317-CÁCH TÁC Ý CHO NGƯỜI GAN DẠ
Phật tử: Con xin hỏi Thầy, vậy tất cả
các lậu hoặc chỉ cần tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” ví
dụ con bị đau đầu con chỉ cần tác ý tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự mà
con không cần tác ý: “cái đầu đau này đi” có được không ạ?
(1:45:19) Trưởng
lão: Được con! Bởi vì nó lậu hoặc rồi. Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự thì cứ để tự nhiên rồi cái đầu con nhất định con không cần tác ý cái thọ
cái đầu này nó đi, tại vì chịu không nổi con phải tác ý để mà con chuyển. Còn
khi mà con gan dạ con tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự,
tất cả các pháp đều vô thường”, con chỉ nói vậy rồi, nhức bể đầu chết bỏ,
không uống thuốc không gì hết, vậy mà nó đi.
Đức Phật nói
như thế này rất rõ mà: “Khi mà cảm thọ nó đau tận cùng thì sẽ mát lạnh”.
Cho mày đau đi tới chừng đó mày đau tận cùng mày đi thì mày mát lạnh, là nó hiểu
rồi, mà mình có gan dạ vậy được không? Mà nếu gan dạ thì bệnh tật hết không chiếm
được thân con. Cũng như Thầy nhờ gan dạ chứ Thầy có giỏi thứ gì đâu. Đau
thì “mày cảm thọ đi đi, đây không phải chỗ mày đau”, thì nó đau vẫn
đau chứ làm sao nó không đau mấy con, nhưng mà tại Thầy gan cho nên vì vậy mà
nó phải đi. Nó dính chút xíu là nó đi, chừng năm ba phút là nó đi mất.
Còn mấy con
bây giờ chưa đủ lực, nó đau con cứ co cổ kêu: “Đau quá, trời ơi đau
quá, cứ như vậy nó làm sao hết đau”. Cứ biểu nó đau quá đau quá thì nó phải
đau quá. Còn Thầy: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, chẳng sợ
gì hết”. Ngồi chơi không thấy đau nữa. Mặc dù nó đau, nhưng mà không có sợ,
cho nên hổng có thấy đau quá đau quá. Còn mấy con thấy nó nhức, đau quá. Mặc dù
tác ý, mà thấy đau quá, đau quá.
(1:47:39) Phật
tử: Dạ thay vì trước đây con tác ý là: "Cái đầu đau này
đi đi, tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, nhưng gần đây con có nghe
Thầy giảng là, cái băng nào con không rõ, nhưng mà Thầy giảng chỉ cần tác ý tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự chứ không cần phải tác ý cái đầu đau của
mình. Vậy con tác ý như vậy?
Trưởng
lão: Mới đầu
mình còn sợ, cho nên tác ý cái bệnh đuổi đi, cho cái tinh thần của mình nó vững
một chút, chứ nó đau quá chịu không nổi, con hiểu không? Sau này Thầy đã dạy rồi
thì hãy đi phải qua một cái giai đoạn tu chứ. Bây giờ chỉ cần con tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” ngồi chơi không lo gì hết, nó đi
tự nó đi. Không cần nhắc nó, bệnh nhất nhì, kệ.
Phật tử: Thưa Thầy con hỏi cái hành tưởng
của con ạ, khi con đi cái hành tưởng thì bây giờ nó bớt rồi nhưng nó vẫn còn,
nhưng mà khi con bị cái đó con chỉ cần tác ý “tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự” như thế có được không ạ, con chỉ cần tác ý đó ạ?
Trưởng
lão: Thì vậy
thôi, có vậy thôi. Chỉ có câu tác ý thôi. Bởi vì Đức Phật đã dạy có như lý tác
ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt. Mà đau nhức là lậu
hoặc chứ gì.
Phật tử: Con tác ý là “tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, cái lậu hoặc phải đi”, khi con tác ý
như vậy có được không ạ?
(1:48:07) Trưởng
lão: Thì đó, đi, đúng đó con không có gì đâu. Còn bây giờ ta chỉ tác ý
câu thế này cũng đủ. Ngắn gọn: “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Còn bây giờ con nhắc: “thọ này, cái đầu đau này đi đi”, thì đó tại
vì mình chưa ý chí, chưa có cái sự dũng mãnh để chịu đựng nó, thì phải tác ý
thêm. Còn bây giờ lậu hoặc con tác ý “lậu hoặc” cũng còn yếu đó. Mình mạnh rồi
chỉ tác ý một câu thôi “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”,
ngồi chơi.
Phật tử: Vì con nghe Thầy giảng là mình
tác ý cái đầu đau, là cái ý của mình nghĩ đến cái đầu, cho nên tác ý tâm bất động
thì mình dẫn tâm vào tâm bất động. Con nghe cái đó thì con tác ý là tâm bất động,
con không tác ý cái đầu đau nữa. Mặc kệ cho nó đau.
Trưởng
lão: Thì kệ nó,
đau gì đau chỉ chút thôi. Con thấy nó giảm không?
Phật tử: Dạ nó giảm. Ví dụ như các cái
hành tưởng của con bây giờ con chỉ tác ý, trước đây thay vì là con tác ý cái tưởng
phải đi thì bây giờ con tác ý “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”,
nó cũng đi.
Trưởng
lão: Cũng đi
con, tại vì câu đó là câu mạnh lắm. Tâm bất động mà, đầy đủ ý nghĩa của nó.
Mình không nhắc cái tưởng nhưng mà cái tưởng cũng đi.
Phật tử: Con cứ nhớ lời Thầy là Thầy nói
có như lý tác ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt, con
nghe cái đó thì con chỉ tác ý cái kia.
Trưởng
lão: Bởi vậy, mấy
con cứ áp dụng đúng lời ông Phật dạy thì thấy giải thoát. Thầy chỉ lặp lại những
cái ý cái lời của Phật dạy, mà qua cái kinh nghiệm bản thân của Thầy, Thầy thấy
kết quả quá kết quả, hay quá hay! Khi Thầy dạy mấy con mấy con cũng làm vậy mấy
con thấy hay thiệt. Chỉ có mình tác ý thôi chứ mình có làm gì nó đâu, mình có rờ
mó gì được nó đâu. Thế mà đi.
(1:49:48) Hay
chứ, Phật cho mình cái phương pháp, cho mình một cái vật quý báu vô cùng, để từ
cái chỗ đau khổ của con người để chuyển không còn đau khổ, hạnh phúc vô cùng. Bởi
vậy Thầy nói Đức Phật là một ân nhân của nhân loại, người ân của nhân loại, đưa
ra những phương pháp quá tuyệt vời, không có phương pháp nào hay bằng cái
phương pháp của Phật. Lấy ý thức của mình làm chủ.
Cho nên
trong câu Kinh Pháp Cú Đức Phật nói: Ý làm chủ ý tạo tác, ý dẫn đầu các
pháp. Lấy cái ý làm chủ đi, cái gì nó cũng làm chủ được hết. Kinh Pháp Cú mấy
con thấy không ông Phật ông nói hay, mà dạy cho mình tới những cái vô lậu, dạy
cho mình tác ý lậu hoặc không còn. Trời ơi…
Phật tử: Chỗ này con xin hỏi Thầy trước
con đọc cái chỗ mà Thầy viết về cô Tâm Như là Đức Phật dạy ý làm chủ ý tạo tác
đấy ạ, thì tự dưng con nghĩ ra là mình không cần phải làm cái gì, chỉ cần tác ý
tâm bất động thì sau này là tự nó bất động đúng không ạ. Chứ trước đây thì con
hiểu là mình cần xả tham sân si này nọ, nhưng là sau này con tự dưng con hiểu
là mình không cần xả mà chỉ cần tác ý tâm bất động thì cái đó có đúng không ạ?
(1:51:27) Trưởng
lão: Được chớ con, bất động thì cái tham sân si nó xả ngay chỗ bất động
rồi, nó đâu còn. Bởi vì cô đọng lại cho một cái câu tác ý này là đủ nghĩa của
cái phương pháp tu của đạo Phật.
Phật tử: Tại vì trước đây con cứ tu là
tâm như cục đất ạ, thì con nghe là ly tham sân si thật sạch, con cứ nghĩ là
mình không ly tham sân si làm sao nó bất động. Thì con cứ tu cái đó, nhưng sau
này con cứ nhớ mãi là Thầy nói là có như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh không sanh
mà đã sanh thì bị diệt, thì con chuyển sang tác ý tâm bất động…
Trưởng
lão: Đúng vậy,
bởi vì hồi đầu Thầy đã dạy mấy con này. Nương vào hơi thở để máy con đẩy lui từng
cái cảm thọ trên thân của mấy con. “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh
thân hành …” con hít vô thở ra, để cái tâm của mấy con nương vào cái hơi thở
mà quên đi cái đau của cơ thể mấy con. Đó là cái phương pháp cơ bản đầu tiên.
Nhưng bây giờ trong ý chí của mấy con dũng mãnh, gan dạ hơn rồi, “tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự” , ngồi chơi, không lo gì nữa. Đây là
gan dạ rồi. Phải không. Thì lúc bấy giờ bệnh đau nhức cách nào cũng đi chứ làm
sao mà ở được.
Còn hồi đó mấy
con còn nhát gan, cho nên Thầy bảo “an tịnh thân hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, phải không. Để cho cái thân con
an. Đó là mấy con nương vào hơi thở mấy con quên cái đau của mấy con chứ gì. Mắc
tập trung trong hơi thở biết thở ra thở vô là quên cái đau, mặc dù nó không hẳn
hoàn toàn quên nhưng mà nó giảm con. Mình chia cái biết của mình ra vừa vào hơi
thở vừa vào cái đau thì nó giảm xuống liền.
Còn bây giờ mấy con, trời đất ơi cái ý chí của mấy con bây giờ ngút ngàn rồi còn lo gì thứ đó. Ngay đó là “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì ngay cái chân lý của đạo giải thoát của Đạo Phật mà ở đó thì còn gì mà không giải thoát. Con hiểu không, lậu hoặc đâu còn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét