324- MỞ LỚP DẠY ĐẠO ĐỨC PHẢI ĐƯỢC CẤP PHÉP CỦA NHÀ NƯỚC
(16:00) Sư
Minh Độ: Thầy, Kính Thầy! Con Minh Độ từ xa về đây, về đến Tu Viện
Chơn Như, trước tiên là đảnh lễ Thầy là niềm vui nhất của con. Và được biết Thầy
mạnh khỏe, nụ cười còn tươi tỉnh, hôm nay Thầy đã tám mươi mấy tuổi. Còn điều
này thì con rất là mừng vui khi gặp lại Thầy, cũng như một vài huynh đệ. Nhưng
rất buồn, từ ở Canada con đã về đây, nhưng mà mừng được gặp kính Thầy. Cái buồn
này buồn của người tu chứ không buồn của người đời, buồn của người tu và buồn của
người đời hai cái nó khác nhau, buồn không có dính mắc, buồn có người gợn buồn
nó không dính mắc, nên Minh Độ tự hỏi, tại sao mà Tu Viện Chơn Như qua cơn sóng
gió của bên mình, rồi bên trong ngăn cách thế này con về đi một vòng rất xa, thấy
bùi ngùi vô cùng!
Trưởng
Lão: Không phải đâu
con!
Sư Minh Độ: Con thấy bùi ngùi!
Trưởng
Lão: Nghiệp chúng
sanh!
Sư Minh Độ: Dạ!
Trưởng
Lão: Nếu mà nó không
có những chuyện này đó, thì Tu Viện Chơn Như không có người, người đầy hết mấy
con.
Cái nghiệp
chúng sanh thiếu phước! Cho nên Thầy thấy thản nhiên Thầy không có gì hết. Mà
không có ai chia rẽ được, tại vì người ta nhìn thấy góc độ đó. Chớ Thầy biết mỗi
một cái người mà đang làm một cái sự việc là một cái nhiệm vụ của họ, lãnh
trách nhiệm để xây dựng Phật giáo. Để thử thách những người mà hiểu biết con đường
giải thoát hay không giải thoát, đạo Phật.
Sư Minh Độ: Dạ.
(17:30) Trưởng
Lão: Con biết, Tu Viện Chơn Như phát triển như thế này mà nhà nước chấp nhận
là cả một vấn đề, thế mà chấp nhận. Thì thử hỏi những cái phước mà của những
con người sau này hữu duyên, mà không còn cái sự mà ở bên ngoài nói này nói
khác đó, thì người ta sẽ ào ào đến đây người ta tu tập.
Sư Minh Độ: Dạ.
Trưởng
Lão: Cho nên đó là một
cái hàng rào để chặn những người chưa có đủ duyên, chớ không phải gì khác. Mà
bây giờ nghe như vậy thì không biết thế nào? Con hiểu không?
Sư Minh Độ: Dạ! Mô Phật!
Trưởng
Lão: Nhưng mà Thầy
biết đây là cái phước của chúng sanh chưa đủ.
Sư Minh Độ: Dạ!
Trưởng
Lão: Không sao đâu,
để rồi đây nó sẽ tới!
Sư Minh Độ: Dạ!
Trưởng
Lão: Cho nên chờ cho
Thầy mở, khi nào mà con thấy Thầy mà xây dựng cái trường lớp, tám cái lớp Bát
Chánh Đạo.
Sư Minh Độ: Dạ!
Trưởng
Lão: Rồi có tám cái
người mà Thầy đào tạo, mà tám cái người mà đứng lớp rồi thì cái hàng rào mà
ngăn cách con thấy không còn ai mà nói ra nói vô được, Tu Viện Chơn Như chỉ là
một mà thôi.
Sư Minh Độ: Dạ!
Trưởng
Lão: Còn bây giờ nó
chưa có, theo Thầy biết đây là cái phước chưa đủ, mình âm thầm để mình làm. Bây
giờ, ví dụ như bây giờ tại vì mình muốn mở cái lớp học thì phải xin phép ngay tỉnh
mình chấp nhận cho giấy phép, phải xuống Bộ Giáo Dục con, chớ không phải là tự
mình mở, mình mở vô đó ít bữa họ đưa Công an đến nó dẹp mình luôn. Tại sao mình
không xin giấy phép mở lớp học?
Bây giờ đó,
họ đến đây họ nghe Thầy thuyết giảng như cái lớp, cái phòng vậy thuyết giảng giọng
nói, tại vì trong chùa mình có bổn phận, mình có trách nhiệm thuyết giảng họ
không dám. Nhưng mà có lớp học đàng hoàng, có lớp một, lớp hai là không được.
Sư Minh Độ: Dạ!
Trưởng
Lão: Giáo trình giáo
án dạy có lớp lang đàng hoàng thì tất cả đều phải xin phép hết, phải qua Bộ hết
đó.
Sư Minh Độ: Dạ, thưa Thầy! Dạ, cái này nằm
trong Bộ Giáo Dục mình.
Trưởng
Lão: Phải Bộ Giáo Dục,
bởi vì nó là chương trình giáo dục mà. Bởi vì mình dạy, đứng lớp mà dạy phải có
giáo trình giáo án, chớ không có giáo trình giáo án mình dạy sao?
Sư Minh Độ: Dạ!
(19:52) Trưởng
Lão: Dạy làm cho người ta thấm nhuần được cái nền đạo đức của đạo Phật, nền
đạo đức nhân bản - nhân quả mà. Cho nên người ta phải vừa học, vừa làm bài,
thành ra nó phải có cái giáo trình giáo án của người ta, đâu cái chương trình
giáo dục người ta đàng hoàng!
Khi mà Thầy
làm xong rồi, đưa vô Bộ Giáo Dục cái Đạo Đức Nhân Bản - Nhân Quả này rồi, thì
Thầy làm cái đơn Thầy xin mở các cái lớp học. Trước tiên cái tỉnh này, tỉnh Tây
Ninh này nó chấp nhận. Phải không? Thì Bộ Giáo Dục mới cho chấp nhận. Vậy đó,
mà hôm rày ở trên tỉnh này, mà cái ông mà làm về bên Ban Tôn giáo của tỉnh, về
Tôn giáo đó, ông gởi ra ngoài Trung ương hỏi: Giờ Tu Viện Chơn Như có thể mà
xin phép để mở mang cái trường học, để mà dạy cho người ta học đạo đức của Phật
giáo được không? Nó nói chưa có phép, nghĩa là chưa có cái luật, trả lời ông vậy.
Ông trả lời cho Thầy biết bởi vì chưa có luật.
Nhưng mà Thầy
nghĩ rằng: Thầy sẽ đưa cái bộ sách Đạo Đức Nhân Bản - Nhân Quả vào cái Bộ Giáo
Dục để thấy rằng, con người cần phải học cái đạo đức đó, để biết mỗi hành động
chúng ta làm ra là chúng ta phải chịu ảnh hưởng của cái sự khổ hay vui do cái
hành động của chúng ta, đó là nhân quả mà. Vậy sao chúng ta không dạy cho trẻ
em, cho nó biết làm cái hành động đó sẽ đem đến nó tai hại nào?
Bây giờ trẻ
em nó đi đến cái chỗ mà nó đấu đá với nhau, nó đánh, dám đâm nhau chết đó con,
nó loạn như vậy lận, chớ đâu có ít đâu. Tại sao mà chúng ta không dạy đạo đức
nó? Mà dạy đạo đức thì ông thầy giáo hay cô giáo trong lớp là phải gương hạnh
chớ không phải nói trên miệng được, ở trong sách Thầy dạy kỹ lắm con.
(21:44) Cho
nên Thầy nói thật sự ra, cái gì Thầy tư duy suy nghĩ: "Mình đã sanh ra
trong đất nước này thì làm tốt cho dân tộc này, từ dân tộc này tốt được nó sẽ
phát triển trên thế giới". Chớ bây giờ có nhiều người mời Thầy đi ra
ngoại quốc, thử hỏi: Thầy là người Việt, Thầy nói tiếng việt, mà bây giờ ra ngoại
quốc buộc lòng Thầy phải nói tiếng Anh, hay hoặc là một số tiếng của nước nào
đó thì như vậy Thầy lai căng mất, Thầy không tôn trọng cái con người Việt Nam của
mình, tại vì Thầy sinh ra ở đất nước này mà. Cho nên Thầy không làm điều đó
đâu!
Sư Minh Độ: Dạ
Trưởng
lão: Thầy mong rằng
mấy con nỗ lực tu, để rồi phụ giúp Thầy mấy con. Bởi vì phụ giúp Thầy tức là phụ
giúp cho mọi người sống một đời sống đạo đức nhân văn, hạnh phúc vô cùng! Bởi
vì chính mình làm chủ được sinh, già, bệnh, chết là hành động đạo đức để không
làm khổ mình mà. Chớ bây giờ con nằm trên giường bệnh mà con thấy nhức nhối,
đau đớn, con nằm đó con chịu đựng những cái đau khổ đó không phải là con tự làm
khổ lấy mình sao? Mình phải cứu mình mà! Thành ra con phải học, phải tu, để uổng.
Nhớ bất cứ ở đâu con cũng nên sống độc cư con, chỉ có ĐỘC CƯ là mới có thành tựu!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét