Thứ Ba, 20 tháng 6, 2023

304-XẢ TÂM CÓ ĐỐI TƯỢNG VÀ KHÔNG CÓ ĐỐI TƯỢNG

 

304-XẢ TÂM CÓ ĐỐI TƯỢNG VÀ KHÔNG CÓ ĐỐI TƯỢNG

(6:40) Cho nên những cái gì mấy con chưa hiểu mấy con hỏi thêm Thầy, còn hiểu rồi thì mấy con cứ ngồi chơi thanh thản, an lạc, vô sự. Không phải ngồi kiết già mấy con, ngồi kiết già để gò bó thân tâm của mình làm cho mình khổ chứ không phải giải thoát. Giải thoát thì ngồi cái ghế như mấy con cũng giải thoát. Đó là giải thoát, không gò bó nó đâu, không gò bó cái thân đâu. Mà cũng không dụng công để làm cái tâm mình đừng khởi niệm. Thì cái đó là bị dụng công.

Con thấy khi mà mình dụng công, mình cố gắng biết hơi thở ra biết hơi thở vô, ráng nhìn cái hơi thở ra hơi thở vô để cho vọng tưởng không có, nhưng không ngờ là cái tưởng của mình, cái tưởng uẩn của mình nó sẽ hoạt động. Cái ý thức không hoạt động thì cái tưởng nó hoạt động. Mình tu một thời gian sau cái ý thức nó không có khởi niệm nữa, tưởng là tốt không ngờ cái tưởng nó hoạt động. Đầu tiên thì nhập trong cái không tưởng mà mình tưởng là cái định chứ gì. Nó không niệm mình cứ nghĩ rằng đó là cái định chứ gì, không phải.

(07:31) Đức Phật nói: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Cái ý của mình, cái ý thức của mình là nó làm chủ tất cả mọi cái, phải hiểu biết, phải buông xả những ác pháp, thiện pháp như thế nào đúng, như thế nào sai. Cho nên cái ý chúng ta nó bén nhạy vô cùng. Mà mình tu tập hàng ngày mình tiếp xúc với ác pháp với thiện pháp, thì cái trí của mình nó phải bén nhạy. Cũng như con ngồi cái ghế đó người ta bén nhạy, còn không bén nhạy thì chắc chắn là nó sanh cho mình phiền não hay là động tâm, con hiểu không?

Cho nên mấy con tu một thời gian vậy, sau đó mấy con vô trong thất ngồi tu một mình thì mấy con thấy hạnh phúc vô cùng. Phải không? Bây giờ ngồi đây mà gạn lọc từng tâm niệm của mình có còn nhớ, còn thương, còn ghét, còn buồn phiền, nó nhớ lại tất cả những sự kiện mà nó đã tiếp xúc, nó gặp nó nhớ lại, nhưng mà nhớ lại thì pháp như lý tác ý của chúng ta tác ý nó dừng lại hết, nó dừng lại hết thì tâm nó sẽ bất động.

Nó chỉ có trong vòng bảy ngày bảy tháng thì nó sẽ bất động. Bởi vì khi mình xả tâm được rồi mình vô trong thất mình tu thì chỉ còn cái niệm của tâm mình thôi, còn cái kia là cái đối tượng, nó có đối tượng có các pháp. Còn bây giờ nó không có các pháp không có đối tượng mà nó có cái tâm của mình. Cho nên khi mình vào thất sống một mình, thì cái người nào sống một mình mà nghe buồn bã, thì mấy người đó tu chưa được.

Còn mấy người nào mà sống một mình, mình sống một mình với cái tâm của mình, mà mình thấy từng tâm niệm của mình, nó luôn luôn nó làm cho mình hân hoan, là vì mỗi cái tâm niệm nhớ thương thì mình liền thấy: “đây là nhân quả, nếu không có nhân quả làm sao có anh em chị em? Mà tại sao lại nhớ?” Chỉ cần mình hiểu vậy cái nó đi hết. Và tất cả các ái kiết sử nó đều đi hết, rồi tất cả các ác pháp nó đều đi hết thì nó để lại cho chúng ta một trạng thái Bất Động Tâm, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự.

(9:54) Bây giờ chúng ta không phải dùng cái Bất Động Tâm để giữ, mà tại nó bất động tâm. Con thấy lúc bấy giờ ngồi chơi, không tu gì nữa hết mà tâm bất động. Tui không giữ tâm bất động mà tự nó bất động. Tui không giữ cho nó thanh thản mà nó thanh thản.

Còn bây giờ mấy con sai một chút là mấy con cố gắng để giữ tâm bất động, để cho nó đừng động chứ gì? Thì sai! Để tự nhiên nó đến rồi tự nhiên mình có sự hiểu biết của tri kiến của mình làm cho nó buông xả, thì đó là nó tự nhiên bất động - thanh thản - an lạc - vô sự, thì cái này là tu đúng.

Cho nên khi mà ngồi lại trong thất một mình, mình là không còn đối tượng nữa, thì còn quét những cái vi tế trong tâm của mình, thì sự giải thoát thấy rõ. Còn mình chưa có xả những cái pháp thô, những cái đối tượng mà gặp điều này thế kia đó, thì mình vô thất mình tu thật để rồi mình ức chế ý thức của mình. Mình cho nó đừng có niệm gì, có niệm nào mình cũng buông hết, thì cái đó không được.

Còn trái lại sống như con bây giờ tiếp xúc Phật tử đến tới lui rồi cơm nước này kia có lo lắng đủ hết, báo cáo tình hình này kia, nhưng mà trong đó tôi tu xả, nghĩa là xả thật sự hoàn toàn đem lại sự giải thoát cho chính mình, trong các đối tượng đó, không thấy buồn không thấy lo không thấy sợ, ai làm gì cũng không buồn không lo không giận hờn gì hết, đó là tôi tu có đối tượng giải thoát. Tôi biết rõ tâm tôi. Một người mà nói câu lời này thế kia mà con thấy con không có buồn phiền thì đó con là giải thoát. Chứ ông này sao mà dữ quá trời, con còn nói người ta dữ là còn bị rồi. Con nói: “tội nghiệp, cái ông này còn sống trong nhân quả, hãy thương yêu và tha thứ họ”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ

  506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như l...