342 – KHI NÀO CẦN TÁC Ý VÀ KHI NÀO KHÔNG CẦN TÁC Ý
(1:50:19) Cô
Thanh Như: Con xin hỏi.
Trưởng
lão: Con hỏi
đi.
Cô Thanh
Như: Trong cái
cuốn Những Lời Gốc Phật Dạy quyển 2 đó Thầy, có cái bài mà có bảy pháp để đoạn
trừ lậu hoặc ấy, có cái pháp thứ nhất ấy là có những lậu hoặc phải do tri kiến
đoạn trừ. Thì trong đó nó có cái câu là: “Có những pháp cần phải tác ý mà vị
đó lại không tác ý, có những pháp không cần tác ý mà vị đó lại tác ý”. Bạch
Thầy con không hiểu cái nào là…?
Trưởng
lão: À, bởi vì
cho nên bây giờ chính mấy con, bởi vì cái câu ở trong “Những lời gốc Phật dạy”
là ông Phật đã dạy rất kỹ rồi mấy con. Mình phải nhận xét được cái pháp nào mà
tác ý nó đẩy lui được, mà cái pháp nào không tác ý, chứ đâu phải? Cái pháp tác
ý, cái pháp thí dụ như quán vô lậu mà cứ tác ý thì làm sao lậu hoặc nó hết được?
Thí dụ như bây giờ con biết, đức Phật đã dạy: “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa
sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt”. Phải không?
Tu sinh: Dạ.
Trưởng
lão: Nhưng mà
khi mà các con là người mới tu thì khi mà có một cái niệm khởi ra, nó khởi ra,
thì con phải tư duy quán xét bằng cái tri kiến, con hiểu cái niệm đó, hiểu cái
niệm đó nó thuộc về loại nhân quả nào? Bởi vì cuộc sống của các con là, hiện
bây giờ là nhân quả không à. Nghĩa là con nói ra là cái miệng của con là cái
nghiệp của nhân quả rồi, mà con nghĩ cái điều gì đó là cái nhân quả rồi. Con hiểu
không? Hễ nghĩ thì nó sẽ có cái nhân, cái quả của nó, mà nói thì cái nhân cái
quả nó cũng tới rồi, mà làm thì cái nhân quả nó cũng tới. Nó là nhân quả mà.
Mình khởi ra
một cái hành động của mình, bây giờ Thầy không bước đi nè, cái nhân của chân của
tay Thầy không có nè. Mà Thầy bước đi là đã có nhân rồi đó, thì cái quả một là
đạp chết kiến, hai là Thầy đi lơ mơ là Thầy vấp té.
Con thấy rõ
ràng không ấy đạp gai, cái đó là nhân quả mà. Còn Thầy không đi làm sao ai đạp
gai? Nhân không có thì quả không có. Mà nhân có thì coi chừng đi ra ngoài đạp
gai, hoặc là đạp miểng chai, hoặc là đạp kiến, đạp trùng chết. Đều là nhân quả!
Còn không đi, ngồi đây không có cái gì hết, thì không nhân thì không quả, có
nhân có quả.
(1:52:35) Còn
con nói cũng vậy. Con nói ôn tồn nhã nhặn, thì cái nhân ôn tồn, cái nhân ôn tồn
thì cái quả nó sẽ được an vui. Có vậy thôi! Con chửi mắng người ta, người ta
không chửi lại con à? Cho nên cái nhân mà con chửi mắng người ta thì cái quả bị
người ta chửi mắng, không thể nào chạy khỏi. Con thử con chửi người nào trong
này đi, coi họ tức giận không? Thì đó là nhân quả.
Cho nên vì vậy
mà cuộc sống chúng ta là cuộc sống nhân quả. Cho nên chúng ta mỗi mỗi chúng ta
muốn làm cái điều gì, muốn nói một cái gì, muốn suy nghĩ cái điều gì thì phải
suy nghĩ cặn kẽ. Nó có ba nơi để tạo ra nghiệp: thân, khẩu, ý. Đó là ba nơi của
chúng ta nó tạo ra nghiệp. Mà cái nghiệp của chúng ta nó sẽ đem đến cái khổ,
cái vui, cái chứng đạo. Có vậy thôi.
Mà bây giờ
mình Tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự. Nó đã bất động mà vô sự thì làm
sao có nhân có quả trong đó được? Thì giải thoát! Không nhân, không quả là giải
thoát. Mình đang sống trong nhân quả là không vui thì có buồn, không buồn thì
có vui, không có gì, hoàn toàn hai cái đó đâu. Không thiện thì ác, cũng hai cái
đó thôi. Nhân quả thì nó phải có thiện có ác. Cho nên vì vậy mà chúng ta sống
trong tâm bất động thì nhân quả loại trừ anh ra rồi. Thầy ngồi chơi đây mà tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là loại trừ nhân quả rồi.
(1:53:59) Cô
Thanh Như: Bạch Thầy, Thầy cho con cái ví dụ là cái pháp nào không cần
tác ý mà mình tác ý?
Trưởng
lão: À, bây giờ
thí dụ như bây giờ cái tâm con Bất Động thì con đâu cần tác ý. Mà bây giờ cái
tâm con, con biết mình ngồi cái nó khởi nghĩ cái này kia, tức là nó động thì
mình tác ý chứ sao? Có phải không? Bây giờ con ngồi lại nó cứ suy nghĩ chuyện
này tới chuyện kia thì tôi tác ý chứ sao: “Tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc,
Vô Sự, mày không có suy nghĩ tầm bậy, tầm bạ”, thì nó im lặng chút. Trong sự
im lặng đó con tác ý làm gì? Bắt đầu khởi niệm nữa, đuổi nữa. Có phải không?
Thì con thấy cái pháp đó dạy nó rõ ràng mà, đâu có gì đâu. Con hiểu không?
Thí dụ như
mà bây giờ cái pháp đó dạy tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự. Cái câu tác
ý của nó là mục đích nó dẫn cái thân tâm của nó vào cái sự bất động, cái câu
tác ý đó nó dẫn vào cái sự bất động.
Cho nên đầu
tiên con, Thầy tác ý đó mấy con nghe được âm thanh, tức là tác ý bằng ngôn ngữ.
Bây giờ Thầy tác ý ngầm trong đầu, cũng như con ở trong thất con không nói ra
tiếng nói phải không? Tức là tác ý. Cũng tâm Bất Động Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự,
nhưng mà không nói ra. Không có âm thanh, tức là tác ý, trong đó tác ý. Nhưng
mà Thầy hướng cái câu đó, cái câu mà tâm bất động, Thầy hướng Thầy không tác ý.
Nằm đó Thầy không nghe cái tiếng nói ở trong đầu của Thầy, nhưng mà Thầy hướng
đến chỗ tâm bất động.
Cũng như bây
giờ Thầy nhắc: “Tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự”. Phải không? Tức
là bây giờ Thầy ngồi yên lặng đó là Thầy hướng đến cái tâm Bất Động, Thanh Thản,
An Lạc, Vô Sự. Nhưng mà Thầy tập trung trong hơi thở Thầy thấy hơi thở ra vô, tức
là Thầy bị ức chế. Còn đâu con tác ý rồi con thử, mấy con thử đi mới biết, cách
thức coi phải Thầy nói đúng không? Mà bây giờ mấy con: “Tâm Bất Động, Thanh
Thản, An Lạc, Vô Sự”, cái mấy con ngồi yên lặng vậy. Đầu tiên mấy con thấy
cái gì kêu? Thử coi. Thấy hơi thở phải không? Yên lặng cái mấy con nhận ra hơi
thở liền à. Phải không? Mấy con bị kẹt trong hơi thở rồi.
(1:56:03) Minh
Châu: Bạch Thầy! Con xin hỏi lại Thầy một chút. Cái bài đó đức Phật dạy
là “Có những pháp cần phải tác ý vị ấy không tác ý, thì lậu hoặc
chưa sanh sẽ được sanh, mà đã sanh thì tăng trưởng”. Còn cái câu nữa
là “Có những pháp cần tác ý, có những pháp tác ý, vị ấy không
tác ý thì lậu hoặc chưa sanh thì sẽ sanh mà đã sanh thì tăng trưởng” cái
đó con cũng thắc mắc?
Trưởng
lão: Thì rõ
ràng, bây giờ chẳng hạn bây giờ có cái pháp, thí dụ như bây giờ con chưa có khởi
nghĩ muốn đi ăn cơm, nhưng mà con tác ý ra: “Giờ này phải đi ăn cơm” đó
là con đã khởi ra, nó sẽ sanh ra đó. Nó sanh ra con đi ăn cơm, con hiểu chỗ đó,
tức là con tác ý theo dục.
Mà bây giờ
có pháp tác ý nó lại không sanh, có pháp mình tác ý nó không sanh: “Tâm Bất
Động, Thanh Thản, Vô Sự”, nó không sanh. Có phải không? Nó diệt cái tâm nó
đi. Ông Phật ông dạy ở trong cái tập, cái tập ‘Những Lời Gốc Phật Dạy’, những lời
Phật dạy Thầy mới giải thích ra cho mấy con, nương vào đó mà biết cách tu tập.
Nó có giá trị lắm mấy con! Nó không có đi lạc con đường của đạo Phật dạy. Bốn tập
Những Lời Gốc Phật Dạy, nó có giá trị.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét