339- NGOÀI BẮC CÓ CHỖ TU TẬP PHẢI CÓ MỘT VỊ THẦY
(1:23:42) Cô
Thắm Hải Phòng: Dạ thưa Thầy Hải Phòng chúng con, những người nhà có
điều kiện cũng không phải là ít. Nhưng cũng có nhiều những người không có điều
kiện. Những người già yếu ……… Thế rồi bây giờ thì sư Thanh Quang về chỗ Quảng
Ninh. Thế nhưng mà con thì con không phải nói là không tin. Nhưng có một cái điều
là hôm rồi sư Thanh Quang nhận tự ấy thì có mời sư Pháp Ngộ về. Thì sư Pháp Ngộ
có nói là sư Thanh Quang tự ra, không phải về chùa nữa.
Thế rồi thí
dụ như cô Bính ở chỗ con ấy, bảo cái cô phật tử ấy cứ đổ cho cô ấy thích theo
ai thì theo không theo sư Thanh Quang. Thế rồi thì cái cô người Pháp theo cô
Bích ấy thì cũng được nghe nói như thế. Thì bây giờ chúng con là những người để
mà học Phật pháp, tỷ dụ như có một cơ sở, thì hiện nay trong phía sau này thì
có Tu viện rồi. Thế nhưng phía ngoài đấy thì để mà phát triển cái cơ sở nho nhỏ,
để có cái mọi người đến, được nghe cái giáo pháp Nguyên Thủy được gần, thì
chúng con thấy rất là hạnh phúc. Thế nhưng mà bây giờ con cũng không hiểu như
thế nào, tình hình là như thế nào nữa. Để mà hộ trì cái gì mà nó thích hợp ấy
thì chúng con cũng còn thấy có ý nghĩa, mà nó không có thích hợp, thì chúng con
thấy không có ý nghĩa?
(1:25:20) Còn
một cái vấn đề nữa là, bây giờ con muốn trình với Thầy là phần chúng con khi Thầy
ra mới cho ra được mấy đầu sách, Ba Bảy Phẩm Trợ Đạo. Những cái quyển Những Người
Phật Tử Cần Biết nhiều khi Phật pháp thì con phát hành. Mà trong đây chuyển ra ấy
thì con cũng phô tô thêm, phô tô rất là nhiều. Thì mọi người họ cứ, chưa nói họ
đã hoảng. Nhưng mà cũng rất nhiều người xem thì họ cũng không niệm Phật, bỏ ông
Phật ở nhà.
Thế đến khi
mà con có nói cái hôm mà con có đi để khuyên giáo tiền in kinh vận chuyển vào
đây, cúng ở trong này thì họ tự động họ mang đến cho con. Nói chung là Hải
Phòng con thấy cũng có những cái rất là khả quan, khi mà Hải Phòng chúng con
thì cái đạo Phật của Đại thừa ấy thì phải nói là rất cường. Cho nên là đối với
con rất là vất vả, nhưng con tin chắc thì qua cái đợt này con nghĩ rất là tốt.
Hải Phòng thì phát triển nhanh như Hà Nội thì không được, vì Hà Nội chia nhiều
nơi, chúng con người thì chỉ bằng một phần năm Hà Nội thôi.
Nhưng mà con
cũng phát triển rất là tốt từ khi mà 2000, từ khi năm 2000 đến giờ riêng Hải
Phòng cũng có 4, 5 người vào đây tu, như cô Nguyên Hạnh, cô Liễu Ngọc, sư Minh
Đạo này, rồi cô Huệ. Còn những người mà không theo thì thôi, theo cũng rất là
kiên cường, chẳng người nào mà bỏ hay là bỏ ngang đường. Thế còn một số không
theo, một số họ còn đang gia duyên đi làm, để mà vào đây ấy thì cũng như rất
nhiều người muốn vào, nhưng cũng có người hoàn cảnh không có, có những người tuổi
thì cao.
Vì thế nên
chúng con cũng muốn một cái cơ sở, để cho những người kém duyên, hoặc là tuổi
cao thì người ta ở ngoài ấy người ta học cái đạo đức của Thầy đã soạn ra để làm
sao cho đời sống người ta cho tốt hơn. Cái cơ sở của sư Thanh Quang thì con
cũng cảm thấy như nào, cũng mong Thầy chỉ dạy cho?
(1:27:46) Trưởng
lão: Bây giờ, cái đầu tiên mấy con thấy cái phước duyên của mấy con nó
chưa có đủ, cho nên nó khiến cho, ví dụ như chỗ nơi sư Thanh Quang. Sư là một
con người mà gọi là đứng để mà thành lập cái nơi, để cho mọi người tập trung
thì sư là người gương mẫu. Mà gương mẫu thì giới đức nó phải là thực hiện cho
rõ ràng, cái giới hạnh, giới đức. Thì cái giới đức của cái người đó, nó phải có
cái đức hạnh hẳn hòi, mấy con nhận qua được rõ ràng: Giới luật không vi phạm,
đó là cái thứ nhất.
Cái thứ hai
là phải ôn tồn nhã nhặn đối với mọi người, chứ không được nạt nộ theo cái thế
quyền uy. Mà nếu mà bây giờ sư Thanh Quang cho mình là thầy của mọi người, mà
sư dùng cái thế quyền uy thì tự sư đã đánh mất cái đức hạnh tôn trọng cái sự sống
của mọi người khác. Con vật kia mình còn tôn trọng, con kiến, con trùng mình
còn tôn trọng sự sống của nó, huống hồ là con người.
Cho nên dù
là Thầy, Thầy vẫn tôn trọng sự sống của loài côn trùng, của loài vật, thì đối với
mấy con, Thầy tôn trọng như mấy con. Thầy ngồi trên ghế như thế này trải cho Thầy
tấm êm ngồi phải khỏe không? Nhưng tại sao Thầy ngồi như thế này để chia sẻ những
nỗi của mấy con ngồi? Có phải không? Đó là cái sự tôn trọng của Thầy đối với mấy
con và mấy con ngồi đây để nghe Thầy, đó là sự tôn trọng của mấy con đối với Thầy.
Thì mấy con thấy Thầy tôn trọng mấy con thì mấy con phải tôn trọng Thầy, điều
đó là điều hẳn nhiên.
Còn sư Thanh
Quang sư ngồi đây sư làm vua, sư buộc người này người kia, sư ra lệnh thì tức
là người ta không tin tưởng thầy qua cái đức hạnh. Thì qua đó cái chuyện làm của
thầy đó là cái duyên của mấy con chưa đủ, cho nên chưa có cái người mà thực hiện
được cái đức hạnh. Bởi vì giới luật của Phật, giới là đức hạnh, rồi mới nói Thiền
Định. Mà giờ giới nó chưa tròn thì làm sao mấy con đủ lực tu.
Chứ sự thật
ra một người tu chứng rồi thì mấy con thấy cái giới luật của họ nghiêm chỉnh lắm,
đức hạnh của họ tỏa ra. Không bao giờ họ nói cái lời nói to tiếng, không bao giờ
họ có hành động hách dịch, coi như mình hơn người khác, luôn luôn bình đẳng với
nhau, bằng nhau. Đó là những người tu có đức hạnh. Nội cái giới luật không, đủ
để xét đáng đó là bậc thầy của mình.
Còn thiền định
thì mấy con thấy, tại sao người ta dám ngồi một ngày, hai ngày mà người ta
không ăn, không uống thì mình có cái khả năng nào mình làm được sao? làm sao
sao biết? Thì như vậy rõ ràng là người ta đã ngồi như thường, bình thường như
thế này, mà người ta đâu có cái gì đâu là khác lạ với mình? Nhưng mà tại sao
mình ngồi không được, mà người ta ngồi được? Đó là cái chỗ hơn mình qua thiền định,
nó có cái tướng của nó rồi, không thể nào sai khác được.
Cho nên ở
đây thì đó là cái duyên. Mình khi mà xảy ra những cái điều kiện đó, người nói
qua, kẻ nói lại. Đây là cái duyên của nơi mình chưa đủ phước. Còn nó đủ rồi thì
mấy con khỏi nói. Bởi vậy, mấy con vô đây, mấy con lo lắng, mấy con tu, tu
không phải độ riêng mình mà còn độ nhiều người nữa. Cái trách nhiệm của mấy con
sau lưng mấy con quá nặng, đem lại Chánh pháp của Phật, đem lại sự giải thoát
cho mọi người, sống không làm khổ mình, khổ người. Cái đạo đức thôi đâu cần gì
phải nhiều. Nhưng mấy con phải làm gương đó. Thì bắt đầu bây giờ học hiểu Thầy
rồi, thì mấy con nhớ không nên làm khổ mình, không nên làm khổ người, bất cứ một
cái gì nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng. Đủ rồi mấy con.
Còn thiền định
thì mấy con khi mà mấy con thực hiện được những cái đức hạnh này rồi, thì thiền
định nó sẽ kế bên mấy con. Còn những cái đức hạnh này không được, giới không
tròn thì làm sao có thiền định được? Các con hiểu chưa? Cho nên phải đi từng bước.
Nó rõ ràng mà, Giới Định Tuệ. Mà giới không làm chủ được, không trọn vẹn được
thì thiền định làm sao có? Mà thiền định không có thì trí tuệ làm sao đủ được?
Làm sao có được?
(1:31:47) Cho
nên sự tu tập thì con phải xét đây là tại cái duyên cái nơi mình chưa đủ. Nó đủ
rồi mấy con khỏi cần, có người tu chứng người ta sẽ đến đó. Các con không cầu,
không mong ước gì hết, người ta sẽ biết cái duyên của mấy con cứ nỗ lực tu để
không làm khổ mình, khổ người. Con đừng làm khổ ai hết, ở đó mọi người cũng đừng
làm khổ ai thì có Phật đến đó. Chứ bây giờ mấy con cứ làm khổ, thì ngay ông Phật
đến đó cũng bị mấy con làm khổ thì ông còn xách gói ông chạy thôi, chứ ông dám ở
đó không?
Còn mấy con
sống đúng đạo đức, không làm khổ mình, khổ người thì ngay đó ông Phật sẽ đến
đó. Mà ông Phật đến đâu chỗ đó thì không có lũ lụt, không có bão tố đâu mấy
con, cái đó rất là quan trọng. Bởi vì thiên tai lũ lụt nó đều chịu ảnh hưởng
trên thiện pháp. Cho nên nó chuyển cả ác pháp đó đi, chỗ đó không có bão lụt.
Các con thấy Tây Ninh mình có thiên tai, lũ lụt bao giờ không? Mai mốt Thầy bỏ chỗ
này đi ở đây lũ lụt đến cho coi, phải không?
Cho nên Thầy
đến chỗ nào Thầy ở, chỗ đó là không lũ lụt. Mà bây giờ mà Thầy ở đây thì mấy
con ở đây, mà Thầy đi chắc mấy con đi theo. Có chắc vậy không? Đâu phải mấy con
ham nhà cửa này đâu? Mấy con, Thầy ở đâu, bây giờ chòi tranh vách lá mấy con
cũng theo. Thầy biết, chắc chắn là bây giờ thôi Thầy thiệt là thấy cái duyên
mình hết rồi, thôi mấy con ở đây ráng lo tu nha, Thầy đi. Mai Thầy đi đằng trước
mấy con lẽo đẽo đi đằng sau. Làm cái đuôi. Có đúng không?
Thầy nói nam
cũng vậy, nữ cũng vậy mấy con, Thầy đi đâu mấy con theo đó. Cho nên vì vậy ở
nơi mấy con chưa đủ duyên. Cho nên mấy con ước ao như thế nào, ước mong như thế
nào cũng khó lắm. Mấy con về đó mấy con cứ sống đi, đạo đức không làm khổ mình,
khổ người đi, rồi sẽ có Phật đến đó, có người dạy. Chỗ nào mà có sống đạo đức
thì chỗ đó có Phật, còn chỗ nào mà chưa có Đạo Đức thì chỗ đó đừng có kéo Phật
về đó. Phật thì sống ở chỗ nào có đạo đức. Cho nên cái phước duyên ở đây, mấy
con thấy, dân ở đây nó cũng không có hung dữ nhiều. Chứ còn mà hung dữ chắc
cũng không bao giờ kiếm Thầy được ở đây đâu.
(1:34:06) Cô
Thắm Hải Phòng: Thưa Thầy ạ! Con cũng trình với Thầy là sư Pháp Ngộ
cũng vừa ra Hải Phòng. Ra luôn ấy ạ chứ không phải là không. Thì bây giờ sư cứ
đến là gặp chúng con ở chỗ chùa sư Thanh Quang ý thì xin địa chỉ của một số phật
tử, rồi sư đến thăm nhà. Thế người ta đến người ta hỏi con là: “Bây giờ cái
sư này như thế nào? Mà chúng em cúng dường tiền như thế nào?”, con cũng chẳng
biết nói như thế nào?
Trưởng
lão: Con không
biết nói làm sao hết. Thì hỏi sư bây giờ đó, sư tu sư đã làm chủ sinh, già bệnh,
chết được chưa? Thì mấy con muốn cúng dường tiền, muốn cúng dường được phước
báu.
Cô Thắm Hải
Phòng: Con
không cúng. Nhưng mà những cái người mà quen con ấy thì người ta ở Đại thừa.
Thì bây giờ người ta gần chúng con mà người ta đi mà gặp thì người ta, sư Thanh
Quang đến rồi lấy cái địa chỉ rồi sư cũng điện về đến nhà. Thì người ta hỏi con
thì coi trong sách, thì Thầy có viết là bây giờ không được nhận tiền cúng dường,
thế sao bây giờ lại như thế này? Con rất khó trả lời?
Trưởng
lão: Tại vì mấy
ông đó họ không có tiền, cho nên họ đến họ xin. Cho nên vì vậy Thầy thấy cái chỗ
đó, Thầy thấy khi nào mà Thầy tuyên bố là mấy người này tu chứng rồi đó, thì mấy
con hãy. Mấy ông có cái duyên đến đó, mấy ông nói làm sao mấy con nghe hết. Còn
mấy ông chưa có tu chứng, rồi mấy ông không có duyên, mấy ông không biết gì hết.
Thành ra mờ mịt cũng như mấy con vậy. Cho nên mấy ông đến đó, ở đó, thì bây giờ
phải lập cái cơ sở, và có cái chùa to như các thầy Đại thừa vậy thôi. Cho có cơ
sở vậy thôi.
Cho nên vì vậy
mà chưa có biết được nó sẽ xảy ra như thế nào? Mà nếu mà xảy ra thì thôi đành bỏ.
Thì do đó mấy con là phật tử, mấy con phải biết, phải biết mình sống theo lời Thầy
dạy trong sách, sống không làm khổ mình, khổ người. Muốn biết vị Thầy đó có làm
khổ mình khổ người hay không, thì mình phải hiểu, tức là một vị Thầy đó không
có bao giờ mà đi lại phật tử để mà xin xỏ tiền bạc. Một vị Thầy mà đi xin xỏ tiền
bạc, là một vị Thầy sai: “Ờ tôi phải làm cái này, từ thiện chỗ kia”, là
khuyên lơn như vậy là sai.
Cái phước của
chúng sanh thì người ta nghèo đói, thì cái phước của người ta thì người ta sẽ
có người lo lắng cái vấn đề đó. Đâu có phải vì mình phải lo, nhân quả người ta
mà. Đâu có gì mà phải lo. Cho nên cái phước, tùy cái phước, thí dụ như bây giờ
chúng sanh ở đây, ở trong cái xã này, nó có cái phước cho nên ở đâu người ta gửi
về đây người ta làm từ thiện. Tại vì ở đây, có một cái người nào ở đây đã có những
cái điều kiện tốt, tu tập tốt. Vì vậy hay hoặc làm được những cái điều kiện gì
tốt, người ta mới tin tưởng, người ta mới gửi về đây để cho những người này.
Và đồng thời
người này mà làm được là nhờ những người kia có phước, nhờ dân ở đây có phước.
Những người nghèo ở đây họ có tạo những cái phước gì, chứ không phải khi không
mà họ có được. Cho nên vì vậy mà nơi vùng của mình nó thiếu phước cho nên nó mấy
nảy sinh ra ông này, ông kia, đi khuyên dụ này kia để thu tiền phật tử thế này
kia.
(1:37:18) Sự
thật ra hầu hết quý thầy đó họ không lo cho đời sống của họ. Họ tu họ chưa làm
chủ. Họ là cái người thí dụ như mấy con này, bắt đầu bây giờ cạo tóc rồi, mấy
con làm một vị Thầy rồi, mấy con sẽ nghĩ rằng mình tu cho mình, chứ không phải
tu cho ai. Còn mà tùy duyên để độ chúng, sau khi mình tu xong rồi, cái duyên
mình có với người nào thì độ người nấy.
Chứ không có
phải là mặc chiếc áo này rồi thì muốn cho có một cái chùa to. Bây giờ muốn có
chùa to thì phải đi lại phật tử này, đi hỏi thăm phật tử làm sao, làm sao, chỗ
này hồi nào, ở chùa nào này kia đến đó. Đi tìm cách nói cái này, nói cái kia để
cho nghe, cho người ta nghe cho thông cảm được, rồi người ta cúng dường mình 5
ngàn, 10 ngàn, một triệu, hai triệu, để về xây chùa, để làm cho ở cái khu vực
này có cơ sở, như thế này, thế này. Sự thật mấy người đó đủ khả năng để mà dạy
đạo cho mình không? Cái hành động đạo đức của họ đã thiếu không đủ, thì làm sao
mà đem lại cái lợi lạc cho cái số người ở đây mà bỏ tiền ra như vậy, bằng mồ
hôi nước mắt của mình làm ra.
Mấy con có nợ
người ta thì cố gắng mà trả đi cho rồi, còn không nợ thì thôi không chấp nhận
điều đó. Mấy con có thấy bao giờ mà Thầy đi khuyên tiền người này, người kia để
cất chùa không? Không bao giờ có cái điều đó. Đối với Thầy thì không bao giờ
có. Cái duyên của phật tử, cái …?…….. Cái phước báu của họ mà. Đủ thì mình
làm cho họ, chứ mình làm cho mình sao mà phải đi xin tiền? Mình đâu có cầu danh
cầu lợi gì đâu. Ngồi không chơi một mình không sướng sao?
Có cái
duyên, có cái duyên thì tự mấy con tìm đến Thầy, phải không? Thì tìm đến Thầy
thì Thầy có trách nhiệm phải hướng dẫn mấy con. Mà mấy con bây giờ nghe được Thầy,
mấy con nỗ lực tu đúng như lời Thầy dạy, thì đó là cái duyên. Càng ngày mấy con
tạo cái duyên sâu với nhau để cho mình thực hiện được sự giải thoát. Còn bây giờ
đến đây rồi, thì mấy con thấy cái duyên mình có tạo được cái duyên gặp gỡ nhau.
Mà cái duyên
tu nó không có thì bắt đầu mấy con lơ đễnh, mấy con chạy theo ăn uống, chạy
theo chuyện này, chuyện kia, chuyện nọ, cuối cùng thì mấy con không giải thoát.
Chạy theo cũng như các chùa vậy, vô đó làm công quả lo này kia để được phước
báu về sau chứ gì? Sự thật cái phước báu về sau, thôi, chấp tay mà xá đi, tôi
không cần. Giàu tôi không ham, tiền nhiều tôi không ham, tôi chỉ cầu được giải
thoát.
(1:39:52) Chứ
đừng nghĩ là bây giờ tôi lo tôi làm bếp này kia, tôi làm cơm nước cho quý thầy
ăn. tôi được phước báu về sau này, có 5, 10 người đệ tử, có lính tráng hầu, có
người gác cổng này kia, tôi làm ông quan thì cái điều đó chắc không ham. Ông
quan cũng khổ chứ, ông quan… Có phải không mấy con? Chỉ có cái người tu ngồi
chơi là giải thoát hoàn toàn, không có lo gì hết. Còn mấy con có làm tạo cái
phước cho mấy người này họ sẽ trở thành, thì sau khi họ mang nợ của mấy con,
thì họ trở thành lính gác cổng hay hoặc tôi tớ để mà chạy bàn, chạy lau nhà,
lau cửa cho mấy con thì thôi, chắc kiểu này mất công, rầy la. Chứ làm gì nó
không làm sai? Cực khổ!
Thôi tốt hơn
mình không ham cái điều đó đâu. Tôi chỉ ham sống một mình tôi. Sướng! Có ai nói
khổ quá? Cái duyên của nơi con chưa đủ, chứ mà đủ rồi thì được. Còn bây giờ Hà
Nội chưa đủ, chứ phải đủ thì ở ngoài Hà Nội đã có người. Thầy mong rằng ở ngoài
đó có người vô đây. Có một người cũng quyết tâm lắm, nhưng mà khi mà vô đây, vợ
mình ở ngoài đó lục đục như thế nào đó không biết, quăng chạy về ngoài đó. Uổng
quá uổng! Bỏ đi.
Có gì con cứ
nói!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét