336 - KHI NÀO TU PHÁP THÂN HÀNH NIỆM NHƯ CĂN CỨ ĐỊA
(57:37) Tâm
Thiện (Khoa): Dạ Kính thưa Thầy giảng cho chúng con thêm về pháp Thân
Hành Niệm để trở thành cỗ xe, hay căn cứ địa.
Trưởng
lão: Bây giờ
đó, pháp Thân Hành Niệm, là cái mục đích đầu tiên của mấy con là mấy con dùng để
phá hôn trầm, thùy miên. Con nhớ không? Phá hôn trầm thùy miên, nó chưa phải
thành cỗ xe đâu? Để phá nó rồi ngồi, ngồi thấy tâm của mình để coi từng cái tâm
niệm của mình xả. Tức là mình quán vô lậu mà, làm cho tâm mình vô lậu. Bây giờ
tâm con nó thanh thản, an lạc, vô sự, nó bất động rồi, bắt đầu con ôm pháp Thân
Hành Niệm. Con tác ý từng hành động nó kiên cố như cỗ xe, như căn cứ địa, thì
khi mà nó siết vô như vậy đó, thì bắt đầu nó như cỗ xe, như căn cứ địa rồi. Thì
ngay cái chỗ mà nó trở thành căn cứ địa, con đã chứng đạo! Chứng đạo ngay trên
pháp Thân Hành Niệm.
Bởi vậy, Thầy
viết cuốn sách mà: “Muốn chứng đạo phải tu pháp môn nào?”. Có phải Thân
Hành Niệm không? Cho nên Thân Hành Niệm đâu có phải nội cái hành động đi đâu. Đầu
tiên mấy con biết nó chỉ phá hôn trầm thôi, kế đó là mấy con dùng định vô lậu
chứ gì. Mấy con phải dùng tri kiến mấy con xả từng niệm này, từng niệm kia. Thì
trong khi đó xả đó thì mấy con phải dùng Định Niệm Hơi Thở, “an tịnh thân
hành, an tịnh tâm hành…” đủ loại hết. Để mấy con dùng áp
dụng, để cho tâm mình nó được thanh tịnh với cái câu tác ý, chứ không phải ức
chế tâm.
Bây giờ Thầy
nói như thế này này. Ức chế tâm mấy con cứ ôm chặt cái hơi thở hít ra hít vô,
hít ra hít vô, thì đó ức chế. Còn Thầy chỉ nói như thế này: “An tịnh tâm
hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”,
rồi hít vô theo cái tác ý của nó hai ba hơi thở. Rồi tác ý nữa, hai ba hơi thở
tác ý nữa. Phải không? Các con thấy bây giờ tôi ngồi đây mà tôi bảo nó an, mà
nó chưa an, nó cứ sanh vọng tưởng thì tui bảo nữa. Tôi cứ tác ý hoài. Đó là
cách thức tu, cách thức tu nhiếp tâm.
Còn bây giờ
cái tâm con bây giờ nó đã an ổn rồi, yên ổn rồi, nó không còn niệm, không còn
này kia nữa, thấy nó xả rồi. Mà con ngồi đây thì thỉnh thoảng lâu lâu nó cũng
còn một niệm, hai niệm, thì ôm chặt pháp Thân Hành Niệm kiên cố như cỗ xe, căn
cứ địa coi. Thì con tu tập suốt đêm sáng hôm sau chứng đạo liền tức khắc. Cho
nên con nghe rằng, ông Anan mà đi kinh hành suốt đêm mà chứng đạo. Đâu phải ông
đi như mình đâu, ông đi có phương pháp đàng hoàng chứ.
Mà nghe nói,
mấy con không biết ông tu cái pháp nào? Chắc ông đi kinh hành cứ đi vòng vòng
hoài, đi sáng đêm cứ gục tới gục lui. Còn đi cái pháp Thân Hành Niệm nó ngủ được
không? Các con hiểu chỗ Thầy muốn nói?
Ông Anan ông
là con người cũng bằng xương bằng thịt như mình, mà suốt đêm như vậy ông không
ngủ à? Có phải không?
(1:00:21) Mà
ông đã học được cái pháp Thân Hành Niệm rồi. Cho nên sáng hôm sau là người ta
đi vào hang mà người ta kết tập kinh sách. Ông là người gần gũi là thị giả Phật
mà. Phật nói bài kinh nào ông cũng nghe, cũng hiểu, cũng thông suốt hết rồi.
Nhưng mà không có ổng là ai mà kết tập kinh sách cho, có phải không? Cho nên
ông quyết định là tu phải chứng. Ông Ca Diếp nói tu chứng A La Hán mới được vô,
chứ tu không chứng A La Hán không được vô.
Cho nên cái
cửa hang người ta đóng lại, tất cả các vị A La Hán người ta vô trong này người
ta kết tập. Ông làm sao ông vô được? Ông phải chứng ông mới tàng hình ông biến
hóa ông mới vô. Các con hiểu chưa? Cho nên ông lo lắng suốt một đêm đó, ông đi
kinh hành pháp Thân Hành Niệm chứ cái gì? Cho nên nó kiên cố như căn cứ địa rồi.
Vì vậy mà sáng hôm sau mấy ông không có mở cửa tôi vô như thường, mà cái hang
núi của người ta mà ông vô được, thì mấy con biết. Mà đóng cửa người ta đâu có
cho vô. Thế mà ông vô được. Thì ông vô ông kết tập. Thì ông Anan kết tập thôi,
chứ có ai kết tập kinh sách.
Thì như vậy
mấy con thấy không? Pháp Thân Hành Niệm phải chờ đến cái mức nào để chúng ta tu
tập nó trở thành như căn cứ địa, nó trở thành. Chứ bây giờ tôi cũng muốn mau,
mà tâm tôi nó như là cái chợ, ở ngoài chợ Trảng Bàng. Mà bây giờ tôi muốn ôm
pháp Thân Hành Niệm, tức là tôi ức chế ý thức tôi còn gì? Các con hiểu chỗ Thầy
muốn nói chưa? Cho nên mình phải biết được cái tâm mình nó tới cái giai đoạn
nào để ôm pháp Thân Hành Niệm.
Cho nên mấy
con bây giờ chỉ ôm pháp Thân Hành Niệm là phá hôn trầm, thùy miên. Mà hôn trầm,
thùy miên mà chưa phá thì Thầy nói tham sân si nó còn nguyên, nó không có cái
gì hết. Bây giờ mấy con nói là: “Bảy giờ cho tới 10 giờ không hoàn toàn
không có buồn ngủ gì hết, nằm xuống nó cũng không muốn buồn ngủ nữa”. Phải
không? Thì mấy con thấy ngày này, qua ngày khác. Rồi từ hai giờ con thức dậy tới
5 giờ sáng hoàn toàn tu cho tới 5 giờ rồi, mà khoảng 5 giờ đó thì còn nghỉ chơi
thôi chứ gì? Mà nó cũng không buồn ngủ nữa, thì như vậy con phá được cái tâm si
rồi. Mà phá được tâm si thì ôm pháp Thân Hành Niệm đi thì kể như là mấy con chắc
ăn rồi. Chứng đạo liền tức khắc.
(1:02:36) Còn
bây giờ tâm si chưa phá, còn buồn ngủ. Phải ôm pháp Thân Hành Niệm phá tâm si
là phá để giữ gìn giờ giấc cho nghiêm chỉnh. Chứ đâu phải ôm pháp Thân Hành Niệm,
mà lúc bấy giờ tâm mấy con mà chưa có được gì hết mà ôm pháp Thân Hành Niệm chỉ
là phá cái si thôi, chứ tham, sân chưa có. Mà bây giờ mấy con còn buồn ngủ thì
làm gì mà chuyện nó được đâu.
Người ta hết
buồn ngủ rồi thì người ta mới là ôm pháp Thân Hành Niệm như kiên cố như cỗ xe,
như căn cứ địa thì mấy con chứng đạo. Mà mấy con bây giờ thấy 10 giờ nghe nó lừ
đừ lử đử rồi thì chắc chắn là chưa được. Mà 10 giờ lên ngủ nó không chịu ngủ,
mà tới 2 giờ thức dậy nó cũng không buồn ngủ nữa. Thì như vậy mày sắp sửa là tu
tập pháp Thân Hành Niệm được rồi. Tu pháp Thân Hành Niệm để nó trở thành kiên cố,
chứ không phải là tu pháp Thân Hành Niệm phá tâm si.
Đó, mình phải
nhận ra được cho được cái vai trò của cái pháp Thân Hành Niệm. Chứ mình nhận ra
không được, bây giờ tôi phá cái tâm si của tôi hôn trầm thùy miên mà tôi muốn
nó kiên cố. Kiên cố sao nổi? Nó không kiên cố đâu. Mình ráng cố gắng thì bị ức
chế tâm. Còn cái kia nó tự nhiên mấy con. Tự nhiên là nhờ mình đã tu vô lậu,
mình quán xét bằng cái tri kiến giải thoát của mình. Cho nên mọi mọi cái gì
cũng không làm chướng ngại tâm mình bằng cái tri kiến của mình.
Đạo Phật là
đạo trí tuệ mà! Nó giải thoát là ngay từ cái tri kiến của nó, chứ đâu phải là
giải thoát bằng cái thiền định đâu. Còn cái kiên cố như cỗ xe, như căn cứ địa của
cái pháp Thân Hành Niệm đó là thiền định. Nó phải phân biệt trước chứ, Giới, Định,
Tuệ mà. Giới tức là cái đức hạnh của chúng ta chưa tròn thì định không có làm
sao được. Định của Phật để nhập, chứ không phải định của Phật để tu.
(1:04:30) Cho
nên giới mà chúng ta xong rồi, chúng ta sống không bị phiền não, không làm khổ
mình khổ người. Hở chút người ta nói cái mình giận, buồn phiền tức là tự mình
làm khổ mình rồi. Rồi mình tự làm khổ mình, mình chịu không được, cái mình la,
mình hét, mình nói này, nói kia, làm người ta khổ nữa, thì có phải không? Do đó
mình tự làm khổ mình, làm khổ người rồi, mà bây giờ mình muốn đi ra học cái
pháp Thân Hành Niệm để kiên cố như cỗ xe thì mình bị ức chế.
Còn bây giờ
mình dùng tri kiến mình xả. Tâm mình thanh thản an lạc vô sự, không giận, không
buồn phiền, ai nói gì, ai làm gì đi nữa, mình chỉ là cục đất mà thôi. Ai muốn
lăn đâu cũng được, do đó cuối cùng mình lại ôm pháp Thân Hành Niệm thì đi vào
chứng đạo.
(1:05:15) Mình
phải biết được từng cái tâm niệm, từng cái giai đoạn của mình tu tập thì mình
thành công. Mình sẽ thành công. Cho nên mấy con nhớ, hễ tu tập như vậy là thành
công. Bắt đầu mấy con tu tỉnh giác, thí dụ như Thầy nói mấy con làm cái gì đó,
thì mấy con chú ý cái chuyện làm của mấy con, thì cái đó là tập tỉnh thức, cái
ý, rất có ý trong vấn đề đó. Mình đi thì mình biết mình đi. Phải không? Nhưng
mà không phải là cái giờ tu, mà giờ tu thì không được tập trung ức chế.
Còn mình làm
công việc thì mình chú ý công việc rất là kỹ lưỡng, làm không sai sót. Lặt rau
thì đừng có để cỏ dính ở trỏng thì đó là chú ý kỹ. Còn lặt rau ào ào vầy, tới
chừng người ta ăn sao mà cỏ rác quá trời? Cái đó là sai, không đúng! Đấy mấy
con thấy không? Đó là mình chú ý không kỹ trong cái vấn đề làm. Còn mình làm
mình chú ý kỹ thì nó không có trật. Cho nên nhiều khi Mật Hạnh về gắp rau ăn có
cọng cỏ, Thầy nói cứ ăn tuốt. Cho nên tu hành không khó đâu mấy con! Không có
khó.
Con hỏi Thầy
gì con? Con tu lâu lắm rồi đó, tóc bạc hết rồi. Thầy sắp sửa, Thầy thấy thời
gian ngắn lắm đó. Phải nỗ lực! Lẽ ra mấy con gặp Thầy hôm nay mấy con đã chứng
đạo hết rồi, người nào Thầy thấy cũng là Phật hết rồi, thế mà hở chút là giận hờn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét