329 - THẦY DẠY XẢ TÂM TRONG NHÀ BẾP
(00:00) Trưởng
lão: Hôm nay có cái duyên để mà mấy con gặp Thầy. Thứ nhất là trong
cái sự tu tập, mấy con có cái gì mà thấy nó không kết quả, nó không tiến bộ,
thì mấy con sẽ hỏi lại Thầy, Thầy giúp đỡ, để chỉ cho cách thức mà tu tập cho
đúng cách. Chứ không khéo mình cứ nghĩ tưởng mình sẽ tu tập vậy đúng, nhưng mà
sự thực ra nó không đúng đâu mấy con. Bởi vì phần nhiều là từ xưa tới giờ Phật
giáo đã truyền sang qua bên Trung Quốc, rồi từ Trung Quốc truyền sang qua Việt
Nam, cho nên dân tộc của mình nó chịu cái ảnh hưởng nó sâu lắm mấy con.
Bây giờ tu
theo Thầy thì nó khác, bởi vì như Phật dạy ly dục ly ác pháp chứ đâu phải mà ngồi
để mà ức chế cái ý thức của mình. Cho nên vì vậy mà cái vấn đề mà tu tập, ức chế
ý thức, nó thành cái thói quen nó lâu đời rồi. Bây giờ muốn bỏ nó không phải dễ.
Mà nó ảnh hưởng từ cái di truyền của ông cha của mình, bây giờ sanh mình, mình
chưa có tu gì hết, sự thật cái mình cũng tập như vậy à.
(01:04) Cho
nên hôm nay có cái điều kiện gì thì mấy con cứ hỏi Thầy. Nhưng trước tiên mà hỏi
Thầy thì Thầy xin nhắc mấy con biết, như đức Phật nói được thân người là khó mấy
con. Nó mất rồi, mấy con cứ tính đi, tất cả những cái chúng sanh mà sống chung
quanh chúng ta, vô tình chúng ta đã làm cho nó chết. Mỗi một sinh mạng của
chúng sanh chết thì mấy con phải trả một cái quả đó, chứ không thể là trốn chạy
đi đâu được. Bởi vì quy luật của nhân quả mà, không ai trốn chạy được.
Và khi từ
khi cha mẹ sinh mình ra, cha mẹ cũng chưa biết Phật pháp, cho nên đã từ cái món
ăn đầu tiên đã mớm cho mình là có sự sát hại chúng sanh. Cho nên cái món nó là
một cái nghiệp quá sâu. Mà muốn chuyển cho cái nghiệp đó ngay trong một cuộc đời
tu hành của mình, thì mình phải biết đúng cách, tu đúng cách. Chứ không thể nào
mà mình không có hiểu rõ, thì mình không có ly được nó đâu. Nó tìm cách nó lôi
mình bên đây, nó kéo mình bên kia, để đi vào con đường bất thiện, con đường
không thiện mấy con.
(02:19) Cho
nên cần phải hỏi, cần phải tu tập. Cho nên mấy con nghe Thầy nói, cái câu mà Thầy
nói, mấy con rất rõ: nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng. Mấy con thấy không, mình
phải biết nhẫn nhục. Ai nói trái ý của mình thì ngay đó mình làm thinh, mình chịu
đựng thì đó là mình nhẫn nhục. Chứ mình tức giận, bực tức ở trong lòng. Tuy rằng
mình không nói ra, mình bực tức trong lòng, đó là mình chịu đựng.
Cho nên
mình khi mà nhẫn nhục được rồi, thì ngay đó tiếp tục, tùy thuận vui vẻ, ngay
cái ý của người ta, chứ đừng có chấp nhận cái ý của mình. Đừng có vì cái ý của
người khác mà làm cho mình buồn phiền. Mình phải tùy thuận cái ý đó, mình làm
theo cái ý đó, đừng có cái gì cũng làm theo ý mình thì mấy con càng nuôi lớn
cái ngã. Do đó mấy
con càng đi xa đạo.
Cho nên mình
từng tùy thuận vào cái ý của người ta, tức là mình diệt được cái ngã của mình.
Mình bằng lòng, mình vui vẻ, mình không có vì cái chuyện đó mà làm cho mình buồn
phiền. Kéo dài một hai ngày cứ dào dào, buồn cái ý. Ngay đó mình phải xả đi mấy
con, đó là những cái mình cần thiết. Bởi vì sinh ra làm người, được làm người
là khó.
Mấy con biết,
chỉ có con người mới tu chứng đạo, chứ tất cả những cái loài vật, không có con
vật nào có thể tu chứng đạo được hết mấy con. Nó tu, bây giờ con vật như con
bò, con trâu, con nai, con hươu ăn cỏ, nó không ăn cái loài vật, nhưng nó được
sinh làm người. Thì biết đâu chừng mình là những con vật mà ăn cỏ, bây giờ mình
sinh ra làm người. Rồi bắt đầu bây giờ làm người rồi cha mẹ mớn cá thịt mình
ăn, mình tạo những cái nghiệp ác nơi thân của mình.
Rồi nó tiếp
tục nó tái sanh những loài động vật. Mà những loài động vật mấy con thấy con vật
lớn ăn con vật bé, con cá nó vẫn giết con cá nó ăn mà. Các con thấy nó rõ ràng.
Cho nên chúng ta được thân người nó đầy đủ trí tuệ, cái bộ óc của chúng ta. Cho
nên sáng suốt nhận định, phải quyết định có ý chí, phải quyết định trong một đời
nay, phải làm chủ sự sống chết.
Ai nói gì
mình biết các pháp đều vô thường, chửi mắng mình không giận, nói gì không có chấp
cái ý của mình mà tùy thuận theo ý của người khác, nó xả hết tâm của mình. Tu
theo đạo Phật đâu phải khó mấy con! Cái người biết tùy thuận nhẫn nhục bằng
lòng là cái người đạt giải thoát, rất đơn giản! Cho nên đức Phật nói pháp ta
không có thời gian đến để mà thấy. Đâu phải tu một năm, hai năm mới thấy được sự
giải thoát. Chúng ta đến, ngày đó tới liền, tâm bất động thanh thản, an lạc, vô
sự.
Ai nói gì
tâm mình bất động không có phiền não, không giận hờn, thì đó là tui giải thoát
rồi. Mà khi mà nó bất động thì nó thanh thản an lạc vô sự rõ ràng cụ thể mấy
con. Điên gì mà để cho mình phải thọ lấy những cái pháp vô thường đó để mà khổ
đến tâm mình. Cho nên ngay đó là mình được xả rồi mấy con. Giải thoát hạnh phúc
vô cùng!
Mấy con giữ
được tâm bất động lạ lắm, nhất là cái môi trường ở nhà bếp, đối tượng để xả
tâm. Mấy con cứ đến nhà bếp mà xả đi. Xả riết. Coi có ai nói gì mình như cục đất
thì tức là tui thành Phật ở đó rồi. Không phải sướng sao? Có cái nhà bếp, có
cái đối tượng, mà cái đối tượng ai nói gì tui cũng theo.
(05:35) Cũng
như bây giờ Thầy nói cũng như thầy Gia Hạnh. Thầy ở cái phòng khách, bao nhiêu
cái đối tượng hỏi thầy, thầy vui vẻ. Ai hỏi gì, chê tôi nói dở cũng được, khen
tôi nói hay tôi cũng không mừng. Hoàn toàn tôi không có bận tâm về vấn đề đó,
thì ngay đó thầy chứng. Bây giờ để cho thầy vào trong thất thầy tu, chưa chắc
thầy đã tu bằng thầy ở trong phòng khách.
Còn bây giờ
Thầy đưa mấy con vô trong thất để ngồi tu, mấy con ức chế tâm. Mai mốt ra, mấy
con ai đụng tới mấy con, con sân ầm ầm. Còn ở trong nhà bếp này biết cách nhẫn
nhục, tùy thuận, bằng lòng như cục đất thì đấy, ngay ở nhà bếp là mấy con đã
thành Phật rồi.
Vô trong thất
bây giờ ngồi chơi để kiểm nghiệm lại cái sự tu chứng của mình như thế nào? Chứ
đâu phải vô trong thất ngồi để mà cố gắng làm cho hết vọng tưởng! Mấy con bị ảnh
hưởng của Đại thừa, bị ảnh hưởng của Trung Quốc. Cái tư tưởng của Phật giáo
Trung Quốc, lo cứ lo diệt vọng tưởng. Mà trong khi kinh pháp cú Phật dạy “Ý
làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Cái ý thức của
chúng ta mà. Bây giờ cái sai đó, cái ý chúng ta hiểu sai thì chúng ta đâu chấp
nhận, cho nên không làm sao tâm của chúng ta đau khổ.
Ý nó khởi ra
một cái muốn gì đó, thì chúng ta hoàn toàn phải diệt cái lòng ham muốn của
chúng ta, thì như vậy là chúng ta có cái ý làm chủ chứ. Chúng ta có cái ý làm
chủ. Cho nên cũng cùng trong một cái đầu của chúng ta, mà hiện giờ chúng ta có
như là hai người. Tức là hai cái biết, một cái biết giải thoát và một cái biết
không giải thoát. Vì vậy là đức Phật nói tri kiến giải thoát, mà tri kiến của
thế gian là tri kiến đau khổ, sự hiểu biết của những người thế gian là đau khổ.
(07:52) Cho
nên các con nhìn thấy, đi cả một đất nước Việt Nam bao nhiêu người? Hàng tỉ người,
hàng triệu người! Nhưng mà biết được chánh pháp tu, các con nhìn lại cái Tu Viện
chúng ta bao nhiêu người? Thì mấy con thấy như một hạt cát trên sa mạc. Mà mấy
con có đủ duyên phước do gieo từ căn lành, mấy con mới được đến gặp Phật Pháp.
Vậy mà không chịu buông xả, không chịu sống thanh thản, an lạc, vô sự thì thật
sự mình có khùng không? Mình có trí tuệ không? Mình có hiểu biết không? Mấy con
đặt câu hỏi. Hay là mình vô đây để giận, để hờn, để buồn phiền, để chấp cái ngã
của mình? “Tôi, cái ý kiến của tôi tu là đúng, ai nói bậy là sai”. Thì ở
ngoài đời người ta đã vậy rồi, mình vô đây để cũng chấp nhận được sao? Nhất định
mình không chấp nhận.
Ví dụ như mấy
con nhà bếp, mấy con nấu món ăn đó người ta chê nấu vậy dở, vui vẻ. Mình không
lý luận như thế này, thế khác để che đậy cái dở của mình. Tại vì người ta ăn
không hợp. Thầy ăn cái gì của mấy con cho, cái gì cũng ngon hết, không có gì dở.
Là tại vì Thầy giải thoát, cho nên ăn sống, chứ đâu phải ăn để ngon dở. Mấy con
thấy. Cho nên có thì mình ăn, không có thì thôi.
(09:13) Chứ
ngày xưa Thầy ở trên Hòn Sơn, Thầy ăn toàn lá cây, có ngon có dở gì đâu? Trời đất
ơi! Lá cây thì ăn nó hắc, chứ nó có ngon cái gì? Chỉ cần nuốt nhai cho nó no bụng
rồi nó đỡ đói thôi. Vậy mà nó vẫn sống chứ đâu. Con bò ăn cỏ nó có hô ngon dở
gì đâu? Nó phập ăn cho sống thôi. Các con thấy không? Cho nên vì vậy về vấn đề
ăn không quan trọng, mà vấn đề tâm chúng ta phải quan trọng.
Cho nên mấy
con đủ duyên mà về cái nhà bếp này tu tập thì lấy các đối tượng xung quanh để xả.
Mấy con có duyên, mấy con đến đây hoạt động. Thứ nhất là mình tạo cái duyên để
giúp cho những người, người ta tu hành. Có cái bữa cơm trưa, người ta tu hành.
Mà chính cái duyên của mình vào đây mình tu. Sau khi cái duyên nó đủ rồi, có
người thế mình thì người đó làm công việc khác, thì mình vô thất mình chiêm nhiệm
lại. Ngồi chơi chứ không phải là vô thất để ngồi tu.
Ngồi chơi để
xem coi từng cái tâm niệm của mình hồi những ngày mình vào bếp, mình làm công
việc, mình xả được bao nhiêu điều? Những lời nói người này, người kia nó sẽ nổi
lên hết, mình nhớ hết. Và mình làm chủ được tâm niệm của mình như thế nào, thế
nào? Tâm mình thanh thản an lạc vô sự như thế nào? Bây giờ nhớ hết. Ngồi chơi.
Giờ tôi ngồi một mình tôi, tôi thấy tôi không buồn, không nhớ ai hết, đó là giải
thoát mấy con. Sung sướng quá!
“Bây giờ
tôi là một con người ngồi chơi, không làm cái gì hết. Ai làm bữa cơm sẵn, tới
trưa tôi đi ra khất thực tôi ăn, thảnh thơi vô cùng”. Không phải giải
thoát sao? Có lo đói, lo no, lo không gạo, không cơm, hay lo người này đòi, người
kia khóc đâu? Không có. Mấy con thấy tu hành như vậy là giải thoát. Sung sướng
quá! Thầy nói chỉ có tu hành như vậy là hạnh phúc rồi. Còn cái vấn đề mấy con
làm thì mấy con cứ làm, đâu có gì đâu! Làm lợi ích cho mọi người.
Cũng như ở
đây có hai chú lo làm nhà cửa, lo giúp đỡ Tu viện ống nước thế này kia. Lo làm,
nhưng mà sự thật ai động tới, ai nói gì, chú vui vẻ, đừng có giận hờn thì như vậy
là tu đó chứ sao? Còn mấy con lo nấu cơm này kia để cho chúng ở đây ăn uống, cứ
lo nấu. Ai nói tôi nấu cơm dở, ai ăn được nhờ, ăn không được thì thôi, tôi
không cần thiết, không lo gì hết.
(11:22) Cái
đó là tôi nấu cho hết bổn phận của tôi. Chứ không phải là tôi chụm lửa cho nó
khét cơm lên, cho bà con ăn cơm cháy đâu. Không phải. Tại vì bữa nay gạo nó khó
nấu, cho nên nó cháy, hay hoặc nó khê, nó sống. Thì thôi, tất cả mình là tu sĩ
cùng nhau ăn sống với nhau, có gì đâu. Cùng nhau ăn nhão với nhau, có gì đâu. “Trời
ơi! Bữa nay nấu cơm nhão quá, ăn không được”. Mấy người ăn cơm khô thì ăn
cơm nhão không được, còn mấy người ăn cơm nhão thì ăn được. Còn mấy người mà ăn
cơm khô thì mình gặp cơm nhão thì chê.
Còn có bữa nấu
cơm khô thì mấy người ăn cơm nhão thì lại chê cơm này khô, nuốt không trôi. Nuốt
không trôi, ra ngoài kia múc nước chế vô thì nó thành là cơm nhão, chứ có gì
đâu? Dễ dàng quá! Các con thấy không? Khi mình biết sống tu rồi thì tất cả những
cái gì mình cũng có thể sống được mà sống với cách của họ. Đâu có phải chạy
theo như thế gian đâu. Mấy con thấy không? Hạnh phúc vô cùng! Chỉ có giữ “Tâm bất
động thanh thản an lạc vô sự”. Thầy cô đọng được cái chân lý của đạo Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét