337 - NGƯỜI TU HÃY SỐNG ĐỂ LÀM GƯƠNG
(1:07:03) Cô
Thắm Hải Phòng: Khi con có ở Hải Phòng đến đây thì con có mang một số
tư duy vào đây, thứ nhất là con xin tu hai tháng, và có một số vấn đề thưa với
Thầy. Hải Phòng chúng con là có một số vướng mắc, là chỗ các vị Phật tử. Tu thì
như ở ngoài đời ý thì còn nhiều cái công việc gia duyên, rồi chồng con, rồi mọi
người. Rồi có những gia đình có những đứa con ngoan thì không sao, nhưng có những
đứa con không ngoan thì cũng rất là mệt.
Thế thì các
vị ý tu theo như là trong tu viện, cho nên là vị nào cũng gầy tong teo thế này.
Thế mà bây giờ thì con nói thì nó rất là khó. Vì con định nói là con xả chưa được.
Con cũng không góp ý tí nào nữa, các vị ăn uống rồi cứ theo cái giờ giấc. nhưng
mà con không có nói cái này.
Có một số
các vị có nói rằng là cái giáo pháp nguyên thủy này, có được bao nhiêu người tu
tâm tán loạn, mà phát triển thì không được nhiều. Nên tu giáo pháp phát triển rất
là sợ. Thế cái này con không biết cái nghiệp tại ai, thì các cô ý bảo là: “Em ý
thì em có duyên với mọi người”. Nhưng mà con thì trong tâm tư con lại nghĩ là
nhìn cô người ta đã sợ rồi.
Thì Thầy có
nói là mang cái thân giáo này đi để giáo hóa với mọi người. Thế nhưng mà cái
thân giáo của cô ấy cứ như là, coi như đói. Thì thật tình mà nói thì chồng hoặc
là con hoặc gia đình mà cái người mà người ta nghe mà ăn ngày một bữa mang tiếng.
Người ta cũng rất là sợ hãi. Thì con nghĩ là trong cái phật tử thì giao chung
nên làm các việc thiện. Giờ ở bên trong này rất khó. Thế nên bây giờ trong cái
vấn đề này con rất là khó khăn này …
(1:09:28) Trưởng
lão: Như vậy là không hiểu pháp tu. Mình đem cái pháp, ở trong cái người
nhập thất ấy ở trong này, mà mình đem áp dụng cho gia đình của mình thì nó trật
lất hết rồi. Mình thứ nhất là mình phải làm gương ấy, là mình phải sống tùy thuận
với mọi người ở trong nhà của mình. Ăn ba bữa ăn, mình cũng vui vẻ, cũng làm
công việc, cũng dự ăn ba bữa ăn. Nhưng mà mình có ăn không thì mình cũng làm bộ
như vậy thôi thì tùy theo mình. Chứ đâu phải mình đắm nhiễm về cái ăn đâu. Mình
biết, mình biết mình đâu có phải vì đắm nhiễm cái ăn. Mình phải khéo léo, chứ
mình bắt gia đình mình cũng ăn một bữa! Không được! Đừng có làm chuyện đó.
(1:10:11) Phật
tử: Dạ thưa Thầy con có một cái điều nữa con xin trình bày tiếp ạ! Ăn
ý thì cả nhà ngồi ăn thì thôi cho xong thì thôi thì ăn chay thì thôi không sao.
Nhưng mà các vị ấy lại làm cái mâm đem ra ngoài ngồi vài người một chỗ. Con thấy
là nó rất là không hợp, thì ví dụ như là tất cả gia đình người ta quen nhìn rồi,
nhưng mà khách ý, đến thì nó rất là căng thẳng. Mà cũng góp ý khó lắm? Đó thì
con thấy như thế cho nên là …
Trưởng
lão: Đúng rồi,
con nói cái đúng đó con. Mình tu mình phải tìm cách, mình chỉ làm sao mình tu
mà cho được giải thoát. Chứ không phải là ở đây vô trong này học mớ ngôn ngữ,
hay hoặc là lấy cái thời khóa ở trong này mà áp dụng cho gia đình của mình sao
cho nó đúng. Bởi gia đình của mình, mình sống bình thường mọi người trong gia
đình của mình sống hồi nào nó theo cái sống, cái nếp sống như vậy. Thì mình về
đó mình phải hòa hợp trong cái nếp sống chứ mình không được làm buồn lòng người
khác. Đã sống không làm khổ mình, khổ người, mà mình về đó mình bắt người ta phải
làm theo mình sao được? Mình tu khác, mà người ta sống khác chứ. Mình đâu có bắt
người ta.
Mình hãy sống
làm gương rồi người ta sẽ thấy được cái sự giải thoát của mình, thì người ta sẽ
theo, không có cám dỗ, không có khuyên. Mà không có dùng quyền lực ép buộc con
cái mình được nữa. Hồi nào đó mình làm cha, làm mẹ, mình chưa đi tu thôi, thì
mình còn con cái làm sai mình tát tai trên đầu trên cổ nó. Nhưng mà đi tu về
không đánh một đứa nào hết. Những hành động đó nó khác rồi.
Mà nói cái lời
nói ôn tồn nhã nhặn, không có la mắng. Những cái hành động đó nó đã làm cho gia
đình nó sáng suốt, nó thấy được cái sự thay đổi, nó cụ thể ra cái hành động. Chứ
còn đi tu rồi về cái bắt ép gia đình phải tu vậy, làm vậy. Mình là thầy à? Có
giải thoát được chưa mà vô đây mà dạy đạo? Rõ ràng là chưa có làm chủ được sanh
tử mà dám nói cái chuyện đó.
(1:12:12) Cho
nên vì vậy mà thì hầu như là có số người học được lõm bõm được mớ, cái về bắt
gia đình mình phải tu theo. Cái đó là sai mấy con! Không có dạy ai được hết
đâu. Bởi vì trong đạo Phật, đức Phật cũng dạy khi nào tu chứng thì chúng ta mới
dạy người, mà không tu chứng nhất định không dạy. Mình hãy cứu mình đi.
Cũng như bây
giờ mấy con đến đây mấy con tu, nhưng mà tôi chưa làm chủ sự sống chết của tôi,
nhất định tôi không dạy. Tôi cứu tôi chưa được mà làm sao tôi cứu? Tôi đâu cầu
danh. Còn mấy con đi dạy tức là cầu danh. Mình muốn mình hay, mình muốn làm thầy
thiện hạ thì cái đó là danh rồi.
Cho nên về
mình càng nhỏ nhẹ hơn nữa. Nghĩa là mình nhỏ hơn mọi người, thì mình mới là người
tu. Còn mình về mình muốn làm thầy thiên hạ là trật! Mình chưa giải thoát! Còn
mình làm thầy thiên hạ là khi mình tu chứng rồi. Mà mình tu chứng mình quan sát
mình có nhân duyên ở đâu thì mình đến đó mình dạy. Chứ những cái người trong
gia đình mình chưa có nhân duyên cũng không về dạy nữa!
Mình thấy
không có nhân duyên là cũng không dạy một người nào tu trong gia đình. Có duyên
mình độ người ta mới được, mình nói người ta mới nghe. Mà không duyên mình nói
người ta đâu có nghe. Ví dụ như mình lấy quyền uy của mình, nói thì nói chứ nó
đâu có nghe đâu. Khó chứ không phải dễ đâu! Phật hóa hữu duyên, nghĩa là Phật
giáo độ, Phật độ cái người có duyên, chứ không thể độ cái người vô duyên. Đó, sự
tu tập nó vậy.
Cho nên ở
ngoài con, mặc dù là Thầy biết ham tu thì có tu. Thầy có đến Hải Phòng rồi.
Nhưng sự thực cái duyên nó cũng chưa đủ. Mặc dù là Hà Nội thì cũng có lưu lại
những cái điều kiện, nhưng mà con người Thầy thấy cái duyên ít quá. Bị ảnh hưởng
cũng sâu nặng của Đại thừa. Rồi bị ảnh hưởng của giáo pháp này tôn giáo khác,
Thiền tông, Mật tông, đủ loại đủ cách. Cho nên dù Thầy có dạy đi nữa cũng chắc
chắn là cũng 1 vài người thôi, chứ còn nhiều chắc không được.
(1:14:12) Biết
như vậy, nhưng mà làm sao cho sống được Phật giáo cũng là may mắn. Vì quá mạnh
bạo mà Thầy nói thẳng nói thật, mà hiện bây giờ thì người ta nói, mọi tôn giáo
thì nhất là Phật giáo Đại thừa họ nói: “Thời đại của Thông Lạc”. Nói thời
đại này là thời đại của Thầy, ai cũng đập hết. Mấy con thấy mấy con lên trên mạng
mấy con thấy, họ nói thời đại Thông Lạc chứ đâu. Họ chửi mắng Thầy đủ thứ hết.
Nhưng mà Thầy rất vui, là thời đại của Thầy thì phải nói chứ sao.
Bây giờ tới
thời đại của mấy con nè. Mấy con ráng tu rồi mấy con thấy, mấy con mới nói cho
họ biết cái sai, cái đúng chứ. Tôi nói cái sai tôi nói sai à, tôi không có vừa
vừa mấy người đâu. Mà sự thật ra Thầy nói vậy, chứ nó làm cho người ta đảo lộn.
Rồi người ta không biết cái đúng cái sai, người ta lừng chừng, người ta đứng đó
để người ta chọn lấy. Còn không có Thầy nói cái sai họ đâu có biết, họ cứ nhào
vô tu.
Bởi vậy có
hàng loạt người mà niệm Phật, như vậy đó là cái sai mấy con. Làm gì có cái thế
giới siêu hình ở đâu mà cầu? Làm gì có ông Phật Di đà. Trời đất ơi! Từ thủa giờ
tôi sinh ra làm người trên cái quả địa cầu này, tôi chỉ nghe có ông Phật Thích
Ca thôi, chứ tôi có nghe ông Phật thứ hai thứ ba bao giờ? Mà bây giờ lại có ông
Phật Di đà, lại có bà Quan Âm nữa. Sao mà đẻ dữ Phật vậy?
Vả lại bây giờ đi ngoài đường tôi cũng thấy ông Phật ngồi bụng bự vậy. Trời! Ông Phật gì mà vạch cái bụng để ngồi phình ra đó. Phật gì lạ lùng vậy? Phật thì phải ăn mặc kín đáo, không bày da hở thịt. Phật gì mà để cho bụng chum lum như người phụ nữ chửa? Các con không thấy, đi đường không thấy, họ để. Đó là một cái sai mà tạo những cái tượng Phật bự thiệt mấy con. Đó là một cái sai. Tưởng tượng, khéo tưởng tượng, con người mình khéo tưởng tượng. Sống trong tưởng mà không biết, cho nên ráng tu mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét