Thứ Ba, 20 tháng 6, 2023

334 - KHÔNG CỐ GẮNG TẬP TRUNG MÀ CHỈ BIẾT HƯỚNG TÂM NHẸ NHÀNG

 

334 - KHÔNG CỐ GẮNG TẬP TRUNG MÀ CHỈ BIẾT HƯỚNG TÂM NHẸ NHÀNG

(38:04) Phật tử: Bạch Thầy! …​ Cái tâm si con mỗi một khi con đi kinh hành song nửa tiếng con muốn ngồi lại cái tâm con muốn nằm thì cái trạng thái mờ mờ nó lại xảy ra, mà con nếu đi nữa thì đi liên tục này thì đi không được, người con …​ con ngồi con nhìn ra ngoài thì nhìn cây, nhìn cái này, nhìn cái kia thì nhìn hết cả đồ vật, nhìn hết cái này tới cái kia thì để duy trì sự tỉnh thức như vậy có bị ức chế không?

Trưởng lão: Thì nó ức chế, không được! Bây giờ đó nếu mà con đi kinh hành, con thấy đi nhiều quá mỏi chân, mình đi không được thì mình lăn. Cái nhà của con, con lăn từ đầu kia tới, nó làm sao nó buồn ngủ? Ai biểu con ngồi chi? Con ngồi đây mà con cứ nhìn đi, lát cái nó gục xuống. Nó làm biếng lắm. Khi nó buồn ngủ rồi đó, hai cái mí mắt ở trên nó kéo xuống. Cố gắng nhướng lên nhìn một hơi cái nó bật xuống.

Đó là cái quy luật của cái người ngủ mấy con. Nó cứ kéo hai con mắt xuống. Cái mí mắt trên nó kéo xuống, không có thể nào làm gì được hết. Chỉ còn có nước bây giờ đi mỏi chân quá không được, đi Thân Hành Niệm mỏi chân quá, thôi bây giờ tao lăn. A! Mình lăn làm như cái trục, mình lăn vòng vòng vậy. Có sao đâu.

Phật tử: Dạ mình cứ lăn vậy, đập tay, đập chân …​

Trưởng lão: Ờ không! Bây giờ cứ lăn, lăn như mình đi kinh hành vậy. Chứ còn mình đập đập vầy, một hơi nó mỏi tay, nó cũng lười biếng nữa. Không có được. Bởi vì: “Tao bắt ép mày, một là phải đi. Đi mỏi chân cũng phải đi, đi chết bỏ cũng phải đi, pháp Thân Hành Niệm mà.” Vừa đi, không phải đi vội vàng cho nó mỏi chân. “Dở chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống” từng bước mà, tác ý rất rõ ràng. Thậm chí như cái thất của con ở đây nè, mà cái thất ở gần kia. Con buồn ngủ quá, con tác ý, con la lớn, người ta cũng thông cảm, người ta tha thứ con: “Cái bà nay bả buồn ngủ quá, bà la dữ tợn”.

Cái người ở gần bên, người ta biết cái người này đang buồn ngủ. Mà con không la, họ đến họ coi cô này ngủ gật. Như vậy rõ ràng. Cho nên vì vậy, con đâu có lật đật mà con đi nó mỏi chân. Con dở chân lên, con muốn bước đi: “Dở chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống”. Rồi bắt đầu bây giờ tới chân mặt: “Chân mặt dở lên. Dở! Đưa chân tới, hạ chân xuống hạ gót xuống”. Rồi chân trái, con nhắc nó. Hai chân con đi, cầu một vòng cái nó tỉnh bơ nó đâu có dám ngủ. Tại con làm biếng không tác ý.

(41:26) Phật tử: Dạ Thầy nói con đi Thân Hành Niệm thì sẽ …​ con tập đi Thân Hành Niệm mà con tác ý đó Thầy…​

Trưởng lão: Không, bây giờ cái mục đích của con là đi Thân Hành Niệm đó để phá cái buồn ngủ. Mà giờ nó không buồn ngủ nữa rồi, nó tập trung vô hơi thở phải không? Thì con đừng có tập trung vô hơi thở mà con nhìn cây, nhìn cỏ, nhìn nhà, nhìn cửa. Con mắt con đảo đâu nó theo đó, nó quên cái hơi thở đi, con hiểu không?

Phật tử: Làm như vậy liên tục thì bị…​ không Thầy?

Trưởng lão: Không, bởi vì mình làm như vậy để sau khi mình thấy nó không tập trung hơi thở, thì mình lại trở về ngồi bất động thanh thản nó không chú ý gì hơi thở. Nó thấy hơi thở, rồi nó thấy cây, thấy cỏ, một cách nhẹ nhàng. Bởi vì ví dụ bây giờ mấy con lắng nè, bây giờ mấy con ngồi đây này, tâm mấy con đâu có buồn ngủ, tỉnh này. Mà giờ nó cứ nương vào cái chỗ hơi thở không, thì mấy con trụ vào đó thì sai, bị ức chế ý thức.

Còn giờ mấy con nhìn cái khạp đó, nhìn cái vách, nhìn cái cửa, nhìn cái này, cái nọ, kia mấy con thấy toàn bộ. Bây giờ mấy con ngồi đây này, mấy con thấy, từ cái vật này phía sau lưng, mấy con không thấy rồi. Từ cái vật này qua đây, mấy con đều thấy hết. Ngồi đây, không phải cần phải lắc bên đây thấy đâu, mà mấy con sẽ thấy được cái vòng nó như thế này. Đó, ví dụ nó, bây giờ con mắt của mấy con nè, mấy con sẽ thấy bên nay, thấy bên nay, thấy bên này, nó rộng rãi như vậy đó. Nó đâu có cái chỗ nào mà nó trụ. Thấy nó vô cái hơi thở, nó cứ bám riết hơi thở, thì cho nó theo con mắt nó ngó ra. Bởi vì chỉ có con mắt mới nhìn vật chất, còn bây giờ âm thanh nó không có.

Còn bây giờ nếu mà có âm thanh thì đâu có, như tiếng con vật nó kêu ở ngoài đâu. Con ngồi im vậy, bắt đầu con lắng nghe. Con không cần dùng mắt, con cứ ngồi đây, nó cũng vẫn còn thấy mà con lắng nghe âm thanh. Đó cũng nhiều, bởi vì mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý con cũng sử dụng trong sự tu tập con được mà. Chỉ có con lười biếng không chịu đi kinh hành nó buồn ngủ.

Phật tử: Dạ con cứ ngồi mà cái tâm nó không được động?

(43:36) Trưởng lão: Không, không động. Cứ ngồi vậy, chứ ai bảo con lắc qua, lắc lại. Không chừng riết rồi lắc qua lắc lại vậy, nó thành ra trạng thái của tưởng hành rồi. Trật. Khi mà nó lắc lên, nó gục lên gục xuống vầy, nó cũng khoái lắm. Nó thuộc về tưởng hành, hỷ lạc của tưởng hành, nó làm cho mình thấy thích. Còn cái người lắc qua, lắc lại vầy cũng thích lắm. Còn người cái đầu cứ lắc qua lắc lại vầy, khoái lắm. Đó là bị tưởng hành hết rồi. Cho nên Thầy có một số đệ tử cứ ngồi, cái đầu lắc qua lắc lại. Thầy nói: “Bộ mấy người này tu riết điên rồi, cái đầu lắc lia lắc lịa.

Phật tử: Ngồi một hồi mỏi quá có cử động được không Thầy?

(44:19) Trưởng lão: Con ngồi vầy mà nó mỏi, mỏi thì con đi kinh hành, có phải không? Con đứng xuống con đi, đi rồi một hơi mình lên mình ngồi. Đi kinh hành, mình đi kinh hành là đi bình thường. Còn đi Thân Hành Niệm là tác ý từng hành động, đó là mục đích phá hôn trầm. Mình phải biết áp dụng, sử dụng những cái phương pháp, cho nên tâm mình giải thoát ngay. Lúc nào mình cũng có phương pháp để làm chủ được thân tâm của mình.

Phá hôn trầm tức là phá si, mà si con không còn si, con tỉnh táo thì tham, sân không còn. Mà tham sân không còn thì tất cả những tâm dục ác pháp đâu còn. Phá được cái tâm si là tuyệt vời. Cho nên mấy con thấy bây giờ mấy con đi Thân Hành Niệm tác ý từng hàng động. Mà bảo vệ cái pháp Thân Hành Niệm, cái đi nó kiên cố như cỗ xe, như trở thành căn cứ địa thì mấy con đã chứng đạo. Nó xả hết cái tâm tham, sân, si của mấy con, cái pháp đó. Nhưng mấy con không biết, mấy con dùng nó ức chế tâm thì bị liền.

Bây giờ cái sự tu tập của mấy con, đó là mấy con nè: “Dở chân lên này, đưa chân tới này, hạ chân xuống” thì mấy con đâu có trụ vào ở trong cái chỗ bước đi. Nó chỉ biết, nó chỉ cảm nhận được cái sự dở chân, đưa tới, hạ xuống. Các con hiểu không? Còn bây giờ mấy con chú ý vô, tập trung vô trên chân: “Dở chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống” tất cả những cái sự tập trung trong hành động đó là sai. Mấy con tác ý để rồi cái chân mấy con làm thì mấy con cảm nhận, tức là hướng tâm về cái hành động đó thôi, chứ đừng có tập trung trong hành động. Có hiểu chỗ Thầy muốn nói không? Mình hướng tâm về cái chỗ đó, tức là biết cái chỗ đó thôi, nhẹ nhàng biết chỗ đó, chứ đừng có cố gắng tập trung, căng đầu mình trong đó, thì |không được. Mấy con làm thử, khi nào làm chưa được hỏi lại Thầy, phải không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ

  506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như l...