316-DUYÊN LÀNH CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM
(1:33:26) Dân
tộc này coi vậy chớ anh hùng lắm đó. Và đồng thời cái dân tộc này, bây giờ con
biết Đức Phật sinh ra tại nước Ấn Độ, mà Ấn Độ bây giờ tà giáo ngoại đạo không.
Còn Việt Nam của mình cũng là tà giáo ngoại đạo rất nhiều chứ đâu phải không,
nhưng mà lại sản sinh ra một người làm chủ sinh - già - bệnh - chết như Phật,
thì không phải là cái Phật pháp nó đã chiếu soi trong cái thời đại của chúng ta
ở Việt Nam sao?
Vậy cái đất
nước này nó phải làm sáng tỏ chứ đâu phải mà nó không làm sáng tỏ. Mà mấy con cứ
nghĩ đi, cái ngôn từ của dân tộc Việt Nam chúng ta là tuyệt vời. Con thấy
không, rất là tuyệt. Nghĩa là dùng như thế nào rất là tế nhị. Rất hay mấy con.
Nói một cái lời nói làm cho người ta giận cũng dễ nói lắm, mà nói lời nói ôn tồn
làm người ta thương yêu cũng dễ lắm. Có đủ cách thức nói chớ đâu phải là chỉ có
một lời nói. Chú là chú, bác là bác, cô là cô, dì là dì, còn cái gì cũng “vous,
vous, vous” không à. Có phải không? Trời đất ơi đâu có phải, mấy người không có
ngôn từ cho nên mấy người dùng một cái mà chỉ na ná vậy thì nó đâu có thứ lớp.
Còn dân tộc Việt Nam, đáng bác thì tôi kêu bác, đáng chú thì kêu chú, đáng anh
kêu anh, đâu đó có thứ lớp, có phải không. Mấy con thấy, ngôn từ Việt Nam giàu
thật, mà từ tiếp nhận cái chứ quốc ngữ, chúng ta lại thấy độc đáo thật, diễn tả
không còn một cái gì mà sơ sót cái ngôn từ của nó.
(1:35:06) Còn
trái lại chữ Nôm ngày xưa mà chúng ta bị ảnh hưởng của Trung Quốc, mình cũng lấy
chữ Trung Quốc mà viết ra chữ Nôm để thành ra tiếng của mình, đặng mình đọc ra
tiếng gọi là chữ Nôm, cái hình dáng nó là chữ Trung Quốc nhưng mà Trung Quốc đọc
không có được. Chỉ có người Việt mình đọc được thôi, cho nên gọi chữ Nôm, mình
cũng khéo lắm, nhưng mà chữ Nôm rất khó chứ không phải dễ. Thí dụ như người
Trung Quốc họ nói “đi” là họ chỉ có chữ “khứ” mà thôi. “Khứ” là đi. Còn người
Việt Nam của mình nói “đi” chứ không ai nói “khứ”.
Cho nên muốn
đi thì chúng ta phải viết cái chữ ra sao đây mà giờ hồi đó mình chưa có chữ.
Cho nên anh này dùng cái chữ “đa”, chữ “đa” là cái âm chứ gì, viết một bên đứng
gần bên chữ “khứ”, chữ “khứ” có nghĩa là đi, mà lấy chữ “khứ” với chữ “đa” đứng
lại thì mình đọc là chữ “đi”. Chữ viết như vậy đó gọi là chữ Nôm. Con thấy
không, cái anh này khôn lắm, lấy chữ người ta viết ra chữ mình xài, mà xài coi
không được thì bỏ. Cho nên bây giờ cái người nào có học chữ Hán thì người ta biết
chữ Nôm, còn bây giờ người ta đâu có cần học thứ này.
Bây giờ người
ta dùng ngôn ngữ của người ta Việt Nam thật sự, chữ La Tinh. Mà Tây cũng đâu có
đọc được chữ của ta đâu. Có phải không, con thấy Tây đâu có đọc như mình được
đâu, chỉ có người Việt mình đọc chữ Việt của mình. Cho nên nó là tiếng Việt độc
đáo, độc lập của nó đó, mà dễ viết dễ học diễn tả được những cái tư tưởng của
chúng ta từ cái triết học cho đến những cái khó khăn nhất diễn tả được, cho đến
những cái khoa học đó con, cho đến những cái khoa học, mà bây giờ có những từ
mà ở trong đầu của Thầy, những cái trạng thái mà tu chứng đó, nó sẽ ở đâu, bây
giờ nói cái từ nào mà bây giờ dùng những từ của khoa học như “từ trường” Thầy
nói cho mấy con mường tượng ra, nhưng sau này từ điển của chúng ta sửa lại hết
đó.
Nó có những
cái từ Việt Nam để diễn tả khi chúng ta nhập vào Tâm Bất Động nó sẽ ở trạng
thái bất động, nó như thế nào, chớ không phải nói bất động mà tâm mấy con còn
tham sân si này nữa, chưa chắc nó bất động, mấy con hết tham sân si rồi coi thử
coi nó có bất động nó đâu phải vậy. Tại vì bây giờ mấy con còn tham sân si mà mấy
con nghĩ nó vậy sao được. Thầy nói bất động thì mấy con hiểu được nó “bất
động - thanh thản - an lạc - vô sự” rồi, nhưng mà tâm mấy con còn một
bụng tham sân si thì làm sao hiểu được cái chỗ trạng thái bất động của người ta
giải thoát. Các con hiểu chưa?
(1:37:42) Cho
nên từ đó mà khi ở trong cái trạng thái đó thì cái không khí cái bầu không gian
này nó như thế nào, người ta sẽ dùng cái từ của nó người ta diễn tả. Chỉ có người
Việt Nam mình mới có những cái từ đó mà thôi, cho nên Thầy nói Từ Điển phải sửa
lại hết. Từ Điển còn phải học lại chứ chưa phải viết vậy được.
Thật sự ra
thì sau này cái trình độ kiến thức của mấy con ngoài đời có và cái sự hiểu biết
và cái sự thực hành tu tập, thì cái ngôn từ của chúng ta nó giàu lắm mấy con. Mấy
con sẽ viết thành Từ Điển, và đồng thời mấy cái từ mới đó, thì họ khó hiểu,
nhưng mà lần lượt có nhiều người tu chứng họ nói trời, cái này nói đúng quá
không sai. Thì bắt đầu chúng ta áp dụng thành thói quen rồi, thì người nào cũng
nói cái đó à, không có chạy đâu.
Cho nên tiếng
Việt của chúng ta hồi đầu thì nó ít lắm, nhưng mà nhờ nó tiếp nước này nước kia
bây giờ nó làm giàu cho nó. Nó làm giàu cái tiếng của nó dữ lắm. Có khi nó Việt
hóa tiếng người ta ra tiếng nó, nó xài. Thí dụ như cà phê giờ nói cà phê ai mà
không hiểu. Nhưng mà đâu phải tiếng Việt của mình đâu, phải không mấy con thấy.
Nó giàu lắm nó biến tiếng của người ta thành tiếng của nó hết, nó sử dụng.
(1:39:03) Cho
nên thật sự ra mình cũng hãnh diện, với dân tộc của mình là người Việt Nam mấy
con, mình được sinh ra làm người Việt Nam, và được một cái đất nước nhỏ mà luôn
luôn anh hùng, giữ gìn cái đất nước độc lập, cả một cái vấn đề người Trung Quốc
con biết không, lớn như vậy, đông dân số vậy, nó coi mình như một cái quận, quận
Giao Chỉ, nó coi như mình mọi Giảo Chỉ. Phải không, người Trung Quốc nó coi
mình có ra gì, nó qua xâm chiếm đất nước mình, nó đặt cái đất nước của mình, miền
Bắc là quận Giao Chỉ, nó coi mình như cái quận chứ không phải cái tỉnh đâu.
Nhưng đụng cái là mình đánh nó chạy tuốt, con thấy Quang Trung, đập một cái nó
chạy muốn chết nó luôn, chạy về nước nó chứ.
Cho nên vì vậy
mà hôm nay chúng ta thấy đất nước chúng ta có những người mà tu theo Phật giáo
giống như vậy là mình biết dân tộc này phải như thế nào, phước báu lớn lắm mấy
con. Nó không bao giờ nó xâm chiếm nước người ta mấy con, cái đất nước này ngộ
lắm nó không xâm chiếm đâu. Con thấy nó lên Campuchia nó đánh trên đó, mà nó
giao quyền lại cho đất nước Campuchia không bao giờ nó chiếm. Giao lại cho người
Campuchia, người Campuchia được chúng ta huấn luyện trên cái sự điều khiển đất
nước, rồi giao lại, chứ quân đội chúng ta hay là lính tráng chúng ta lên đó
đóng để mà cai trị đất nước đó để mà cai trị Campuchia, không đâu. Giao lại người
Campuchia, có phải không. Bằng chứng lịch sử của chúng ta rất rõ trong vấn đề
đó. Nhưng mà trên con đường phát triển, chúng ta đi qua cái nước Chiêm Thành.
Các con nghe nước Chiêm Thành rồi chớ gì, bây giờ còn cái tháp đó, cái dân số
này là do cái duyên chứ không phải dân tộc Việt Nam mình muốn tiêu diệt nó đâu,
cỡ mà tiêu diệt thì Tây Ninh làm sao còn mấy cái ông Chiêm Thành ở trển? Bây giờ
vẫn còn một cái nhóm người nó thôi.
(1:40:36) Nhưng
mà nó không có đủ duyên để phục hồi đất nước nó lại, chứ nó đủ cái duyên nó mà
phục hồi như thời Chế Bồng Nga đồ đó, thì chúng ta chấp nhận cho nó một đất nước
rồi. Nó càng ngày nó càng bị lụn bại tiêu diệt, những vị anh hùng của nó không
còn có nữa. Những người lãnh đạo trong một đất nước của nó không còn có nữa. Vậy
mà chúng ta cho nó lập một cái xã một cái huyện để tụi nó cai trị với nhau
trong đó. Coi vậy chứ đất nước chúng ta rộng lắm chứ đâu phải hẹp đâu.
Ở tỉnh Tây
Ninh mình có người Chiêm Thành. Thầy có đi dự họp trên đó có mời tụi nó đến dự
trong các dân tộc thiểu số đó, tôn giáo dân tộc thiểu số, cái Mặt trận đoàn kết,
thì nó mời hết lại. Cho nên Thầy đến đó Thầy gặp rồi Thầy cũng có nói chuyện với
mấy người Chiêm Thành đó. Thầy có nói người Việt Nam không phải hẹp hòi với các
anh đâu, các anh phải cố gắng tìm những người tài đào tạo họ trở thành người
tài, nếu mà không có trường óc thì nên gửi những người có khả năng đó, đi đến
trường óc ở thành phố Hồ Chí Minh người ta sẽ đào tạo từ trên những cái Đại học,
nó có đủ khả năng để về lãnh đạo các anh, thì tôi tin rằng chánh phủ Việt Nam sẽ
giúp cho các anh lập quốc, trở thành một đất nước.
Nhưng mà cái
khả năng nó không đủ mấy con. Sao nó làm như là nó muốn tiêu diệt, cho nên người
tài nó không có. Cái cỡ như là Chế Bồng Nga đồ trong thời đó thì chắc cũng đỡ
được. Cái nghiệp của người ta nó không đủ cho nên đất nước người ta lần lượt rồi
dân số người ta nó còn cái người không có thông minh. Cho nên lần lượt nó bị
tiêu diệt. Chớ còn Việt Nam của mình rộng rãi lắm, theo Thầy thấy nó không có
diệt một đất nước nào hết. Chỉ đến đó giúp đỡ người ta, mình giúp đỡ người ta
không được, thì do người ta chứ không phải là do mình.
(1:42:35) Chớ
bây giờ Campuchia, cái sức của mình mà lên đánh Campuchia, Campuchia đánh mình
được, đánh nổi mình sao. Nhưng mà lên trên đó giúp Campuchia, rồi bắt đầu đưa
người Campuchia cai trị đất nước Campuchia. Đó là qua những cái điều mình hiểu
biết mình thấy cái dân tộc của mình nó tạo những cái duyên lành, cái phước, cho
nên nó mới sản sanh được những cái người tu hành tốt, người chấn chỉnh được Phật
Giáo.
Thầy nói, thật
sự ra khi mà Thầy nói cái Phật Giáo sai đó, các con chưa biết đâu. Thầy bằm dập
lắm chứ đâu phải, nó làm sai phải nhịn Thầy, nhưng mà Thầy nói đúng mà, làm
sao, họ đâu có nó cãi được. Cho nên lúc mà thầy Trí Quảng ở Thành phố này kia,
thầy mở Hạ thầy mời quý thầy về bàn bạc hết, mà thầy Trí Quảng hồi đó là Trưởng
ban Phật Pháp trung ương mà, Trung ương Phật giáo Việt Nam mình. Thầy bàn bạc
Thầy nói: “Phật Giáo mình chịu ảnh hưởng Trung Quốc nặng, mình làm sao
mình người Việt Nam mình phải chấn chỉnh lại nó, làm sao cho Phật Giáo Việt Nam
mình phải tốt lên, chứ đừng có bị ảnh hưởng như vậy”.
(1:43:47) Thầy
nói với mấy vị Hòa Thượng mà, mấy vị nghe mà. Rồi bắt đầu mấy ổng chấp nhận liền.
Cho nên Thầy nói gì nói mấy ổng làm thinh lắm không dám nói Thầy. Nhưng mà chưa
làm theo được tại vì giới luật khó quá. Giới luật bắt buộc mấy ổng phải giữ giới,
mà giữ giới giờ mấy ổng chịu sao nổi. Ăn ngày một bữa mấy ổng đó làm sao sống nổi.
Cho nên nhiều Phật Giáo mà đi họp đi ngày lễ hoặc là khai hạ, họ ít có dám mời
Thầy lắm.
Bởi vì Thầy
ăn một bữa mà vô mà sáng để bánh bao Thầy bảo dẹp hết, cà phê cà pháo Thầy dẹp
hết. Trưa phải ăn uống một lần, chứ bây giờ làm vậy là quý thầy muốn chửi Phật
Giáo mà. Phật dạy ăn ngày một bữa chứ sao ăn ba, bốn bữa vậy?
Trường Hạ
hôm đó tổ chức, họ mời Thầy qua giảng dạy Giới Luật, Thầy dẹp có năm đó thôi,
sau này mấy ổng không dám mời Thầy đâu.
Bởi vậy mấy
con ráng tu mấy con, tu để mà tạo, cố gắng thừa kế Thầy bởi vì tuổi mấy con còn
trẻ, mấy con phải thừa kế Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét