341 - CÁCH ĐẢNH LỄ SÁM HỐI
Cô Thắm Hải
Phòng: Tức là
con ấy chứ không phải là ông ấy đâu.
Trưởng
lão: Không tu
được nữa đâu.
(1:46:22) Cô
Thắm Hải Phòng: Thưa với Thầy là trong cái việc này con cũng xin sám hối.
Hôm vừa rồi con có nói với sư Gia Hạnh là dạy con cách để sám hối. Đợt trước Thầy
có dạy nhưng mà con quên luôn. Thì bây giờ con xin phát lồ sám hối chứ con thấy
áy náy lắm. Nếu mà con về cũng không yên được.
Trưởng
lão: Sám hối
thì coi như là cái đảnh lễ mà sám hối, thì mình chỉ lật ngửa hai cái bàn tay
mình lên. Khi đức Phật, mình sám hối đức Phật thì mình đưa cái hai bàn tay thẳng
lên.
Còn cái người
mà còn sống như Thầy hoặc là các thầy khác đều là ngang nhau, bởi vì người ta còn
thân ấy, có vậy thôi. Cho nên cái duyên của mấy con không đủ thôi. Còn sư Pháp
Ngộ hoặc là sư Thanh Quang cái duyên người ta chưa đủ. Cho nên vì vậy mà người
ta tu chưa tới rốt ráo, thì cũng đáng thương chứ không phải không. Nhưng mà cái
điều kiện là người ta tạo cái thế để người ta sống thôi. Chứ sự thật ra những
người đó, họ không còn thời gian nữa, họ nỗ lực tu cho rốt ráo.
Cho nên Thầy
nói tu sĩ của chúng ta không tu thôi, tu quyết định ý chí dũng mãnh tới rốt
ráo. Những người mà tu bỏ ngang như vậy đó chỉ làm danh lợi thôi, chứ sự thật
ra họ là người cưỡng trí. Thầy nói hầu hết cái ý chí của con người, mục đích của
chúng ta đã đặt được là chúng ta đặt vào cái Tâm Bất Động ấy, phải đạt được cái
tâm bất động mới thôi là cái người ý chí. Mà cái người chưa đạt được Tâm Bất Động
mà đi ra nói lung tung, là cái người không đạt được cái mục đích của mình thì
cái người đó không ý chí rồi. Mà không ý chí thì họ chỉ chạy theo danh, với lợi
chứ làm cái gì?
Cho nên cái
người mà không ý chí là cái người tu không ra gì hết. Nội ở trong này ai cũng
nói ý chí, ai cũng nói được, nhưng mà gặp cái khó chúng ta có vượt qua được hay
không? Mà vượt qua được mới gọi là người ý chí chứ. Đó là cái thể hiện qua cái
ý chí dũng mãnh của chúng ta, chứ đừng có yếu đuối mấy con. Đã là đệ tử của Thầy,
cái người nào mà dũng mãnh là người đó đạt được chứng đạo. Còn cái người nào mà
không ý chí dũng mãnh là không đạt được.
(1:48:58) Nam
cũng như nữ, nữ cũng như nam. Nữ không phải là không ý chí, mà nam cũng không
có nghĩa là có ý chí, mà nữ không ý chí. Nam nữ người nào cũng có. Hễ con người
là người nào cũng có ý chí. Nhưng mà ý chí chúng ta có chịu rèn luyện nó hay
không? Cho nên cái người nào mà đụng khó khăn cứ lui lui lui hoài, chạy đầu
này, chạy qua đầu kia thì mấy người đó là nhụt chí chứ không phải là ý chí. Ai
cũng có ý chí, nhưng mà ý chí không rèn luyện cho nên nó sợ, nó co đầu, nó làm
như con cuốn chiếu. Nó đụng cái nó khoanh lại, mấy con muốn làm cuốn chiếu thì
làm. Nó sẽ mọc nhiều chân có gì đâu.
Còn bây giờ
chúng ta có hai chân mà sau này mà cứ đụng đâu khoanh lại đó thì sau này thành
cuốn chiếu. Mục đích của cuốn chiếu là đụng tới nó co à. Nó nhiều chân, thực sự
ra nhiều chân đi nó đụng nhau khó đi lắm. Hai chân mà đi chúng ta thấy dễ dàng,
nhẹ nhàng, thanh thản. Còn nhiều chân như cuốn chiếu thì va giò, phải rửa có
sung sướng gì đâu. Cho nên trong cái sự tu tập của chúng ta, chỉ có đơn giản,
quá đơn giản. Chỉ có chơi không tu gì hết, thanh thản an lạc vô sự ngồi chơi. Vậy
mà bảy ngày chúng ta đủ lực. Có vậy thôi, tu mau lắm mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét