323- MUỐN CHỨNG ĐẠO THÌ PHẢI SỐNG ĐỘC CƯ ĐƯỢC
(05:56) Trưởng
Lão: Mà Thầy mong sao mọi người nghe lời Thầy ở trong thất, đừng có ngồi thất
này mà nói chuyện thất kia, Thầy dạy mà suốt cái đời Thầy cũng không tới đâu,
cho nên mấy con phải sống riêng một mình mình. Các con có nghe cái bài Tê Ngưu
Một Sừng, 42 bài kệ Tê Ngưu Một Sừng đức Phật nói từng tâm niệm của chúng ta.
Bây giờ tôi sống một mình mà tôi mà tôi khởi nghĩ đến gia đình tôi là tôi không
phải con Tê Ngưu nữa. Ý niệm của mình thôi, cho nên tất cả 42 bài kệ Con Tê
Ngưu Một Sừng là 42 bài kệ sống "Độc Cư", chớ không có gì
hết. Mình sống độc cư được thì mình chứng đạo chớ có gì khó.
Cho nên Thầy
biết con vất vả lắm! Từ khi biết Thầy. Rồi đi đằng này đầu kia để nghiên cứu
cho tất cả mọi, để tìm hiểu, để học tập, để làm chủ sự sống chết cuộc đời của
mình. Nhưng hôm nay về đây, Thầy mong rằng các con về tìm nơi nào đó đóng cửa ở
trong hang, cho Thầy! Nắm vững pháp Như Lý Tác Ý, rồi từng tâm niệm tác ý đuổi
hết! Bảy tháng mấy con chứng đạo, bền chí mấy con chứng đạo.
Cho nên về
đây mấy con thấy Thầy cất thất tu, tại vì mình cất xa xa chút, gần gần vậy dễ
nói chuyện, nhất là chưa biết rõ tu tập thật sự. Nhưng mấy con thấy khi mấy con
tu được, sống đời độc cư mà không nói chuyện với ai thì Thầy là người trợ giúp
ngay. Thầy núp phía sau, nơi gần bên Thầy, để khi đi tới đi lui Thầy chăm sóc,
Thầy nhắc nhở và thấy Thầy cũng như là thấy Phật, thấy Thầy mình phải ráng nỗ lực
tu cho xứng đáng. Tức là thấy Thầy tức là Thầy nhắc nhở mấy con. Còn Thầy không
tiếp mấy con coi như là mấy con lơ là, càng ngày càng lơ là hơn. Cho nên gặp Thầy,
Thầy khích lệ mấy con lắm.
(07:38) Đức
Phật đã nói: "Được thân người là khó, mà gặp được chánh pháp còn khó
hơn", thế mình được thân người, chắc gì thân này nay còn mai mất, mình
chắc gì mai được sống sao? Cho nên tha thiết hết mình giữ Tâm Bất Động, không
còn vui gì cuộc đời này, ai cho mình ăn gì, ăn để sống chớ không phải cần ngó nữa.
Chín tháng ở trên Hòn Sơn Thầy ăn mà toàn lá cây rừng, mà Thầy có chết đâu. Có
dịp mấy con về thăm Hòn Sơn, Thầy sẽ chỉ tảng đá đó là nơi Thầy nằm, nơi hốc
kia là Thầy ở, chỗ này là đục mưa đục gió, Thầy ở hang mà. Có dịp đi Thầy sẽ chỉ
cho mấy con thấy, một người quyết tâm tu để làm chủ sinh, già, bệnh, chết là
coi như mình không sống ở trên cuộc đời này, coi như thân này không còn chút
tha thiết nữa. Chứ nếu mà sợ mình bệnh, sợ đau, mình sợ cái này kia thì không
dám sống nơi đây được.
(09:01) Cho
nên lấy gương hạnh của Thầy, của Phật mà con hãy nỗ lực, không nó quá uổng một
đời mình làm người sinh, già, bệnh. Rồi chết đi mấy con biết, hằng ngày mấy con
đi ở trên mặt đất, mấy con đạp biết bao nhiêu côn trùng không? Nghiệp đó mấy
con phải trả, tâm mấy con chưa hết, chứ chưa ly dục ly ác pháp hết thì theo
nghiệp mà tái sanh luân hồi, nhất định là vậy rồi.
Mà không làm
người thì không thể tu được mấy con, chỉ có con người mới có trí tuệ, mới có hiểu
biết thiện ác. Chớ bây giờ Thầy dạy, không có con vật nào mà nghe mà hiểu được
hết.
Cho nên chỉ
có con người Phật dạy hiểu, chứ còn không có một con vật nào. Cho nên mình cố gắng
tu mấy con, Thầy thương các con, Thầy giúp mấy con làm chủ sinh, già, bệnh, chết.
Thầy không
những thương mấy con bỏ hết đời đi tu, mà thương cả chúng sanh, thương cả quê
hương của chúng ta nữa, mình làm sao cho dân tộc chúng ta sống đạo đức, từ trẻ
em cho đến người lớn, biết chan hòa tình thương, đem lòng thương yêu ban cho
nhau thì hạnh phúc biết bao. Người ta coi vậy chứ nói thương yêu ích kỷ nhỏ mọn
lắm mấy con.
Sư Minh Độ: Dạ! Con thấy được cái đó trên trong
lòng dân tộc.
Trưởng
Lão: Một bát cơm,
thà là chúng ta nhịn đói mà cho người ta cơm. Bởi vì mình hiểu biết, cho nên
cái đói của mình nó không đến nỗi hoành hành mình, còn người không hiểu biết,
khi đói họ khổ lắm mấy con.
Sư Minh Độ: Dạ
Trưởng
Lão: Bởi vì họ không
thanh thản, còn chúng ta hiểu biết "tâm bất động, thanh thản" làm
sao sự đói mà hoành hành chúng ta được.
Tu đúng
pháp, chớ không đúng pháp thì mấy con cũng không có tới nơi tới chốn. Ngồi ức
chế tâm biết bao nhiêu người niệm Phật để nhất tâm, có ai mà về Cực Lạc bao giờ?
Đức Phật khi chứng đạo, đức Phật nói: "Ba mươi ba cõi trời là tưởng tri
chứ không phải liễu tri", tức là cõi Trời không có!
Cho nên làm
sao mà có cõi Cực Lạc mà ở đây mà niệm Phật, làm sao có đức Phật Di Đà, làm sao
có đức Phật Quan Âm cứu khổ cứu nạn khi chúng ta là những người trộm cắp giết
người! Quan Âm dám cứu khổ chúng ta không? Chúng ta làm ác thì chúng ta phải nhận
lấy cái nhân quả đó chớ, sao lại chúng ta cầu người khác cứu khổ mình? Mình phải
hiểu vậy, cho nên cái gì là do tưởng của chúng ta đặt ra để an ủi chúng ta mà
thôi, chứ sự thật không có!
(12:01) Trong
cuộc đời chúng ta, trên hành tinh chúng ta chỉ có duy nhất đức Phật Thích Ca chứ
không có phải bảy đức Phật quá khứ. Nếu có bảy đức Phật quá khứ thì đức Phật
Thích Ca ra đời làm gì? Ông cũng chỉ chẳng qua là một người đệ tử trong bảy vị
Phật kia mà thôi. Các con hiểu không? Cho nên người ta bịa ra quá khứ có Phật,
làm gì có Phật mà đức Phật Thích Ca ra đời!?
Cũng như bây
giờ có đức Phật Thích Ca, Thầy dù bây giờ tu có làm chủ sinh, già, bệnh, chết
cũng là học trò của đức Phật Thích Ca, chứ dám nói Thầy là Phật à. Có phải
không? Mấy con thấy! Trước Phật không có người sau, cho nên vì vậy mà chúng ta
thấy bốn câu kệ của đức Phật rất rõ ràng:
"Thiên
thượng thiên hạ
Duy ngã độc
tôn
Nhất thiết
thế gian
Sinh,
lão, bệnh, tử."
Trên trời,
dưới trời chỉ có ta là người duy nhất làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Đâu có người
thứ hai, thứ ba nào nữa đâu!
Sau này mình
có, từ Phật Thích Ca dạy chúng ta ngày đó. Mấy con, bây giờ người ta chửi mấy
con không giận, tức là mấy làm chủ được sân. Những vật chất cám dỗ mấy con, mấy
con không ham muốn, chùa to, Phật lớn không ham thì đó là mấy con đã làm chủ cuộc
sống mình rồi. Nó rất rõ ràng mà, phải không? Còn bây giờ, cũng như con bây giờ
mạnh khỏe đi chỗ này chỗ kia được là do cái tinh thần mình hoan hỷ, do tinh thần
an ổn. Chớ tinh thần mà lo tiền, lo bạc chắc gì mà khỏe khoắn như vậy.
Sư Minh Độ: Mô Phật!
Trưởng
lão: Con hiểu không?
Cởi mở, không ham tiền, ham bạc, không ham nhà to cửa rộng thì chúng ta mới thấy
tuổi này mới khỏe.
(13:27) Con,
ví dụ như con bây giờ lớn tuổi mà ham tiền, ham bạc thì làm sao mà con bỏ con
đi đây. Thì con cũng chỉ còn nước rề rề chứ ở đó. Không! Thầy nói mà, người đời
mà, người ta lo tiền, lo bạc cho nên vì vậy mà tinh thần người ta nó yếu kém lắm,
cho nên cơ thể nó theo tinh thần mà nó bị bệnh tật. Còn mình tu hằng ngày mình
vui vẻ, mình không có gì mà làm cho mình buồn rầu, thì cơ thể của mình nó ảnh
hưởng tốt, nó cũng an lạc. Đó! Mấy con thấy.
Cho nên đối
với Thầy tu giải thoát rồi thì kệ nó. Bây giờ hết duyên, Thầy trông cho mấy
con, người nào tu, Thầy nghĩ rằng: "Thầy phải đào tạo tám cái người tu
tập; tức là mở cái lớp Bát Chánh Đạo". Khi Thầy mở tám cái lớp Bát
Chánh Đạo xong, có tám người đứng lớp từ cái người dạy lớp Chánh Kiến cho đến
cái lớp người dạy Chánh Định. Thầy hiện giờ mở ra thì Thầy là người dạy lớp
Chánh Định, dạy cái lớp Chánh Định của Phật mà. Bây giờ mấy con mà dạy những
cái lớp thấp, Thầy dạy lớp cao, mà bây giờ có người thay Thầy, Thầy ra đi liền.
Thì họ phải nhập định đàng hoàng, họ mới dạy được, chứ không nhập định thì làm
sao dạy mấy con, mình phải nhập được.
Mà khi có
người thay Thầy rồi thì họ làm chủ sự sống chết, họ muốn chết hồi nào chết, muốn
sống hồi nào sống. Bốn sự đau khổ con người họ làm chủ được, Thầy ra đi, không ở.
Thầy ra đi là đi ở đâu mấy con biết không? Không gian này chỗ nào cũng có thanh
thản, an lạc, vô sự chỗ đó là chỗ Thầy ở đó, mang cái thân này mất công ăn nhai
nuốt mấy con. Cho nên vào chỗ đó rồi không cần phải ăn uống gì hết mà thảnh
thơi an lạc và vô sự, chỗ đó là chỗ những người tu giải thoát. Chư Phật ở đó mấy
con, giải thoát! Cho nên ráng tu.
Hôm nay gặp
Thầy, Thầy chỉ biết khuyên mấy con thôi, nhưng mà Thầy khuyên nhất là mấy con
đóng cửa độc cư sống một mình. Mai mốt cuốn Con Tê Ngưu Một Sừng Thầy giải
thích cho mấy con. Khi mà xin phép in xong rồi, Thầy gửi cho mấy con người một
tập Con Tê Ngưu Một Sừng, Thầy muốn cho mấy con trở thành con Tê Ngưu hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét