330 - CHÂN LÝ TÂM BẤT ĐỘNG THANH THẢN AN LẠC VÔ SỰ
(12:43) Đạo
Phật có 4 chân lý: khổ, tập, diệt, đạo. Mà cái trạng thái diệt đế, cái
chỗ này nè, mà Thầy nói ra tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Mấy con ở
trong cái chân lý này, cái diệt đế này, cái Niết Bàn này, cái trạng thái đó là
cái trạng thái Niết Bàn. Tại sao mấy con ở chỗ giải thoát mà không ở? Để rồi
lúc nào cũng làm cho tâm mình động lên? Các pháp đều vô thường. Tất cả các cái
sự kiện xảy xung quanh chúng ta là vô thường. Có pháp nào là thường hằng đâu?
Nó đến rồi tự nó đi, có gì đâu?
(chú Pháp Quang
và chú Hiệp)
Thậm chí như
mấy con nghĩ, cái thân mấy con nè, kẻo bệnh đau. Ai có thân mà không bệnh đau?
Mà nó đau mặc kệ nó, nó nhức mặc kệ nó. Nó ăn thua gì với mình? Mình cứ tâm bất
động thôi. Nó tự nó đau rồi nó rút đi. Còn mấy con đau nghe nó khổ sở, rên la
thì nó lại thấy như vậy nó làm đau hơn. Có mấy người đau mà nằm rên la mà hết
đau không? Chỉ có mấy người không rên la là không nhức đau. Thì mấy con thấy bằng
chứng mấy con Thầy có sợ đau không? Cho nên đau đâu dám tới thăm Thầy!
80 mấy tuổi
rồi, không bệnh đau nào dám tới. Từ hồi Thầy ở trên Hòn Sơn về tới giờ, không
có bệnh đau nào mà tới thăm Thầy. Thấy không? Tại vì Thầy không sợ, chứ không
phải là không có bệnh. Tại vì không sợ nó, nó có đến, nó có làm gì Thầy được
đâu? Hôm nào mấy con nhức đầu, đau bụng: “Kệ mày, chết bỏ đi, chết cái thân
này, chứ có phải chết tao đâu”. Do đó, mấy con thản nhiên thì mấy
con sẽ được giải thoát hoàn toàn, không cần đi uống thuốc. Nghĩa là những người
theo Thầy tu hành thì bác sĩ chắc không ai đến nữa.
Còn mấy con
mà còn chạy đi tìm bác sĩ thì thôi rồi, tu sai pháp của Thầy dạy. Bởi vì một
con người có gan dạ, có ý chí, mới theo đạo Phật. Còn cái người mà nhát gan
không ý chí, thôi về đời đi, lo mà làm ăn giúp cha mẹ đi còn hơn. Hoặc là muốn
nợ thêm thì cưới thêm vợ con đồ này kia, lo làm như người ta đi. Chứ còn vô đây
mà tu mà không có nghị lực, không ý chí thì tu sao được? Coi vậy chứ người tu
sĩ đạo Phật ý chí họ ngút ngàn, họ không hề biết sợ một cái gì hết. Họ không
dao động trước một cái gì hết thì đó mới là người tu sĩ. Thầy mong rằng mấy con
sẽ rèn luyện được cái nghị lực, cái ý chí của mấy con. Không đầu hàng trước những
sự khó khăn đau khổ ngay bản thân của mình, ngay hoàn cảnh của mình.
(15:02) Thí
dụ như bây giờ có các con, xin cha mẹ không cho đi. Nhất định mình phải thuyết
phục được cha mẹ đi tu, chứ không phải đầu hàng gì. Cha mẹ nói vậy rồi cái mình
thôi cũng chịu ở nhà đó, không được. Mục đích của mình, con người mình có cái mục
đích. Mà mình đã chọn cái mục đích đi tu rồi, thì không ai mà kìm giữ mình được
hết. Ngày hôm nay thuyết phục chưa được, ngày mai thuyết phục. Mấy con thuyết
phục chưa được, đến hỏi Thầy, Thầy dạy cho thuyết phục thì cha mẹ không làm gì
mà cầm giữ mấy con được.
Thì mấy con
biết rằng, chúng ta đủ sức để mà thuyết phục bất cứ một người nào. Chứ không phải
là chúng ta thiếu sự thuyết phục đó đâu. Cho nên chúng ta hãy ráng lên để mà tu
tập. Cần phải ráng tu tập cho nhiều hơn. Nhiều hơn, chứ sự thật ra không có tu
tập gì hết. Đạo Phật không có tu tập cái gì hết, ngồi chơi. Còn mấy con mà ngồi
cứ ngồi hít thở hít thở, đó là mấy con đã không phải là cái người vô sự, mà người
hữu sự. Mấy con dụng công gì cũng hữu sự hết.
Ngồi chơi. Rồi
từng cái tâm niệm của mình, mình đâu có diệt ý thức của mình, nó phải có những
cái tâm niệm. Nhưng những tâm niệm mà làm khổ những người thương ghét, giận hờn,
buồn phiền thì đuổi nó đi, tác ý đuổi đi. Bởi vì đức Phật dạy rất rõ: “Có
Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt”. Nó
đã sanh ra một cái ý đó thì tác ý diệt. Còn giờ nó không sanh, thì mới đầu mình
chưa có, cái phương pháp tác ý mình chưa thấm nhuần thì mình tác ý: “Tâm bất động
thanh thản an lạc vô sự”. Coi nó có bất động không? Ngồi chơi.
Mà cũng
không phải giữ cái tâm bất động đó nữa, mình giữ tức là mình ức chế. Cho nên
mình không giữ. Tác ý nó rồi để thử coi nó được bao nhiêu. Nó khởi niệm thì
mình quán xét cái niệm đó xả nó đi. Rồi nhắc nó lại câu “Tâm bất động thanh
thản an lạc vô sự, tất cả các pháp đều vô thường”, rồi lại ngồi chơi. Từ
ngày này sang ngày khác, đâu có bao lâu đâu, 7 ngày đêm chứng đạo mấy con.
Tới bây giờ
mà mấy con chưa chứng đạo là tại vì mấy con tu sai. Chứ lẽ ra nó ngồi chơi, tâm
bất động. Mà nó thật sự nó bất động rồi thì mấy con sẽ thấy suốt bảy ngày đêm,
thì đủ Tứ Thần Túc mấy con, đủ 4 cái năng lực của nó. Cái cơ thể của chúng ta,
coi vậy chứ nó đặc biệt vô cùng! Cái đầu óc của chúng ta nó có cái bộ óc rất là
tầm thường, không có cái gì. Thế mà nó có đủ cái lực của nó ở trên đó.
(17:44) Khi
nó lìa xa cái tâm tham, sân, si của nó rồi, thì nó thanh tịnh rồi, thì nó phải
có Tứ Thần Túc, không có cái gì khác hết. Đó là con đường Thầy đã trải qua, Thầy
đã biết. Nhưng tâm mấy con chưa hết tham, sân, si, thì nó không có được. Tứ Thần
Túc nó xen vô đó không được. Mà Tứ Thần Túc thì nó quá dễ rồi! Bây giờ cái thân
này muốn chết hồi nào bảo: “Tịnh chỉ hơi thở”, là nó nằm xuống chết. Nó ngồi
như vầy, mà nó bảo tịnh chỉ hơi thở thì nó cũng ngưng nó chết mấy con.
Mà nó cho
cái lệnh là cái thân này phải hoại diệt thì nó sẽ lần lượt, nó tan hoại. Nó không
phải hôi thối đâu mấy con, nó tan theo thành mây khói. Từng cái da thịt của
mình, bản chất của mình như thế này mà nó tiêu mình dần mòn ra. Nó hay đến cái
mức độ như vậy. Chứ không phải là đợi nó hôi thối, rồi nó thành một đống xương,
rồi nó rã ra, không phải đâu.
Như mấy con
thấy, như đi ra Hà Nội mấy con thấy, đi thăm nơi mà chùa Đậu, ngài Vũ Khắc
Minh, Vũ Khắc Trường tu hành lẫy lừng. Thì Thầy đến đó, rõ ràng là Thầy đã thấy
mấy vị này đều là tu trong thiền tưởng rồi. Cho nên cái tưởng thức nó giữ cái
nhục nhân của các ngài, nhưng mà các ngài hoàn toàn ở trong tưởng, đâu phải giải
thoát. Cho nên ở đây chúng ta giải thoát hoàn toàn, thân chúng ta không có gì.
Đó thì mấy con thấy rất là đơn giản, tâm bất động, thanh thản. Có gì đâu tu nhiều
đâu.
Nhưng mà cái
gì qua cái tri kiến của mấy con không được. Còn khi mấy con ngồi yên lặng, chơi
một mình mà cứ buồn ngủ, thì Thầy có pháp Thân Hành Niệm dạy mấy con rồi, tại
sao không chịu đi Thân Hành Niệm? Chỉ khi nào nó buồn ngủ mới đi, chứ không phải
là luôn lúc nào cũng đi, phải không? Mấy con ngồi chơi mà nó không buồn ngủ thì
thôi, cứ ngồi chơi. Ngồi chơi xem từng tâm niệm của mình, chứ không phải ngồi
chơi rồi để nghĩ ngợi điều này thế kia. Thì ở thế gian người ta ngồi, người ta
cứ nghĩ ngợi, chứ người ta có chơi được đâu? Còn mình ngồi đây mà không nghĩ ngợi
thì mới ngồi chơi mới được.
Các con nghe
chữ danh từ mà Thầy đặt: “Ngồi chơi ”, chứ không phải ngồi nghĩ ngợi. Thường
thường những người mà ở ngoài đời thì họ ngồi, hễ mà ngồi im thì họ nghĩ chuyện
này hết rồi tới chuyện kia. Họ lo chuyện này rồi tới họ lo chuyện kia. Còn cái
người tu chúng ta ngồi chơi, chứ không lo, không nghĩ gì hết. Như vậy có sung
sướng không? Mấy con thấy không?
(20:41) Mình
tập thử ngồi chơi chừng 1 phút thôi. Nhưng mà nhớ đừng kiềm chế cái tâm mình
không có niệm ở trong cái ngồi chơi đó thì cũng bị sai nữa. Hễ dụng công một
phương pháp nào đó, là mình bị đã đi sai. Chỉ có pháp Như Lý Tác Ý các đối tượng
thôi. Theo như kinh Phật dạy: “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không
sanh, mà đã sanh thì bị diệt”. Chúng ta chỉ dùng pháp Như Lý Tác Ý. Nhưng
không vì pháp Như Lý Tác Ý đó để hiểu cái tâm bất động đó, để giữ cái tâm bất động
đó thì là không đúng.
Chỉ tác ý
thôi, rồi chừng nào nó bất động được thì nó bất động. Mà nó không bất động được
thì nó nghĩ ngợi gì cũng được, nhưng mình có tri kiến giải thoát. Cho nên những
cái niệm của nó khởi ra mà không giải thoát, thì mình tư duy, quán xét. Tức là
cái tri kiến giải thoát thì nó bắt buộc, nó phải hoạt động nó tư duy. Thì nó tư
duy thì nó xả cái niệm đó đi. Chứ không phải là cái niệm nó lên rồi cái mình nhắc:
“Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự”, để cho cái niệm đó lui. Thì cũng
như là “Biết vọng liền buông ”, có gì đâu. Thì do vậy mà mình ức chế tâm mình.
Phải không?
Mấy con thấy chưa? Tu hành như vậy. Cho nên hôm nay gặp Thầy, Thầy nhắc lại,
khích lệ cho mấy con, chứ thực sự ra Thầy đã dạy hết rồi. Lẽ ra thì Thầy ngồi
chơi chứ không dạy nữa. Dạy nhiều quá rồi! Kinh sách thì viết quá nhiều rồi!
Thì do đó bây giờ chỉ còn mấy con tu thôi. Vì thương đời mới viết kinh sách để
lại cho đời này đến đời sau, người ta biết đường người ta tu. Có vậy thôi.
Chứ còn sự
thật, tu là phải có đủ cái duyên. Cũng như mấy con là những người có đủ duyên
cho nên được gặp Thầy. Thầy cũng bằng xương bằng thịt như mấy con mà Thầy làm
chủ được, thì chắc chắn mấy con cũng làm chủ được. Đó là cái niềm tin giúp cho
mấy con có được cái tín lực, để mấy con phải thực hiện cho được. Mà Thầy tin rằng
trong chúng ta sẽ có người làm được.
Hồi nào tới
giờ bị ảnh hưởng sự tu tập của Đại thừa, cho nên cứ ngồi là cứ ức chế. Dạy gì dạy
cứ lo ức chế cái ý thức của chúng ta, ngồi tu tập không niệm. Do đó nó bị ảnh
hưởng cũng sâu lắm. Và đồng thời đầu tiên, thật sự cái người mới tu tập, cái
tâm nó còn lăng xăng lộn xộn đủ thứ, cho nên buộc lòng phải nhiếp tâm.
(22:50) Cho
nên 19 cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở là 19 cái mục để nhiếp tâm. Cách thức đầu
tiên chúng ta mới vào để chúng ta dùng Định Niệm Hơi Thở nhiếp. Nhưng mà khi tu
lâu rồi thì chúng ta chỉ dùng cái trạng thái chân lý tâm bất động thanh thản an
lạc vô sự để mà sống với nó. Giữ gìn và bảo vệ cái chân lý đó bằng cái câu tác
ý. Chứ không phải giữ gìn, cố ức chế cái ý thức của chúng ta trên chỗ bất động
thì không được. Bởi vì cái ngôn ngữ chúng ta nó không đủ để chúng ta diễn tả được
cái hành động này.
Nói tâm bất
động thanh thản an lạc vô sự, rồi chúng ta cứ nghĩ rằng làm sao mà cố giữ được
cái tâm bất động. Thành ra chúng ta cứ tác ý liên tục để cho tâm bất động thì
coi chừng chúng ta dùng cái câu tác ý để ức chế ý thức của chúng ta đó. Để tự
nhiên ý thức không khởi niệm, chứ không phải bắt buộc nó không khởi niệm. Khi
nó không còn ham muốn, nó ly dục ly ác pháp rồi thì tự nhiên nó thanh tịnh. Để
cho cái niệm nó khởi ra, để cho nó từng niệm đó mà chúng ta ly dục ly ác pháp. Nó
đâu bị ức chế, nó đâu bị nè nén, bị ép nó ở trong.
Cho nên nó cứ
nó ra rồi, mỗi niệm ra đều là chúng ta thấy biết rất rõ. Chúng ta không chấp nhận
nó thì mãi mãi nó sẽ không còn ra nữa, thì cuối cùng chúng ta thành tựu. Một
người tha thiết, một người quyết tâm, thì Thầy nghĩ rằng với cái sự giải thoát
nó không còn khó, mà cũng không còn cái thời gian lâu nữa. Chúng ta sống với mọi
người, ai nói gì chúng ta thấy chúng ta xả bỏ được. Không trách một cái lời người
nào, không trách một cái ý của người nào. Ai nói gì cũng vui vẻ, thì cũng đủ là
giải thoát rồi mấy con. Đơn giản, quá đơn giản! Không ai làm mình giận hờn, buồn
phiền, không ai làm mình lo lắng nghĩ ngợi.
Còn ái kiết
sử nhớ về gia đình cha mẹ. Khi đi tu rồi thì chúng ta đã có một phần sắp xếp
trong gia đình. Tuy chưa trọn vẹn, nhưng chúng ta đã có sắp xếp rồi. Và khi đã
có sắp xếp rồi thì chúng ta có cái mục đích chúng ta nêu lên rất rõ, quyết tâm
làm cho được.
Để không
khéo rồi sau khi mình về cha mẹ cười mình thêm. “Tưởng mày đi tu làm gì, tao
thấy mày cũng vậy!”. Còn bây giờ, ví dụ bây giờ mấy con làm chủ sự sống chết,
làm chủ được bệnh đau. Về cha mẹ hỏi: “Mày đi tu ra sao, niệm Phật hay là tụng
kinh?” Nói: “Những cái này, con không làm đâu. Như bây giờ bệnh con
đuổi chạy mất. Mà giờ cha mẹ không tin con ra lệnh cái thân con nó chết, nó nằm
xuống cho mà xem”. Ông bà nói: “Mày làm được vậy sao?” “Chứ không được
thì đi tu làm gì?”
(25:44) Mấy
con thấy cái đó là cái điều kiện để tạo cái duyên độ cha mẹ của mình. Mà giờ mấy
con chưa làm được, mấy con về nói: “Tao không tin, mày nói chuyện đó
tao không tin đâu!”. Mà thật sự mình chưa làm được, làm sao mình làm? Có phải
không? Còn mình làm được thì cha mẹ sẽ tin ngay liền, lập tức. Nó đương thở vầy,
mà nằm xuống lại rờ lỗ mũi nó không nghe hơi thở gì hết trơn hết trọi, cứng ngắc
cứng ngơ không có gì hết.
Mà rồi từ 5
phút, 10 phút hay hoặc 30 phút hay hoặc một ngày cũng được nữa. Thì thí dụ như
bây giờ, thí dụ như mấy con mà tu tập được rồi, mấy con nói: “Bây giờ mấy
con sẽ chết trong 6 tiếng đồng hồ. Và trong 6 tiếng đồng hồ thì sống lại.”
Mình làm chủ được sự sống chết mà. Bắt đầu nằm xuống hơi thở ngưng. Cha mẹ rờ rẫm
coi rõ ràng: “Thằng này chết thật, không có còn thở nữa”. Thân lăn đâu rồi
lại lăn đó, chứ không có cục kịch, không có nhúc nhích gì hết.
Nhưng qua 6
tiếng đồng hồ, cái nó ngồi dậy đi chơi bình thường. Như vậy là rõ ràng là chứng
minh mình làm chủ được cái hơi thở của mình chứ gì? Chứng minh mình làm chủ được
sự sống chết chứ gì? Đó quí quá phải không mấy con? Cho nên Thầy nói ráng tu
thì mấy con sẽ làm được. Chỉ có tâm bất động là mấy con sẽ đạt được kết quả.
Nhưng mà tâm còn động thì chưa được. Có vậy thôi!
Tâm động,
trước tiên mấy con thấy, cái đầu tiên của mấy con mà Thầy nói sống chung nhau
trong nhà bếp có người này người nọ cái ái ngữ, mình vui vẻ không buồn phiền ai
hết. Chê cũng không buồn, mà khen cũng không mừng, cuối cùng ở trong nhà bếp, tức
là có đối tượng xả tâm. Sau khi đủ duyên vào thất rồi thì không có đối tượng xả
tâm, thì tâm niệm của mình là đối tượng để mình quan sát mình xả. Chứ không diệt
ý thức của chúng ta đâu. Mà để cho nó khởi niệm nhưng mà quan sát cái niệm
đúng, cái niệm sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét