nước nào
xâm chiếm được, bởi vì thiện pháp cái ác pháp không làm sao được.
Nhưng mà sao
được nó đã thành cái thói quen. Ăn thịt chúng sanh nó đã thành cái nghiệp thói
quen, bỏ nó khó. Mình tu mình phải có ý chí, chứ mình không có ý chí chưa chắc
bỏ đã được. Rồi lần lượt con ăn thấy con quen rồi thấy bình thường mà. Tới chừng
mà nghe mùi cá mùi thịt mình thấy nó ớn quá nó hôi, có phải không. Mình quen rồi,
bây giờ không thể nào mình gắp một miếng thịt miếng cá mình ăn được. Nhưng người
ta muốn bỏ miếng thịt miếng cá đó để trở thành món đồ ăn chay thì phải có thời
gian mới thành thói quen được. Đó là những cái điều mình tu tập mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét