338- TU NGỒI CHƠI TÂM BẤT ĐỘNG
(1:16:24) Còn
ở ngoài con, bây giờ con ráng con tu tập cho được tâm Bất Động, Thanh Thản. Ai
nói gì thì nói, mình thản nhiên không có buồn giận ai. Về nhà con cháu muốn gì
cũng làm thinh, không nói gì hết: “Tao bất động rồi”. Như vậy là
con thấy khỏe nhất.
Còn con về:
“Đứa này làm sai, đứa kia phải rầy nói, phải dạy tu. Không có dạy, tao chưa
chứng không dạy đứa nào hết. Tụi bây có duyên thì bây vô trong Trảng Bàng Tây
Ninh bây tu, còn không duyên thì ở ngoài Hải Phòng.” Có vậy thôi. Con không
dạy ai hết, con chỉ lo cho con thôi. Bây giờ ở đây nỗ lực giữ tâm bất động
thanh thản an lạc vô sự. Ngồi chơi không có tu gì hết, không lo cơm, không lo
nước, không lo gì hết. Tới giờ người ta làm cho mình mâm cơm, về ăn xong ngồi
chơi, đúng giờ đi ngủ.
Không đúng
giờ mà buồn ngủ thì đi kinh hành. Có vậy thôi! Ở đây có pháp phá những cái tâm
của mình. Cho nên mấy con thấy dễ dàng quá, không khó. Rồi bắt đầu bây giờ về
con có tu thời gian, hẹn với gia đình về đúng giờ, đúng khắc, chứ không phải đi
trễ đâu. Mình về là mình cũng nỗ lực tu.
Bổn phận
mình làm mẹ trong gia đình mình cũng làm hết bổn phận. Xong rồi tìm một cái
phòng nào đó riêng của mình ngồi chơi. Có vậy thôi. Mà hết cái giờ chơi của
mình đi ra công việc làm hết công việc của mình, cái trách nhiệm bổn phận mà.
Con về gia đình thì có trách nhiệm, bổn phận làm hết bổn phận.
Mà trong những
cái giờ phút rảnh rang như buổi tối, buổi khuya, họ ngủ mặc họ, còn riêng mình
ngồi chơi. Có phải sướng không? Thay vì bây giờ không ngủ, ngồi chơi không phải
sướng sao? Nằm đó, nằm đặng lăn qua lộn lại. Đồ lười biếng! Thường thường mấy
người không ngủ lại nằm lăn qua lộn lại cho dữ, đó là lười biếng. Mình cũng chửi
mắng mình được chứ sao không: “Mày lười biếng không chịu ngồi dậy. Ai biểu
mày ngồi khoanh chân như vậy cho nó đau. Mày ngồi mày thả chân ra coi thử coi
sướng không? Ngồi dựa vách đằng sau phải khỏe không?” Có phải không?
Các con thấy
không, ngồi nhiều cách ngồi, chứ đâu phải. Đừng có ngồi chồm hỗm, coi như con
cóc, xấu. Các con thấy nhiều khi mấy con ngồi chồm hỗm hai cái chân giống con
cóc xấu lắm? Ngồi dựa lưng, duỗi chân ra chơi vậy, thoải mái dễ chịu, khỏe
không? Còn ngồi chi mà gò bó như con cóc vậy? Xấu! Cũng ngồi nhưng mà ngồi thoải
mái dễ chịu. Không ngồi thôi, mà ngồi thẳng lưng. Mà mình hay bị khòm khòm, ngồi
cứ thụng vậy. Xấu lắm! Dựa vô vách tường coi mày khòm được không? Khòm không được
bị cái vách tường nó khòm không được.
(1:19:09) Mà
nó khòm ra thì nó hỏng vách tường như vậy là: “Mày trật rồi, mày khòm, tao
ngửa vô cho nó thẳng thì nó thẳng lại”. Cho nên vì vậy mấy con tập riết nó
quen rồi mấy con ngồi thẳng. Chứ đừng có tập mà ngồi khòm mấy con, ngồi khòm nó
hay gục. Mấy con không tin đi, mấy con lại mấy cái thất mà mấy người mà ngồi
khòm khòm vậy, nó cứ gục lên, gục xuống vậy này.
Còn mấy người
ngồi thẳng không bao giờ gục, gục đâu có được mà gục. Bởi vì thẳng đâu có gục.
Mà khòm cái xương sống nó yếu mấy con, còn ngồi thẳng cái xương sống nó chống
nhau. Các con ngồi, bây giờ mấy con gục đi, mấy con ngồi thẳng lưng lên mấy con
gục đi, coi nó có gục được không? Đâu có gục được. Vậy chứ mà ngồi thỏa thuận vầy,
nó gục xuống được, cái thích ngồi.
Thầy dạy cho
mấy con vậy đó, vậy mà tối tối đi đi, vô mấy cái thất mấy con thấy ngồi gục hết,
thích ngồi gục. Cho nên mấy con ráng tu đi con. Sự thật ra Thầy thấy tu bây
nhiêu đây đủ rồi! Làm Phật đủ rồi, đừng tu thêm. Xả bỏ! Ai chửi không giận. Ai
nói không giận. Mà nói nấu ăn dở, ai không ăn bỏ lại, tôi ăn hết. Mấy người bữa
nay ăn rau muối cho biết. Mấy con bữa nào nấu dở dở đi, món ăn mà chê để đấy
tôi ăn hết. Có vậy thôi. Còn bữa nào nấu mà ngon này kia, mấy người ăn được thì
tôi mừng. Vậy là bữa nay tôi làm ngon mấy người ăn được tôi được phước. Nhớ về
ngồi tu đàng hoàng, rồi xách cái phước đó về tu được nửa. Có vậy thôi.
Các con nhớ
kỹ, chứ đừng có nghĩ người ta khen mình, mình ráng mình làm cho ngon. Không phải!
Họ tu cho mình, mình cho họ ăn ngon được, thì họ tu họ bỏ cho mình nữa. Còn
mình làm dở, họ ăn không được thì mình ăn hết. Thế nào cũng lợi cho mình, khỏi
có lo. Thầy nói thật sự mà. Cho nên mấy con yên tâm đi không cãi, không phiền
hà, không quấy rầy, không có nịnh bợ một người nào hết, hoàn toàn: “Tôi sống
theo tôi, không sống cho ai hết”. Cũng không nịnh theo Thầy mấy con. Sự thật
ra nịnh Thầy, Thầy có giúp đỡ được gì đâu.
Cho nên mấy
người mà nịnh theo ông Phật nhiều, là mấy người lạy Phật nhiều. Ông ngồi trên
cao ông biết: “Cái bọn này nó nịnh tui dữ lắm”. Ông cũng biết, ông chỉ mặt
ấy chứ: “Tụi này nịnh, nếu mà mình làm vua nó nịnh dữ lắm, để cho mình phong
nó làm quan”. Sự thật ra ông Phật ông đâu có phong bậy. Nịnh bao nhiêu thì
ông đuổi ra bấy nhiêu, chứ không có để. Cho nên mấy người tưởng lạy Phật là Phật
phù hộ, thôi đập cho cái, chứ ở đó mà phù hộ. …
(1:21:48) Cho
nên trong cái sự tu tập mấy con thấy, mình nỗ lực giữ Tâm Bất Động thì gặp Thầy
hoặc gặp Phật. Mà không giữ Tâm Bất Động thì mấy con đừng có mong gặp Thầy. Tại
sao hôm rày không gặp Thầy? Là tại vì tâm mấy con động, cho nên nó không gặp Thầy.
Chứ mấy con mà bất động thì mấy con sẽ gặp Thầy luôn luôn. Mấy con nhớ là giữ
Tâm Bất Động thì mấy con sẽ gặp Thầy luôn luôn, lúc nào cũng gặp Thầy. Ở trong
thất mấy con cũng gặp Thầy.
Lúc bấy giờ
tâm mấy con bất động mấy con, bây giờ Thầy đến thất con, thì ngay đó thấy Thầy
bước vô. Có phải không? Tâm bất động! Chỉ cái ước muốn của mình thôi thì đã thấy
Thầy bước vô. Bởi vì tâm bất động với tâm bất động nó sẽ tương ưng. Còn mấy con
không bất động, cho nên làm sao tương ưng?
Mà giờ mấy
con bất động có chút bảo Thầy hiện ra, ông nội Thầy. Có phải không? Mấy con ít
ra cũng phải bảy ngày đêm bất động mới ước muốn được cái điều đó chứ. Các con
hiểu chưa? Nhớ chưa? Nỗ lực tu tập, để khi mà mấy con ngồi đây này thì mấy con
đóng cửa này lại đi. Tâm mấy con bất động rồi: “Bây giờ Thầy mở cửa bước vô”
thì ngay đó Thầy bước vô. Ước muốn Thầy bước vô là Thầy bước vô. Thì thấy cánh
cửa mấy con có khóa đi nữa, cái khóa nó sẽ, cái cây của mấy con gài lại nó sẽ
tuột ra. Cái khóa của mấy con nó sút ra, nó tuột ra. Tự nó sút ra, cửa đó bật mở,
Thầy bước vô.
Mấy con cứ
làm thử đi, Tâm Bất Động bảy ngày đi, rồi mấy con sẽ thấy Thầy bên mấy con chứ
đâu. Cửa đó nó tự nó mở Thầy bước vô, khỏi lo. Hễ mấy con ước là có, ước là có.
Mà tâm còn động thì thôi khỏi nói. Ước gì cũng không có Thầy đến. Bởi vì hai
cái, một người Tâm Động, một người Tâm Bất Động thì nó chống nhau, nó không có
chịu gần đâu. Hiểu chưa? Từ đây về sau Tâm Bất Động nha, ai chửi không giận, ai
làm gì không buồn phiền thì như vậy thì gặp Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét